Đợi chừng hơn một tiếng, gã theo dõi mới báo cáo với bà ta, “Lâm phu nhân, hình như Lâm tổng có
việc phải đi trước, chỉ còn Hồng Tuyết Oánh vẫn đang đi dạo.” “Nó đang ở lầu mấy?” Chỉ có một mình cô ta, quá tuyệt! Con hồ ly tinh không biết xấu hổ, hôm nay tao sẽ khiến mày phải thân bại danh liệt. “Tầng năm ạ, có trợ lý đi cùng, xách theo không ít đồ.” “Tiếp tục theo dõi.” “Họ đang lên thang cuốn xuống thẳng tầng một.”
“Tốt, chuẩn bị hành động.” Tầng một của trung tâm mua sắm, nơi có đông người và nhiều cửa hàng nhất, rất nhộn nhịp và sôi động. Toàn thân Hồng Tuyết Oánh đều là hàng hiệu, bịt khẩu trang đội mũ lưỡi trai đeo kính râm, trang bị đầy đủ. Phía sau cô ta là trợ lý chuyên xách đồ, tư thế rất hiên ngang. Thi thoảng có một vài người qua đường quay lại nhìn cô ta, đoán xem cô ta có phải là Hồng Tuyết Oánh hay không.
“Đó là Hồng Tuyết Oánh ư? Chụp ảnh mau lên, lần đầu gặp được minh tinh đấy!”
“Oa, đúng là Hồng Tuyết Oánh rồi! Cô ấy thanh mảnh mà xinh quá, da còn trắng hơn trên tivi nữa, tôi muốn xin chữ ký của cô ấy!”
Hồng Tuyết Oánh đã sớm quen, minh tinh xuất hành đương nhiên sẽ thu hút người qua đường vây xem.
Cô ta ưỡn ngực, đứng đó càng thêm kiêu ngạo. Thang cuốn chầm chậm đi xuống, đám fans đứng bên thang cuốn đổi diện vội vàng lao xuống, không ngừng giơ điện thoại chụp cô ta. “Tuyết Oánh, Tuyết Oánh, em là người hâm mộ chị, em sẽ luôn ủng hộ chị!” Hồng Tuyết Oánh hào phóng tươi cười, quay đầu lại, vẫy tay với cô bé nữ sinh kia. Cô bé nữ sinh ngây ngất trước đôi mắt phóng điện của Hồng Tuyết Oánh, hận không thể trèo sang thang cuốn đối diện, “õi, đáng yêu quá, Tuyết Oánh, love you!”
Chiếc thang cuốn dài hôm nay trở nên nhốn nháo, khách hàng mua sắm trên các tầng khác nhau cũng bị thu hút bởi cảnh này, nhao nhao nhìn qua. Đối với người hâm mộ mà nói, vô tình gặp gỡ đại minh tinh là chuyện vô cùng hưng phấn. Thang cuốn dần di chuyển xuống dưới, Hồng Tuyết Oánh cười dịu dàng chào hỏi người hâm mộ.
Cho đến khi…
“Hồ ly tinh, hãy chết đi!” Một phụ nữ trung niên trên dưới năm mươi tuổi hét to, sau đó nhanh tay lẹ mắt túm lấy cánh tay Hồng Tuyết Oánh, kéo cô ta rời khỏi thang cuốn.
“Á!” Hồng Tuyết Oánh kinh hãi hét to, lao dúi dụi xuống, thiếu chút nữa ngã sấp mặt. “Bà là ai hả?” Cô ta phẫn nộ hỏi, giọng không lớn lắm. Cô ta vẫn luôn chú ý đến thân phận minh tinh của mình.
Ai ngờ, năm sáu phụ nữ trung niên khác đi cùng tiến lại gần, tay chống nạnh, bĩu môi, trừng mắt vây quanh cô ta.
Trên bậc lên xuống thang cuốn, trong các cửa hàng lớn, giữa tiếng người huyên náo, nhóm phụ nữ liền tước dây đai, lột trần Hồng Tuyết Oánh.
“A a a…” Giữa vòng vây người, chỉ nghe thấy tiếng Hồng Tuyết Oánh liên tục thét chói tai, cũng như thấp thoáng nhìn thấy từng mảng da thịt lớn trắng như tuyết của cô ta.
Bảo vệ trung tâm định chạy đến hỏi han đều bị mấy gã đàn ông cường tráng ngăn lại. Trợ lý muốn hỗ trợ, nhưng đối phương đông như vậy, cô ta không thể lách vào được.
“Alo, 110? Tôi muốn báo cảnh sát, ở…”
Trợ lý còn chưa nói hết câu, Chu Mạn Ngọc đã giật phắt chiếc điện thoại, ném mạnh xuống đất. “Bà là…” Trợ lý mở to mắt hoảng hốt, cằm như muốn rớt xuống, giọng nói thoáng chốc nhũn ra, “Lâm…Lâm phu nhân.”
Chu Mạn Ngọc không rảnh quan tâm đến trợ lý, theo hai vệ sĩ đi xuống, đứng trước mặt Hồng Tuyết Oánh. Lúc này, Hồng Tuyết Oánh đang nằm rạp dưới đất, quần áo trên người đều bị lột sạch, toàn thân không một mảnh vải, cô ta cũng không dám ngẩng mặt lên. Đám đông vây quanh đều nhìn thấy, rất nhiều người cầm điện thoại quay phim hoặc chụp ảnh. Chu Mạn Ngọc tức giận đến nỗi hai mắt đỏ ngầu, lại gần túm chặt mái tóc dài của cô ta, trực tiếp nâng mặt cô ta lên, “Chụp cho rõ vào, cô ta là Hồng Tuyết Oánh, chính là đại minh tinh Hồng Tuyết Oánh!” Hồng Tuyết Oánh có chết cũng không ngờ mình sẽ gặp phải cảnh như thế này. Nỗi xấu hổ cùng cực nhấn chìm cô ta, khiến cô ta bất lực tột độ. “A, bà làm vậy là phạm pháp đấy biết không?” Cô ta vừa khóc vừa nói.
“Phạm pháp? Loại người làʍ t̠ìиɦ nhân như mày còn biết đến pháp luật cơ à?” Chu Mạn Ngọc cười lạnh, nói: “Lúc mày ngủ với chồng người ta thì không phạm pháp? Lúc mày lừa chồng người ta thì không phạm pháp?”
Hai tay Hồng Tuyết Oánh ôm ngực, khóc to phủ nhận, “Tôi không có, tôi không có… Tôi với chồng bà không có gì hết…”
“Không có, dám làm không dám nhận đúng không? Căn hộ sang trọng kia là ai mua cho mày? Vừa rồi là ai cùng mày đi dạo phố mua đồ? Mày nói thêm câu nữa không phải chồng tạo thử xem?” “…” Hồng Tuyết Oánh phản kháng, nhưng địch nhiều ta ít, sự phản kháng của cô ta không hề có tác dụng. Chu Mạn Ngọc bảo người bên cạnh nắm chặt tóc cô ta, bà ta xắn tay áo lên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Hồng Tuyết Oánh, mấy cái tát vang lên chát chúa, hết sức mạnh mẽ.
Người vây xem càng lúc càng nhiều, đám fans hâm mộ của Hồng Tuyết Oánh nhìn đến ngày người. Đây là tình huống gì vậy? Vợ cả đánh vợ bé: Tuyết Oánh là người thứ ba sao? Chuyện cô ta được bao nuôi đều là sự thật?
Trên màn ảnh, Hồng Tuyết Oánh luôn đi theo con đường ngọc nữ thanh thuần. Khi tin đồn bảo dưỡng xuất hiện, đám fans hâm mộ không tin, nói thẳng những tấm ảnh kia là lập lờ đánh lận con đen. Tiên nữ nhỏ của họ sao có thể ở chung với một ông già?
Thế nhưng, sự thật như vả vào mặt, cái gì mà ngọc nữ thanh thuần chứ? Cô ta vốn chỉ là người thứ ba phá hoại gia đình nhà người khác, là một con điếm mà thôi.
Chu Mạn Ngọc vừa đánh vừa mắng, “Vợ chồng tạo hạnh phúc vui vẻ hơn hai mươi năm nay. Vì mày mà ông ấy không trở về, mặc kệ mấy đứa con gái. Mày nghĩ tao có thể bỏ qua cho mày sao?”
“Đồ điếm, đồ súc sinh, ba mẹ mày không dạy mày đạo đức làm người hả? Chĩa ống kính vào đây, để ba mẹ
mày, họ hàng nhà mày nhìn cho rõ, con gái nhà họ ở bên ngoài dụ dỗ chồng nhà người ta mà mặc kệ không quản.”
Hồng Tuyết Oánh muốn phản kháng, nhưng tiếc là chống lại không nổi. Còn Chu Mạn Ngọc thì đánh đập cô ta càng tàn nhẫn hơn, cô ta chỉ biết khóc lóc cầu xin tha thứ.
“Lâm phu nhân, tôi không dám, tôi không liên lạc với ông ấy nữa! Bà bỏ qua cho tôi đi, tha cho tôi đi!”
“À, giờ mới xin tha thứ hả, muộn rồi!” Chu Mạn Ngọc không giảm bớt lực ở tay, nhìn thấy lớp da thịt bóng loáng liền cấu véo, “Mất nết, cho biết thế nào là dụ dỗ chồng tạo, cho biết thế nào là dụ dỗ chồng tao!” Hồng Tuyết Oánh không ngừng gào khóc gọi người, trên cơ thể trắng nõn lập tức xuất hiện từng chấm đỏ.
Cô ta xin tha không được, định quay sang đám đông cầu cứu, “Cứu cứu, ai đó cứu tôi với!” Cô bé nữ sinh lúc nãy len ra khỏi đám người, Hồng Tuyết Oánh như tìm thấy cọng cỏ cứu mạng, vươn tay về phía cô bé, “Em gái, cứu chị với!”
Cô bé nữ sinh bước lại gần, nhổ thẳng bãi nước bọt vào cô ta, “Đồ xấu xa, thích chị ba năm trời là do mắt tôi bị mù! Hóa ra chị lại là loại đàn bà không biết xấu hổ như vậy, tôi phỉ nhổ!”
Vừa nghe nói là vợ cả đánh vợ bé, đám đông vây xem không một ai tiến lên ngăn cản. Thậm chí còn có người thầm mắng đáng đời kẻ thứ ba.
Chu Mạn Ngọc đánh đến nỗi mồ hôi đổ đầy đầu, lòng bàn tay run rẩy nhưng bà ta vẫn chưa hả giận. Bà ta cầm đôi giày cao gót của Hồng Tuyết Oánh trên nền đất, bổ từng nhát từng nhát lên người cô ta.
Vợ cả hành hung vợ bé, cảnh tượng trước mắt cực kỳ hoành tráng.