Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 196: Chúng ta vẫn còn sống

Vào lúc này, Cố Thành Kiêu đang trên máy bay về nước.

Lần này được phân công đi Canada làm nhiệm vụ, anh hoàn thành mọi công việc gọn ghẽ trong vòng một tháng.

Muốn đón Lâm Thiển nên anh ở sân bay đón cô luôn. Cố Thành Kiêu không có ở đây, Đội đặc nhiệm tạm thời do Trịnh Tử Tuấn điều hành. Nhận được tin núi lở ở Đại Thanh Sơn, Đội đặc nhiệm lập tức phát lệnh báo động cấp một.

Trịnh Tử Tuấn nhanh chóng báo cáo với cấp trên xin cứu viện. Trong khi chờ nhận chỉ thị đồng ý của cấp trên, bốn chiếc trực thăng đã bay đến Đại Thanh Sơn cứu viện trước.

Một giờ sau, phía chính phủ lập tức công bố tin tức xác nhận “Núi lở ở Đại Thanh Sơn.”

Tin tức vừa loan ra thì ngay lập tức đứng đầu bảng hot search, không có gì lạ cả. Vì tinh thần một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, giờ phút này, cả nước đều hướng về nơi này cầu mong bình an.

Mấy phút sau, công ty quản lý của Dương Liễu Nhi công bố tin Dương Liễu Nhi đang đi dạy học tình nguyện Đại Thanh Sơn, tạm thời không liên lạc được.

Tin này lập tức thu hút sự chú ý của công chúng.

Hàng vạn hàng nghìn người hâm mộ Dương Liễu Nhi sôi sục lên, còn nói muốn đi cứu viện. Thậm chí có fans cuồng còn nói, nếu thần tượng đi thì mình cũng sẽ đi theo thần tượng.

Hai tiếng sau, phía chính phủ đưa tin tức ra một lần nữa, chứng minh Dương Liễu Nhi vẫn bình an vô sự thì mới ngăn chặn được ý định điên rồ của người hâm mộ.

Nhà họ Cổ và nhà họ Lâm cũng rối ren lên. Người lớn trong nhà như muốn phát điện, chạy loạn lên để hỏi tin tức.

Tại biệt thự nhà họ Cổ ở Hương Sơn, Cố Nguyên nhận được điện thoại hỏi thăm của Lâm Bồi và em trai của ông ta-Lâm Húc.

Cố Nguyên cũng vô cùng lo lắng, nhưng dù có thương cũng không giúp được gì.

Ông nói cho hai người họ, nếu có tin tức ông nhất định sẽ báo cho họ biết.

Sau đó ông gọi điện thoại hỏi thăm vài nơi thì biết được tin – Đội đặc nhiệm Dã Lang trở thành đơn vị tiên phong đi cứu viện ở vùng bị nạn. Nhà nước cũng đã cử lực lượng bộ đội đi tiếp viện.

Diệp Thiển Như cũng vô cùng hoảng loạn, liên tục canh chừng tin tức trên TV, chỉ sợ bị sót tin tức nào. Nhưng truyền hình trực tiếp chỉ có hình ảnh bộ đội chuẩn bị đi cứu viện, không có phóng viên truyền hình nào có mặt ở vùng bị nạn.

Diệp Thiên Như hoảng hốt ôm ngực: “Ông Cố, ông nói xem, liệu bọn chúng có xảy ra chuyện gì không?” Cố Nguyên sắc mặt nặng nề nói: “Chờ tin tức.”

“Con trai hôm nay về phải không? Đến sân bay chưa?” “Vẫn chưa, nó nói phải tôi mới hạ cánh.”

“Ôi chao, ông nói xem, con nhỏ Lâm Thiên kia đi đâu không đi lại chui về vùng núi non mà dạy học tình nguyện. Nghe chị dâu nói Đông Quân biết Lâm Thiển đi nên mới đi theo. Vậy chẳng phải là hại mình hại người hay sao?”

Cố Nguyên trợn mắt lườm, bà vội vàng tự đánh miệng mình, “Phải phải phải, tôi không nên nói như vậy. Mọi chuyện đều tốt đẹp, tai qua nạn khỏi.”

Lúc sau Diệp Thiến Như không nhịn được lại hỏi: “Tư lệnh Lưu ở đó cũng không có tin tức gì sao? Dù sao cũng phải báo cho chúng ta biết người có bị sao không chứ?”

Cổ Nguyên nặng nề thở dài, trả lời: “Chờ tin tức!”

Trời dần tối, Đại Thanh Sơn vừa bị tai họa ập xuống cũng có vẻ tối tăm hơn trước. Khói bụi đầy trời, không gian tịch mịch lặng yên như tờ. Bụi bay mù mịt trong không khí, khắp nơi đều phủ màu xám tro, không có tiếng côn trùng kêu vang, cũng không còn tiếng chim hót. Thầy hiệu trưởng và giáo viên mang học sinh đến ở một vùng đất bằng cách đó không xa, lần lượt ngồi xuống. Dương Liễu Nhi cùng với nhϊếp ảnh gia cũng ở đây.

Núi lở đã phong tỏa con đường sau núi. Đây là con đường độc đạo đến trường. Đang lúc hoàng hôn, mặt trời ngả về hướng tây, phía bên kia đỉnh núi vang lên tiếng gọi ầm ĩ. Đó là ba mẹ của bọn nhỏ.

Bọn họ không đi qua được, chỉ có thể trèo lêи đỉиɦ núi để xem tình hình bên này. Thầy hiệu trưởng đốt đống lửa lên, vẫy cây đuốc ra hiệu với người trên đỉnh núi để họ biết được nơi này tạm thời bình an.

Tại nơi bị vùi lấp, tất cả đều là đá rơi xuống và đá vụn.

Lúc Cố Đông Quân mở mắt ra, anh không nhìn thấy chút ánh sáng nào, chỉ dựa vào trực giác mà cảm nhận được người trong lòng vẫn còn có hơi thở.

“Lâm Du, Lâm Du?” Cố Đông Quân lớn tiếng gọi, “Lâm Du, tỉnh dậy đi, Lâm Du!” Lâm Du cũng tỉnh dậy. Vào lúc trần nhà sập xuống, cô hoảng sợ đến ngất đi, cho rằng mình chết chắc rồi.

“Em…” Trước mắt là cả một màu tối đen, vách tường nặng nề với tảng đá hoàn toàn che khuất ánh sáng bên ngoài, “Em còn sống không?”

“Chúng ta đều còn sống.” Cố Đông Quân đưa tay lên sờ đầu cô. “Sợ quá ngất đi sao?”

“Trần nhà phía trên còn chưa sập hoàn toàn. Em có bị thương không?” Lâm Du từ từ thử cựa quậy chân tay, lắc đầu: “Không có.” Bên cạnh hai người họ còn có hai đứa bé được họ ôm, cũng đều bị ngất đi từ lúc phòng bị sập.

Lúc này hai em bé cũng đã tỉnh lại. Chỉ có điều, hai nhóc không được bình tĩnh như họ mà hoảng sợ gào khóc. “Thầy Cố, cô Lâm, có phải chúng ta đang ở địa ngục không? Ông em nói ai hư sẽ bị đày xuống địa ngục, em sợ lắm!”

“Em cũng sợ lắm, em sợ tối, em sợ quỷ, em sợ bị xuống địa ngục!” Lâm Du dở khóc dở cười, “Đừng khóc, nghe cô này, chúng ta chưa bị chết. Gặp họa lớn mà không chết thì sẽ hạnh phúc suốt đời.”

Lúc này Cố Đông Quân cũng thay đổi hình tượng nghiêm nghị thường ngày, nhẹ nhàng vui vẻ khích lệ bọn nhỏ, “Có thầy ở đây, các em không phải sợ. Cô giáo Lâm các em chính là khắc tinh của quỷ, không phải sợ.”

Lâm Du tất nhiên không phục, “Anh nói ai là khắc tinh của quỷ? Có anh mới là khắc tinh của quỷ, mặt lúc nào cũng nghiêm nghị, quỷ nào cũng sợ anh.” Hai người nói qua nói lại, hai đứa nhóc cuối cùng cũng nín khóc, bắt đầu động viên nhau. Khương Tiêu Hà bên trên gọi ầm ĩ, “Ở bên dưới còn ai không, nghe được thì gọi to một tiếng.”

“Suyt…” Cố Đông Quân ra hiệu cho mọi người im lặng, đợi đến khi người bên trên nói xong anh mới ngửa đầu lên kêu to, “Tôi với Lâm Du và hai học sinh bị kẹt ở đây.”

“Tốt rồi, có ai bị thương không? Bị thương có nặng không?”

“Không nghiêm trọng, tạm thời không có gì đáng lo.” “Được, chờ một chút, tôi nghĩ cách cứu mọi người ra ngoài.” Không có dụng cụ nào khác, Khương Tiểu Hà và ba chiến sĩ tay không đào bới đất đá. Không lâu sau, trên trời truyền đến tiếng máy bay trực thăng cứu viện.

Bọn nhỏ lau khô nước mắt, cũng lao đến góp sức bằng đôi tay nhỏ bé. Tất cả mọi người ở bên ngoài đều kêu lên, “Mau cứu thầy cô, mau cứu thầy cô!”

Từ máy bay trực thăng đáp xuống rất nhiều chiến sĩ cùng với đồ cứu trợ.

Nhóm Trịnh Tử Tuấn tập hợp với nhóm Khương Tiêu Hà. Sau bước đầu đánh giá tình hình hiện trường, Trịnh Tử Tuấn quyết định ngay: “Ninh Trí Viễn, cậu kiểm tra xem những người này có bị thương không, dùng máy bay hỗ trợ họ di tản đi.”

“Rõ!”.

“Ngụy Nam, Cao Kỳ Khâm, Tổng Cảnh Du, ba người chia làm ba tiểu đội, mang theo dụng cụ vào cứu viện.”

“Rõ!” Ba người cùng đồng thanh hô vang.

“Khương Tiểu Hà, dẫn đường.”

“Rõ!”

Đội cứu nạn tiên phong đi theo Khương Tiêu Hà vào nơi gặp nạn. Nơi này đã không còn như lúc trước nữa. Khương Tiêu Hà chỉ chính xác vị trí của phòng học bị sập, “Đây là cửa, bên trong còn có bảy người, xác định được bốn người còn sống, còn ba người nữa chưa nghe thấy tiếng.”