Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 212: Anh không muốn tha thứ cho trịnh tử kỳ

Trong phòng họp ở tổng bộ Đội đặc nhiệm Dã Lang. 1 Lãnh đạo cấp cao đang công nhận và khen ngợi cả Đội đặc nhiệm trong nhiệm vụ cứu viện ở Đại Thanh Sơn lần đó.

Ngay từ khi xảy ra tai nạn, Đội đặc nhiệm đã chủ động xin chỉ thị cứu viện, đồng thời cứu thoát thành công bảy nhân viên bị nhốt, bảo toàn tính mạng cho người dân. Đây là lần cứu viện thành công nhất.

Cố Thành Kiêu nhiều lần lập được kỳ công. Qua phê duyệt của quân ủy, Chủ tịch quân ủy đã ký tên ra chỉ thị nhậm chức, anh chính thức từ Thiếu tướng thẳng lên Trung tướng, từ phó lên trưởng. Trong quân đội, từ Thiếu tướng lên Trung tướng là một việc khó khăn, rất nhiều người chỉ làm đến chức Thiếu tướng là hết. Mà chỉ trong vòng mấy năm ngắn ngủi, anh đã từ Thiếu tướng thẳng lên Trung tướng. Đây là sự khẳng định cho sự cố gắng lớn nhất của anh. Cùng được thăng chức còn có Trịnh Tử Tuấn, anh chính thức nhậm chức Phó đại đội trưởng Đội đặc nhiệm, hiện đang giữ chức Trung tá.

Trong lúc Cố Thành Kiêu ra ngoài thì Đội đặc nhiệm vẫn luôn là Trịnh Tử Tuấn tạm thời thay chức đội trưởng, lần này chính thức được bổ nhiệm cũng là sự khẳng định và bạn thưởng đối với anh.

Còn thêm vài chiến sĩ có biểu hiện nổi trội được trao tặng huân chương chiến công hạng nhì hoặc hạng ba. Đây là vinh dự của cả đội. Sau khi vui vẻ tiễn lãnh đạo cấp cao ra về, Cố Thành Kiêu lập tức thay đổi 180 độ, sắc mặt trở nên ấm trầm: “Tập hợp trong phòng họp, họp.”

Mấy đại đội âm thầm gào thét trong lòng, lại là vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ như Diêm Vương sống ấy. Vừa ngồi xuống, Cố Thành Kiêu đã khiển trách Trịnh Tử Tuấn, “Không phải tôi đã nói là phái người khác đi làm nhiệm vụ thay Trịnh Tử Kỳ rồi sao? Cậu xem lời tôi nói là gió thoảng bên tai à?”

“…” Trịnh Tử Tuấn cúi đầu, muốn giải thích nhưng không thể nào cãi lại. Anh ta mới vừa được thăng chức, đeo quân hàm Trung tá chưa đầy năm phút, vậy mà đã bị phê bình mắng chửi.

Có điều, anh ta biết, nếu Cố Thành Kiêu thật sự trách tội thì sẽ không đề bạt anh ta, càng sẽ không đợi sau khi hoàn thành lễ nhậm chức mới mắng anh ta. “Trịnh Tử Tuấn, đây là cậu đang chống lại quân lệnh cậu biết không? Chuyện này không lớn không nhỏ, nhưng nếu tôi truy cứu thì cậu còn có thể ngồi ở đây sao?” Không chỉ Trịnh Tử Tuấn mà tất cả mọi người trong phòng họp đều không dám lên tiếng.

“Nói đi!”

Lúc này Trịnh Tử Tuần mới lên tiếng: “Con bé bảo là đã từng học qua tâm lý học nên xin đi theo đội bác sĩ tới khu vực xảy ra tai nạn để phụ đạo tâm lý cho học sinh tiểu học nơi đó. Tôi cảm thấy không có gì không ổn nên đã phê duyệt.”

Cố Thành Kiêu lớn tiếng chất vấn: “Vậy sao cậu không hỏi thử ý kiến của tôi? Đây là cậu xem thường cấp trên, xem thường quân lệnh!”

Trịnh Tử Tuấn cúi đầu, “Vâng, là lỗi của tôi.”

“Cậu đừng tưởng rằng cô ta là em gái cậu thì cậu có thể xem thường quân lệnh. Nếu không gạt tình cảm cá nhân sang một bên thì cậu chỉ có thể làm Trung tá, mãi mãi cũng không thể thăng chức nổi!”

Trịnh Tử Tuấn cúi đầu nhận sai, nhưng anh ta lại thấy khó hiểu trong lòng.

Những người khác cũng vậy. Chẳng phải chỉ là một lần điều động nhỏ thôi sao, dù sao Trịnh Tử Kỳ cũng đâu có nhiệm vụ nào khác, vì sao lại không đồng ý cho cô ấy đi? Sao lão Đại lại nổi giận đùng đùng như vậy?

Trong lúc mọi người đang nghi ngờ thì Cố Thành Kiêu nhìn về phía Ngụy Nam, nói: “Ngụy Tử, nói rõ chi tiết vào cái hôm mà cậu và Trịnh Tử Kỳ cùng trải qua dưới đống đổ nát đi.”

Ngụy Nam: “Tôi đã ghi trong báo cáo rồi lão Đại.”

Cố Thành Kiêu: “Tôi muốn cậu lặp lại lần nữa trước mặt mọi người.” Ngụy Nam sững sờ, xem ra chuyện không đơn giản như vậy. Anh ngồi nghiêm chỉnh, bắt đầu thuật lại tỉ mỉ chuyện xảy ra ngày hôm đó.

“… Lúc ấy chị dâu bị đè dưới xà ngang không kéo ra được. Nếu phía trên có chỗ trống thì còn có hi vọng cứu ra, nhưng đáng tiếc phía trên đã kín mít. Lúc ấy lưng và chân dưới của chị dâu đã bị đè đến mất cảm giác, chúng tôi…”

“Đợi đã…” Cố Thành Kiêu cắt ngang Ngụy Nam ở chỗ này, hỏi, “Cậu xác nhận là phía trên xà ngang kín mít? Đích thân xác nhận à?”

Ngụy Nam: “Không, lúc ấy tôi ghé vào cửa hàng nhưng bị vướng bả vai nên không chui vào được, là Trịnh Tử Kỳ chui vào thăm dò. Tôi nhớ rất rõ thoạt nhìn thì thấy phía trên còn chỗ trống, tôi đặc biệt hỏi lại cô ấy thì cô ấy nói chỉ trống có mấy centimet bên ngoài, còn phần lớn đều đã bịt kín.”

Cố Thành Kiêu luân phiên gõ ngón tay xuống mặt bàn, anh không muốn tha thứ cho Trịnh Tử Kỳ, bất kể cô ta có ở đó hay không. “Nói cách khác, Trịnh Tử Kỳ nói phía trên chiếc xà ngang đè lên người Lâm Thiển đã bị bịt kín, đúng không?” Ngụy Nam gật đầu, “Đúng thế.” Tống Cảnh Du nhẹ giọng đưa ra nghi vấn, “Nếu là thật thì nhất định sẽ không cứu ra được, vậy lão Đại đã cứu chị dâu ra bằng cách nào?”

Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng. Mặc dù lão Đại mạnh mẽ nhưng dù sao cũng là người bình thường, thân thể máu thịt sao có thể chống lại xi măng cốt thép? Cố Thành Kiêu thủng thẳng nói: “Lý Bất Ngôn, chiếu video.”

“Rõ!”

Đây là đoạn video được chính anh quay lại, camera mini ở ngực đã ghi lại hoàn chỉnh màn cứu viện hôm đó. Anh ra sức đυ.c tảng đá chặn ở cửa hàng, sau khi chui vào, anh đứng lên, ống kính mini gắn trên ngực quay rõ chuyện bí mật phía trên xà ngang.

“Còn chỗ trống!” Ngụy Nam kinh ngạc hô lên, “Tôi nhìn giống như trống không mà, nhưng chẳng phải Trịnh Tử Kỳ nói là…”

Khi ý thức được vấn đề, Ngụy Nam thoáng chốc im bặt, những người khác cũng khϊếp sợ không thôi. Những người ngồi ở đây đều đã đích thân trải qua, tình hình lúc đó quả thật vô cùng nguy hiểm, nhưng nếu giả sử Trịnh Tử Kỳ không nói dối thì nhất định bọn họ đã tranh thủ tất cả cơ hội để cứu chị dâu ra mà không phải trơ mắt nhìn cô bị đè ở đó sống không bằng chết.

Nếu giả sử Trịnh Tử Kỳ không quyết định thật nhanh bảo rằng trên xà ngang đã bịt kín, không có cách nào cứu được người ra thì Trịnh Tử Tuấn cũng sẽ không hạ lệnh rút lui.

Lúc này, biểu cảm của Trịnh Tử Tuấn là phức tạp nhất. Kinh hãi, phẫn nộ, thất vọng, đau lòng, tất cả cảm xúc đều viết lên mặt.

Chẳng trách sau khi từ Đại Thanh Sơn trở về, Trịnh Tử Kỳ luôn bóng gió hỏi anh ta là lão Đại có nói gì hay không.

Chẳng trách cô ta lại chủ động đến xin lỗi Lâm Thiển. Một người kiêu ngạo, luôn luôn xem thường Lâm Thiển như cô ta vậy mà chủ động đến xin lỗi lần này.

Chẳng trách cô ta phải xin xuất ngoại, sợ rằng một ngày nào đó sự việc bại lộ sẽ khó mà đối mặt với mọi người.

Video vẫn tiếp tục phát hành. Bởi trên xà ngang vẫn còn khoảng trống nên Cố Thành Kiêu dùng sức mạnh của mình nâng xà ngang lên, nhờ vậy Lâm Thiển mới có thể bò ra.

Hơn nữa, từ động tác quay người của Cố Thành Kiêu cho thấy, người có thể cứu ra được.

Bởi vì lòng ghen ghét mà Trịnh Tử Kỳ đã xem thường an toàn tính mạng nhân dân, xem thường đạo đức của một quân nhân, càng thêm xem thường vinh dự và kỷ luật của quân đội. Cô ta không xứng là thành viên của Dã Lang, càng không xứng là quân nhân.

Sắc mặt Cố Thành Kiêu âm u lạnh lẽo, nặng nề nói: “Tất cả những hình ảnh camera quay lại sẽ được gửi lên tổng bộ, sớm muộn gì cấp trên cũng biết chuyện này, cho nên tôi đã chủ động tố giác với Tư lệnh Lưu rồi.” Anh nhìn về phía Trịnh Tử Tuấn, nói tiếp, “Kỷ luật thép trong quân đội không nể tình một ai. Ai cũng có tình cảm, nhưng phải xem xét nên dùng phần tình cảm cá nhân đó ở đâu.”

“Tư lệnh Lưu nể tình hai cụ đã cống hiến vì nước, cũng nể tình cô ta đã từng cống hiến cho quân đội, cho nên đã đồng ý để Đội đặc nhiệm chúng ta xử lý nội bộ, đồng thời không công bố ra ngoài.”

Lúc này mọi người mới nhận thức được, mấy chiến sĩ xông pha chiến đấu đều được ghi nhận công trạng, duy chỉ có Trịnh Từ Kỳ là không.

Trong lòng Trịnh Tử Tuấn biết rõ, một khi chuyện này bị người ta cố ý vạch trần, làm lớn chuyện lên thì Trịnh Tử Kỳ sẽ bị buộc tội. Nhẹ thì lơ là nhiệm vụ, nặng thì cố ý gϊếŧ người. Hơn nữa, người nhà họ Trịnh cũng sẽ bị liên lụy, mà trực tiếp nhất chính là người làm anh trai như anh. Khi quân nhân tại chức đều phải bị điều tra bối cảnh chính trị. Nếu anh có một cô em gái xem thường kỷ luật quân đội, mượn dao gϊếŧ người, vậy thì cuộc sống quân lữ sau này của anh xem như chấm dứt.

Nghĩ đến mức độ nghiêm trọng của sự việc, Trịnh Tử Tuấn toát mồ hôi lạnh.