Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 253: Đàn ông ghen

Cao Kỷ Khâm và Phạn Phạn vừa đi đến cửa phòng giải trí thì đã thấy người bên trong đang ôm bụng cười to.

Thẩm Tự An: “Đây tuyệt đối là chàng trai thẳng như sắt thép, có bẻ cỡ nào cũng không cong nổi, ha ha ha ha.”

Ngụy Nam: “Hoa tươi muốn cắm trên bãi phân trâu, mà phân trâu quá cứng nên không cắm vào được.”

cả đám cười vang. Cao Kỳ Khâm xấu hổ cực kỳ, may mà làn da đã phơi nắng đen nhẻm, nếu không chắc chắn sẽ bị mọi người phát hiện cậu ta đang đỏ mặt.

“Gì Mà chàng trai thẳng như sắt thép, tôi không phải.” Cậu ta cuống quít nói. “Cái gì, cậu không thẳng hả?”

Đám người lại cười vang một trận. Phạn Phạn không ngờ những anh lính nghiêm túc này còn có thể đùa giỡn như thế. Lâm Thiển chạy đến nói: “Này này này, đừng cười hai người họ nữa, không ai được cười, chúng ta đi thôi Phạn Phạn, đừng để ý đến bọn họ.”

Lâm Thiển và Phạn Phạn bưng một ly nước ép trái cây ngồi trên ghế nằm đặt cạnh hồ bơi, vừa uống vừa trò chuyện. “Này, thần bí quá nha, đến cả tớ cũng không biết. Mau nói cho tớ biết, hai người hiện đang phát triển đến bước nào rồi?” “Cái gì mà bước nào, một bước cũng không có.” “Nói dối, Chúc Phạm Phạm, nói dối sẽ bị béo phì đấy, cậu không biết sao?”

“… Không lừa cậu đâu!” Nguyền rủa người ta bị béo phì, lương tâm của cậu không biết đau à?

“Vậy ý cậu như thế nào?” “Tớ có thể có ý kiến sao? Tớ để ý anh ấy, nhưng chưa chắc anh ấy đã để ý tớ.” Cao Kỳ Khâm còn trẻ mà đã được vào Đội đặc nhiệm Dã Lang, còn là trung đội trưởng, là lực lượng trung kiên không thể thiếu trong Đội đặc nhiệm. Cậu ta giống với Cố Thành Kiêu, cũng sinh ra trong gia đình quân nhân, trẻ tuổi, đẹp trai, mưu dũng, thế nên càng được Cố Thành Kiêu coi trọng, có thể nói là tiền đồ xán lạn.

Cậu ta giống nam sinh như vậy, sớm đã được con gái của các lãnh đạo trong đơn vị yêu thích. Rất nhiều cô gái có bối cảnh gia đình ngang nhau, tuổi tác ngang nhau, các phương diện điều kiện khác cũng ngang nhau đứng xếp hàng để cậu ta mặc sức tuyển chọn. ở trước mặt một chàng trai ưu tú như thế, Phạn Phạn rất tự ti.

“Cậu Thiển, tớ quyết định rồi, tớ nhất định phải giảm cân.” “…” Câu này cậu nói mấy trăm lần rồi.

“Cậu giám sát tớ nha, đến cuối năm nay tớ nhất định phải giảm xuống 40 cân.” “…” Lâm Thiển ngạc nhiên nhìn cô ấy, khó tin hỏi, “Cậu chắc chứ?” Phạn Phạn nghiêm túc gật đầu, “Ừ”

“Vậy cậu cổ lên.” Chỉ chốc lát sau, Cổ Đông Quân và Lâm Du tới. Lâm Du cố ý đến tìm Ninh Trí Viễn để hỏi về bệnh tình của Lâm Tiêu. Ninh Trí Viễn cũng trượng nghĩa, không nhiều lời liền đồng ý đến bệnh viện xem thử. Ngày hè chói chang, bể bơi mát lạnh, mấy chàng trai không kìm được liền muốn xuống nước.

Xuất thân là lính đặc công nên dáng người không cần phải nói, nhìn thôi là toàn cơ bắp, một chút mỡ thừa cũng không có.

Làn da màu lúa mạch khỏe khoắn, dáng người cường tráng bơi qua bơi lại trong hồ, lướt nhanh trong làn sóng óng ánh.

Lâm Thiển và Phạn Phạn trợn mắt há mồm nhìn không rời mắt. Bỗng nhiên, Cố Thành Kiêu xuất hiện sau lưng cô, lấy tay bịt kín mắt cô, bất mãn nói: “Nhìn gì mà mất hồn đến cả anh gọi cũng không nghe thấy vậy?” Lâm Thiển kéo tay anh xuống, hỏi: “Hả? Anh tìm em có chuyện gì?” Cố Thành Kiêu cốc nhẹ lên trán cô một cái: “Vừa rồi Lâm Du và Cố Đông Quân tới, Ninh Trí Viễn đã đến bệnh viện thăm Lâm Tiêu với bọn họ rồi.” “Ồ ồ ồ, vậy thì tốt rồi! Có bác sĩ Ninh ra tay, nhất định chị Lâm Tiêu sẽ không sao.” Nói xong, Lâm Thiển lại lén lút liếc về phía bể bơi. Hóa ra nhìn soái ca nghịch nước lại đẹp mắt như vậy ahahaha.

Cố Thành Kiêu chụp tay lêи đỉиɦ đầu cô, xoay đầu cô lại, “Anh vẫn chưa nói xong.” “Hả? Anh nói đi.”

“Anh cảm thấy em không đủ chân thành.” “Em em em rất chân thành.” Ánh mắt liếc trộm bể bơi đã bán đứng lòng cô. Cố Thành Kiêu thấy thế, bèn túm lấy hai vai cô xách ra khỏi ghế nằm như xách một con gà con. “Này này này, đi đâu vậy? Anh trai… chú hai… đại gia… tổ tông… Ngài có gì thì nói đàng hoàng, quân tử động khẩu không động thủ, ơ này…” ở trước mặt bao người, Lâm Thiển bị bắt sống vào chỗ khuất, cách bể bơi cảnh sắc sinh động một đoạn rất xa.

“Anh làm gì vậy?”

“Vẫn còn nhìn?” Cố Thành Kiêu quát khẽ.

“Nhìn thì sao?”

“Không được nhìn!”

Rốt cục Lâm Thiển cũng nhận ra được anh đang thật sự tức giận, bèn ngẩng đầu hỏi: “Vì sao?”

“Xem ánh mắt của em kìa, em tưởng em vẫn là nữ sinh sao? Em đã kết hôn rồi, là phụ nữ có chồng, đừng có thấy trai là mê”

Lâm Thiển đầu môi, cau mày, bất mãn đáp trả, “Nhìn thì sao? Bọn họ cứ lởn vởn trước mặt em, sao lại không cho phép em nhìn chứ? Còn anh nhìn Phạn Phạn và Lâm Du thì sao? Cố Thành Kiêu, sao anh nhỏ mọn vậy?”

“…” Cố Thành Kiêu nghẹn họng.

“Hơn nữa, người ta đều là khách, hiếm khi đến nhà chúng ta, em không ra nhìn thì phải phép sao? Mắt em không mù, đương nhiên phải nhìn rồi.”

“Vậy sao em cứ nhìn chăm chú thế?” “Còn anh nhìn em chồng chọc thì sao? Anh như vậy gọi là chỉ cho quan đốt lửa chứ không có dân thắp đèn đấy, sao anh không lên trời luôn đi Cố Thành Kiêu?” “… Ha, giờ anh nói câu nào là em cãi lại câu đó phải không?” “Có lý đi khắp thiên hạ, vô lý nửa bước cũng khó đi!” “…” Bàn về đấu võ mồm thì Cố Thành Kiêu bái phục chịu thua, “Em nhìn bọn họ, anh ghen được không?”

Lâm Thiển không khỏi bật cười, liền nhón chân vòng tay ôm lấy cổ anh rồi hôn lên mặt anh một cái, “Hóa ra Thủ trưởng đại nhân của em ghen à? Chẳng phải tất cả mọi người đều ở đó sao, em chỉ nhìn thôi mà. Đợi đến tối em sẽ nhìn một mình anh thôi, chịu không?”

Cô vênh mông, chạm tới phần dưới của anh, vừa chớp mắt vừa nũng nịu nói: “Đừng nhỏ mọn vậy mà! Em thấy trong bọn họ chẳng có ai, chẳng có ai hơn được anh. Anh ngầu nhất!”

Chiêu này quả nhiên có hiệu quả, trong nháy mắt, mặt Cố Thành Kiêu từ âm u trở nên trong xanh, Lâm Thiển âm thầm thở dài, chồng mình thật sự là quỷ trẻ con. Cố Thành Kiêu ra vẻ nghiêm túc, cảnh cáo: “Nhìn thì nhìn, nhưng xin em hãy đoán chính một chút.”

“Vâng vâng vâng.”

“Phải luôn ghi nhớ em là phụ nữ đã có chồng.”

“…” Lâm Thiển hơi nghiêng qua anh, “Nói là thiếu phụ không được hả?”

“Phụ! Nữ!”

Lâm Thiển quay ngoắt một cái, “Mặc xác anh, hừ.”

Cố Thành Kiêu vươn tay ra kéo cô lại, thuận thể đè vào tường.

“Em không thích? Hừm…”

Cố Thành Kiêu không cho cô cơ hội cằn nhằn tiếp tục, liền hôn cô. Bên kia, Phạn Phạn bị bỏ quên đang vô cùng xấu hổ ngồi đó. Con gái béo sợ nhất là bơi lội, cậu Thiển chẳng nói cho cô biết còn có tiết mục bơi lội này. Cao Kỷ Khâm bỗng bước lên khỏi bể bơi, vẩy nước văng vào người cô nàng, “Này, không biết bơi hả?”

Phạn Phạn liền lắc đầu, “Tôi không biết.”

“Ha ha ha vịt lên cạn.” “…” Thật chẳng biết có gì đáng cười. “Có dịp sẽ dạy cô học bơi.” Đầu óc Phạn Phạn lập tức chập mạch, cái gì cơ, muốn dạy mình bơi? Ôi ôi ôi, ngại quá! “Không thích à? Không thích thì thôi vậy.” Cao Kỳ Khâm lại lao xuống nước bơi tiếp. “Ấy…” Phạn Phạn hối hận. Đồ đầu heo, mày chần chừ cái gì chứ?