Tiếng hét khản giọng của Hồng Tuyết Oánh cùng tiếng chửi rủa đầy căm phẫn của Chu Mạn Ngọc hòa
vào nhau vang vọng khắp trung tâm mua sắm.
Trên lan can tầng nào cũng đầy kín người xem. Từ dưới nhìn lên một vòng toàn là đầu người.
Có rất nhiều người đang phát trực tiếp lên mạng. Người Hồng Tuyết Oánh đầy vết thương, đau đớn nối tiếp, hình tượng không mảnh vải che thân này khiến cô ta khó chịu đựng nổi.
Mấy lần cô ta định che mặt, nhưng tóc lại bị một phụ nữ to béo kéo giật ra sau, khiến toàn bộ khuôn mặt phơi bày rõ ràng trước mọi người.
Phẫn nộ, nhục nhã, hoảng hốt, khuất nhục, chỉ vài phút ngắn ngủi, cô ta như bị lăng trì. “Tao và ông ấy đã trải qua hơn hai mươi năm, cho tới bây giờ vợ chồng tao luôn một lòng một dạ. Mày để tiện chạy tới dụ dỗ chồng tạo, khiến ông chồng tử tế của tao bị máy mê hoặc có nhà cũng không buồn về. Để tao xem, mày thân bại danh liệt, ông ấy còn muốn mày nữa không?” Chu Mạn Ngọc vừa đánh vừa mắng, “Tuổi còn trẻ thì tìm ai mà chả được, sao cứ phải bám lấy chồng người ta? Coi như mày không may động phải tao, tao không phải là người dễ nói chuyện đâu nhé!”
“Hừm, không phải mày toan tính bòn rút tiền của ông ấy sao? Tao cho mày biết nhé cái con đê tiện kia, tiền của ông ấy đều nằm trong tay tạo. Ông ấy cho mày bao nhiêu thì mày phải nhả ra từng ấy, thiếu một xu là tạo đánh.”
“Mày nhớ rõ cho tao, trong vòng ba ngày, giao toàn bộ những thứ ông ấy đã cho mày ra đây, toàn bộ!”
Chu Mạn Ngọc càng đánh càng hăng. Trong khi mấy phụ nữ trung niên khác đánh đã mệt thì bà ta vẫn còn ra tay, cứ thế nhằm vào khuôn mặt sưng đỏ của Hồng Tuyết Oánh mà nện! “Nghe thấy chưa? Hả? Nghe thấy chưa?”
Hồng Tuyết Oánh đã khóc đến tê liệt, khàn giọng không thốt nên lời, chỉ còn biết gật mạnh đầu. Cô ta không ngờ vợ của Lâm Bồi lại độc ác như vậy, không hề quan tâm đến thể diện gì cả. Toàn bộ quá trình kéo dài trong nửa giờ, phụ nữ vây xem biết là đánh vợ bé thì ai cũng vỗ tay khen hay. Đám đàn ông xem không muốn rời đi, ánh mắt hèn mọn bỉ ổi dò xét đảo qua đảo lại trên người Hồng Tuyết Oánh.
“Nhìn gì vậy?” Một phụ nữ kéo chồng đi, “Loại hồ ly này trông đã thấy ghét, ông muốn nhìn thì đừng có động vào tôi!”
“Không nhìn, tôi chỉ vô tình trông thấy thôi, loại phụ nữ đấy cho tôi tôi cũng chả thèm!” “Biết thế là tốt, đi thôi!”. “Đi đi đi.” Gã đàn ông vừa dỗ vợ, vừa lén lút quay đầu lại nhìn. Đánh mỏi, đánh đủ rồi thì đám người Chu Mạn Ngọc bỏ đi, nhưng đám người vây xem vẫn không chịu tản mát.
Đặc biệt là đàn ông.
Đây chính là đại minh tinh đó nha!
Hồng Tuyết Oánh nhếch nhác, nằm co quắp không nhúc nhích trên nền đất.
Không lâu sau, xe cảnh sát đến, xe cứu thương cũng tới, trò khôi hài này rốt cuộc cũng hạ màn.
Tuy chuyện đã qua, những clip và ảnh chụp trên mạng lại đang lan truyền nhanh chóng.
Đây có lẽ là những hình ảnh mà Hồng Tuyết Oánh không muốn nhìn thấy trong đời. Bị đánh ở các góc độ khác nhau như thế nào, biểu cảm ra sao, đều được ghi lại một cách chân thực và tàn nhẫn, tạo điều kiện cho mọi người chế giễu.
Rõ ràng lại là một hot search.
Trong lúc Lâm Thiên đang tìm kiếm tin tức về Đại Thanh Sơn thì đã vô tình ấn đến tin “Vợ cả đánh vợ bé dữ dội ở ngoài đường quá đã ghiền.”
Người trong đoạn clip kia rõ ràng là bác gái. Xem đi xem lại cẩn thận, tâm trạng của Lâm Thiển hết sức phức tạp, “Chậc chậc chậc, tội lỗi quá…” Cô lập tức gọi điện cho Lâm Du. “Alo, chị đang ở đâu đấy? Mẹ chị về chưa?” “Về nhà rồi, đánh đến nỗi cổ tay sưng tấy lên, chị thực sự khâm phục bà ấy.” Lâm Du vừa tức vừa đau lòng, “Bà ấy không gọi cho chị, làm chị tức chết đi!”
“… Chuyện này chị đi xem náo nhiệt làm gì, bên bác trai bảo sao?” “Ba chị đã gọi điện về, hai người lại cãi nhau một trận. Người đàn bà kia đang mang thai, bị mẹ chị đánh đến nỗi ra máu.”
“Đứa bé vẫn còn chứ?”
“Còn, là con trai, cho nên ba chị cưng lắm.”
“…” Lâm Thiển rùng mình, khẽ thở dài, nói: “Ba chị làm cái gì thế không biết? Lớn tuổi rồi còn làm mấy chuyện như vậy? Tình cảm của họ không phải vẫn tốt ư? Sao bỗng nhiên lại thành ra như thế hả?”
“Đàn ông nɠɵạı ŧìиɧ… bất kể tuổi tác, chỉ cần có cơ hội hay không mà thôi.”
Lâm Thiên nghe ra, chuyện này đã khiến Lâm Du bị tổn thương, “Phía Hồng Tuyết Oánh nói thế nào?”
“Cô ta thì có thể nói gì, nghĩ cũng biết giờ trông rất thảm hại.”
“… Bác gái định thế nào?”
“Không biết.” “Vậy mấy ngày tới chị ở nhà chăm sóc bác ấy đi.” “Ừ, em cũng chú ý đến cơ thể, vẫn chưa khỏe hẳn đâu.” “Vâng.” Lâm Thiên đang định hỏi tiến triển giữa cô ấy và Cố Đông Quân, nhưng nghe giọng điệu mệt mỏi của cô ấy lại thôi.
Trên mạng toàn là những lời mắng chửi, không phải mắng Chu Mạn Ngọc đánh người, mà là mắng kẻ bị đánh Hồng Tuyết Oánh.
Hồng Tuyết Oánh với tư cách là minh tinh thần tượng, luôn dùng hình tượng ngọc nữ thuần khiết xuất hiện trước mặt quần chúng, cố gắng bày ra vẻ tiên nữ hợp lòng người.
Trước đó, tin đồn bao nuôi đã làm hỏng hình tượng của cô ta. Vì muốn cứu vãn hình tượng của cô ta nên công ty quản lý đã trực tiếp phủ nhận tin đồn bao nuôi.
Chỉ vài ngày sau, cô ta lại bị vợ cả hành hung trên đường, rất nhiều người chứng kiến, rất nhiều hình ảnh đã bị chụp lại, nghĩ tới cũng biết không xong. Có lẽ công ty quản lý đã hết cách cứu vãn, quyết định vứt bỏ Hồng Tuyết Oánh, không có bất kỳ hành động hay tuyên bố nào rõ ràng, mặc cho dư luận lên án. Độ nổi tiếng của Hồng Tuyết Oánh tăng rất nhanh, còn nhanh hơn cả sự nổi tiếng ở bất kì thời điểm nào của cô ta.
***
Trong bệnh viện. Hồng Tuyết Oánh mặt mũi bầm dập nằm trên giường, cô ta có triệu chứng sảy thai nên bác sĩ dặn phải nằm trên giường. Lâm Bồi ở bên cạnh lo lắng, “Em yêu, em đừng khóc nữa! Tâm trạng không tốt sẽ ảnh hưởng đến đứa bé.” “Em bị như vậy tâm trạng sao mà tốt được hả?… Sao vợ anh lại hung hãn thế?” “Được rồi, anh sẽ không để yên cho mụ vợ xấu xa đó. Em yên tâm đi, về anh nhất định sẽ dạy bảo bà ta!” Hồng Tuyết Oánh vừa khóc vừa nói: “Bà ấy bắt em trong vòng ba ngày phải giao hết những thứ anh đã cho em, nếu không sẽ đánh em tiếp, hu hu hu.”
“Không cần, đồ anh cho em sẽ là của em, em không cần quan tâm đến bà ta.”
Hồng Tuyết Oánh xoa bụng mình, nói: “Con à, mẹ không bảo vệ tốt cho con, khiến con sợ hãi… Là số con không tốt, không tìm được một gia đình hoàn chỉnh. Con yên tâm, ngay cả khi không có ba, mẹ cũng có thể chăm sóc con tử tế, con đừng rời bỏ mẹ nhé…”
Lâm Bồi nhìn dáng vẻ khóc lóc mỹ lệ của Hồng Tuyết Oánh, lại nói những lời nhỏ máu, ông ta thật sự đau lòng, “Em yêu, con trai của anh sao lại không có ba? Anh không phải là ba của nó sao?”
“Vợ anh hung hãn như vậy, làm sao em và con ở lại thành phố B được nữa?”
“Việc này…” “Giờ bà ta đánh em, sau này sẽ đánh con anh. Em không danh không phận theo anh không sao hết, bởi vì em thật sự rất yêu anh, nhưng con anh thì sao đây?”
Nét mặt Lâm Bồi lộ vẻ khó xử, dĩ nhiên ông ta rất muốn có một đứa con trai, nằm mơ cũng muốn!
“Anh không nghĩ tới đường lui cho con trai à? Anh muốn sau này con nó bị người ta chỉ trỏ nói nó là con riêng ư? Nó bị như vậy, chi bằng giờ em và nó chết quách đi cho xong!”
“Ôi trời… em yêu, không nên kích động, không nên kích động! Để anh suy nghĩ được không?” Lâm Bồi tuy thật thà nhưng không ngốc. Ông ta thừa biết Hồng Tuyết Oánh muốn danh phận chính thức, nhưng ông ta chưa bao giờ nghĩ tới việc ly hôn Chu Mạn Ngọc. Chuyện ly hôn này, ông ta chưa từng nghĩ đến!