Lâm Tiều dịch chân, sắc mặt lộ vẻ khinh miệt.
Hôm nay vốn là ngày đẹp nhất trong đời cô ta, nhưng cuối cùng đã trở thành ngày đáng xấu hổ nhất.
Phẫn nộ, uất ức, nhục nhã, tay chân luống cuống, cô ta không biết cách xử lý như thế nào.
“Lâm tiểu thư! Lâm tiểu thư! Tôi cam đoan sẽ không dây dưa với Đình Uy. Tôi chỉ cầu xin được bình an để sinh đứa bé, sau đó nuôi nấng nó trưởng thành. Tôi tuyệt đối sẽ không uy hϊếp địa vị của cô, tôi hứa đấy!”
Không ai dám tiến lên đυ.ng vào phụ nữ sắp sinh, cho nên chỉ có thể để mặc cô ta ở đó kêu trời trách đất.
Lúc này, Tống Đình Uy loạng choạng đứng dậy, thuận tay túm lấy cô gái mang thai, bắt đầu thô bạo kéo cô ta ra ngoài.
Cô gái mang thai thét chói tai, “A… tôi không đi, tôi không đi! Anh không cho tới câu trả lời hợp lý, có chết tôi cũng không đi”
Cô gái mang thai và mấy người bạn đều bị bảo vệ khách sạn khống chế, nhao nhao lôi kéo đuổi ra ngoài.
Tổng Đình Uy quay đầu, hai mắt đỏ ngầu, gầm gừ đe dọa, “Biết điều thì cô về nhà mà đẻ. Cô còn gây phiền cho tôi nữa, tôi sẽ không để cô sinh đứa bé này ra đâu.”
Cô gái mang thai nghe xong, thoáng ngừng khóc, theo bản năng giơ tay che vùng bụng nhô cao, “Sao anh có thể đối xử với tôi như vậy?”
Tổng Đình Uy kéo cô gái ra đến cửa, cười lạnh một tiếng, nói: “Tưởng tôi không biết ai đã động tay động chân vào chiếc bαo ©αo sυ chắc? Cô trăm phương ngàn kế mang thai con tôi, cho rằng làm vậy tôi sẽ lấy cô ư? Cô cứ mơ mộng hão huyền đi nhé”
“…” Cô gái mang thai như bừng tỉnh. Thì ra, dù cho cô ta có đến làm loạn, bắt anh ta không được đính hôn, làm loạn khiến toàn bộ thế giới biết cô ta đang mang thai con anh ta thì anh ta cũng sẽ không lấy mình.
Tổng Đình Uy đẩy mạnh cô gái mang thai về phía trợ lý, nói: “Tiểu Đường, lập tức đưa cô ta ra sân bay. Nếu cô ta không đi, sau này khỏi cần quan tâm đến cô ta nữa”
Cô gái mang thai thật không nghĩ tới gã đàn ông này có thể nhẫn tâm như thế. Ngày hôm qua, bọn họ vẫn cùng nhau ăn cơm. Cô ta còn dùng miệng giúp anh ta giải quyết nhu cầu sinh lý. Anh ta còn nói chuyện với con trai qua thành bụng, vậy mà hôm nay đã trở mặt.
“Đình Uy, Đình Uy, em sai rồi, em không nên đến đây làm loạn, nhưng em thật sự rất yêu anh…” Cô gái mang thai quỳ xuống, “Em đồng ý với anh sau này sẽ ngoan ngoãn, đừng đưa em sang Mỹ Đình Uy…”
Khách khứa trong sảnh đều nhìn ra cửa, Tống Đình Uy mất kiên nhẫn, “Tiểu Đường, lôi cô ta đi mau”
“Vâng”
Cả đám người cô gái mang thai bị đuổi ra khỏi khách sạn. Tiểu Đường phụng mệnh làm việc, lái xe chở cô gái mang thai ra thẳng sân bay.
Trong suốt quá trình, cửa xe không khóa. Nếu cô gái mang thai nhảy khỏi xe, vậy cứ để mặc cô ta nhảy đi.
Tống Đình Uy quay về đại sảnh. Ông Tổng tiến lên, không nói một lời, vung tay tát một cái lên mặt anh ta, “Thằng mất dạy, nhà họ Tống mất hết mặt mũi vì mày!”
Bình thường, đối với mấy khoản nợ trăng hoa của con trai, ông ta đều mắt nhắm mắt mở. Nhưng hôm nay là ngày trọng đại, thân làm cha, ông ta không thể tiếp tục ngồi xem.
Thần thích nhà họ Tống cũng biết tính tình của Tổng Đình Uy. Nhưng mọi người đểu vì mưu sinh dưới phe cánh nhà họ Tống, cho nên không dám nói gì.
Thân thích nhà họ Lâm còn tệ hơn cả nhà họ Tống, chỉ có thể coi là người tiền, vẫn còn chưa đạt tới bậc phú hào, nên càng không dám soi mói Tổng Đình Uy.
Trong bữa tiệc, mặc dù không có trưởng bối đứng ra giải thích, nhưng tiếng xì xầm bàn tán khắp nơi.
Ông Tống nhéo tại Tổng Đình Uy, mắng: “Mày lại đây cho tao, tự đi xin lỗi bố mẹ vợ và Lâm Tiêu, nhanh lên!”
Tổng Đình Uy loạng choạng đi đến bên cạnh vợ chồng Lâm Bồi, đầu tiên là vuốt tóc, sau đó bực bội nhả ra mấy cầu, “Là hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi. Cô ta là bạn gái của một người bạn. Anh ta làm người ta to bụng rồi bỏ chạy, con tốt bụng, không muốn thấy cô ta đau khổ nên mới gánh nỗi oan ức này”
Tam quan của người xem bị phá hủy hoàn toàn. Lời nói dối như thế, cũng có người tin cơ đấy!
Tống Đình Uy tiếp tục: “Nào biết cô ta bị điện, sống chết muốn dựa dẫm vào con. Con thấy cô ta là phụ nữ mang thai nên không xuống tay, không ngờ cô ta lại lấy oán trả ân đến tận đây làm loạn”
“Con thật sự bị oan, chuyện không phải do con làm.”
“Me…”
Sức khỏe bà Tống lâu nay không tốt. Một màn náo loạn này khiến sắc mặt bà kém đi, giọng cũng run rẩy, bộ dạng có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào.
Bà ta nói: “Đúng vậy, năm ngoái Đình Uy đã nói với tôi chuyện này, là bạn của nó làm, rồi đổ thừa cho nó. Cô gái kia cũng không phải người đàng hoàng, thấy Đình Uy nhà chúng tôi thiện tâm liền vu cáo. Cô ta mang thai con của bạn Đình Uy, Đình Uy chỉ là quá trượng nghĩa, bị bàn bè lừa mà vẫn tin người ta có nỗi khổ tâm, chao ôi…”
Ông Tổng hỏi: “Chuyện này có thật không? Sao tôi lại không biết?”
Bà Tống: “Ông suốt ngày bận rộn làm ăn, có lúc nào rảnh. Là Đình Uy của chúng ta quá ngây thơ, quá tốt tính, nghĩ đến tình cảm bạn bè mà giúp người ta chăm sóc cho hai mẹ con họ. Tôi đã sớm khuyên nhủ nó, nhưng nó vẫn không tin bạn mình đã bỏ đi, vẫn chờ người bạn kia trở về”
Lâm Thiển cảm thấy sợ hãi. Hóa ra còn có kiểu thao túng như vậy nữa. Con gái nhà người ta đã bị đuổi ra ngoài, nhà họ Tống liền tùy tiện nói này nói kia. Bà Tống nhìn tưởng như nhu nhược, thì ra là bảo vệ con trai không cần soạn thảo văn bản. Một nhà họ Tống như vậy, một Tổng Đình Uy như vậy, ai dám kết hôn chứ?!
Ông Tổng nghe xong, nói: “Thì ra là như vậy… Ông bà thông gia, ông bà xem việc này…”
Chu Mạn Ngọc đẩy chồng, Lâm Bồi hắng giọng, đáp: “Việc này… việc này thật là không tưởng tượng nổi. Đình Uy, sau này kết giao bạn bè con phải xem xét kỹ nhé”.
Tất cả mọi người được mở rộng tầm mắt.
Lời bào chữa của nhà họ Tống đầy sơ hở, mấy câu nói còn gần như phá hủy tam quan của người ta thế kia, vậy mà không ngờ nhà họ Lâm lại hời hợt đến thế.
Rốt cuộc là hổ đồ thật, hay giả bộ hồ đồ thì chỉ có họ mới biết.
Dù sao người ta đã nói như vậy, mọi người cũng đành phải tin thôi.
Trái tim Lâm Tiêu đã nguội lạnh hơn nữa. Tuy không thể mong chờ ai đó thay mình làm chủ, nhưng câu nói của ba vẫn là một cái tát giáng mạnh vào mặt.
Thế nhưng trên phương diện khác, cô ta lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, may mắn toàn vẹn, giấc mộng giàu sang vẫn còn đó.
Tống Đình Uy đến trước mặt Lâm Tiêu, cẩm cánh tay Lâm Tiểu kéo cô ta vào lòng, sau đó mượn sức mạnh của rượu, nâng mặt cô ta lên hôn xuống.
Cả người Lâm Tiêu đờ đẫn, từ từ nhắm hai mắt, để mặc Tống Đình Uy hồn mình.
Đám bạn bè nhao nhao vỗ tay.
Lâm Thiển trợn mắt há miệng nhìn. Tình cảm thế này là diễn cho quần chúng xem đúng không?
“Ôi chao, nhìn vợ chồng son các con kia…” Ông Tống vội vã che mắt lại, quay đầu cười ha hả, “Ông bà thông gia yên tâm, sau khi kết hôn, Tiêu Tiêu tuyệt đối sẽ không phải chịu oan ức nữa”
Trên mặt bà Tổng cũng nở một nụ cười nhạt, ho khan mấy tiếng, nói: “Đúng vậy, sức khỏe của tôi không tốt, nên mong Tiêu Tiêu về hỗ trợ tối việc nhà”
Chu Mạn Ngọc lập tức tươi cười, vội giơ ly rượu lên, nói: “Nào nào nào, chúng ta chúc cho đôi vợ chồng son này mãi mãi ngọt ngào, hạnh phúc dài lâu đi”
Sự hòa hợp vui vẻ trước đó đã được khôi phục trong bữa tiệc. Trò khôi hài ban nãy xem như chưa từng phát sinh.
Có mấy lần Lâm Thiển định đứng lên nói, nhưng đành phải thối lui bởi ánh mắt khuyên nhủ của.
Này, cả nhà họ Lâm đều điên hết rồi phải không?