Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 145: Nòng nọc nhỏ muốn tìm mẹ

Một tuần sau khi bất động sản Phong Việt tuyên bố hợp tác cùng tập đoàn Cố Nghiệp, Lâm Húc dẫn

theo nhân viên nòng cốt của mình về nước, chính thức gia nhập giới thương nhân ở thành phố B.

Lâm Húc đã có dự định về nước từ lâu, lúc ở Úc đã thống nhất ý đổ hợp tác với tập đoàn Cố Nghiệp, lần này có thể nói là rất ăn ý.

Thế giới đang trong tình trạng khủng hoảng tài chính, Úc cũng bị ảnh hưởng, và xu thế ngày càng nghiêm trọng.

Còn ở trong nước, sau cuộc bùng nổ nguy cơ tài chính trong phạm vi nhỏ năm ngoái, chính phủ đã cứu kịp thời nên bây giờ nền kinh tế trong nước đang dần đi lên, chịu tổn thất rất nhỏ.

Bất động sản Phong Việt và Lâm Húc đồng thời đứng đầu bảng tìm kiếm, Lâm Thiển muốn không biết cũng khó.

Vì liên quan đến Lâm Húc nên Lâm Thiển vẫn luôn chú ý.

Trong tin tức, cô biết thêm nhiều chuyện về quá trình xây dựng sự nghiệp của Lâm Húc, cũng hiểu đôi chút về người ba xa lạ này.

Vợ bây giờ của Lâm Húc là Dung Tử Khâm, là con gái một, Lâm Húc ở rể nhà họ Dung.

Khi đó, nhà họ Dung không có thể lực khổng lồ như bây giờ. Lâm Húc vẫn luôn ở rể tất bật ngược xuôi theo ba vợ.

Lâm Húc thông minh, nhanh nhẹn, lại chân thành cho nên chưa đầy mấy năm, bất động sản Phong Việt của nhà họ Dung đã lên sàn chứng khoán.

Sau đó giống như quả cầu tuyết tích tụ lượng lớn tiền bạc, bất động sản Phong Việt càng ngày càng mạnh. Hiện tại nhà họ Dung là gia tộc đứng đầu giới người Hoa ở Úc, nắm giữ toàn bộ nguồn kinh tế của Úc, ngay cả nguyên thủ quốc gia cũng nịnh bợ nhà họ Dung.

Nhưng nhà họ Dung vẫn do ba vợ của Lâm Húc làm chủ, mãi cho đến khi ông cụ qua đời vào nửa năm trước.

Sau khi ba vợ qua đời, Lâm Húc dựa vào kinh nghiệm và đầu óc của mình lại đưa bất động sản Phong Việt lêи đỉиɦ cao. Ông có tinh thần bảo thủ của thế hệ trước, lại có sự quyết đoán dám nghĩ dám làm của người trẻ tuổi. Có thể nói, nhà họ Dung được như ngày nay là nhờ vào sự lãnh đạo anh minh của Lâm Húc.

Những tin này đều là Lâm Thiển nghe được thông qua báo đài. Tất cả đều kể lại sự từng trải ly kỳ của ông ta, tuyên truyền quan niệm quản lý và ca ngợi công lao vĩ đại của ông.

Nhưng những điều cô biết toàn là những việc không thể nói với ai.

Quá khứ của họ trái với luân thường đạo lý, nữ si tình yêu nam đã kết hôn. Nam đã kết hôn vứt bỏ vợ con vì nữ si tình, rồi hai người cao chạy xa bay.

Gia tộc của Dung Tử Khâm ở Úc rất có danh tiếng, mà Dung Tử Khâm lại là con gái một.

Lâm Húc vì tình yêu cam nguyện ở rể.

Nói thế thì bọn họ phải là yêu nhau thật lòng.

Vừa nghĩ đến đây Lâm Thiển lại nhớ tới mẹ. Người phụ nữ đáng thương với gương mặt mờ ảo trong trí nhớ của cô trở thành vật hi sinh trong tình yêu của họ.

“Tiểu Thiển, ba về nước, giờ đang ở bên khu Nhất Hào. Khi nào rảnh, con và Thành Kiểu liên lạc với ba, ba muốn gặp con”

Cô vẫn chưa trả lời tin WeChat này. Thình lình lòi ra một người ba, còn ra vẻ quan tâm, cổ vẫn chưa thích ứng được, cảm thấy hơi quái lạ.

Mặt trời lên cao, Cố Thành Kiêu vừa tắm xong đi ra, thấy Lâm Thiển biếng nhác nằm đờ trên sofa, tay cầm di động.

Anh lặng lẽ bước đến, lúc cúi đầu, nước trên tóc rơi trúng mặt cô.

Đánh lén thất bại.

Lâm Thiển ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy làn da màu đồng săn chắc ẩm ướt, cơ ngực cơ bụng rõ ràng, ngực nở vai rộng, eo thon mông hẹp, còn bắt mắt hơn tiêu chuẩn tam giác ngược, tỉ lệ hoàn mĩ, không thừa không thiếu.

Lâm Thiển chưa nhìn mặt anh đã muốn xịt máu mũi. Ban ngày ban mặt đi tắm thì thôi đi, tắm xong lại chỉ bọc có khăn tắm rồi đi ra, quả thật động cơ không tốt, bụng dạ khó lường.

Cô vội vàng che mắt, quát: “Anh mặc quần áo đàng hoàng rồi ra được không hả?”

Cố Thành Kiêu cố ý đến trước mặt cô, ấn đầu cô vào bụng của mình: “Anh không mặc, anh không mặc, anh không mặc đấy”

“…” Quái gì thế? Trẻ con chết đi được!

Khoảng cách rất gần, tư thế mờ ám, Lâm Thiển ngửi thấy mùi hoa nhài thơm mát, cùng hoocmon đàn ông nồng đậm ấm áp. Cô không vui, ngẩng đầu quát: “Này, đầu em đó, không phải dùi trống đâu.”

“Vợ à, đừng dữ thế, nòng nọc nhỏ muốn tìm mẹ”

“…” Thằng cha vô lại này, mở miệng càng ngày càng thủ tục.

Đang lúc cô cứng họng, Cố Thành Kiêu ôm đầu cô đâm vào bụng của mình. Đúng như anh mong muốn, khăn tắm lỏng lẻo rơi xuống đất. Hình ảnh quá tục, Lâm Thiển nhắm mắt không dám nhìn.

“Ban ngày ban mặt, đừng thế này được không hả, em vẫn còn trẻ con đó”.

Nhưng Cố Thành Kiêu ngẩng đầu ưỡn ngực đâm vào mắt cô: “Mở mắt ra, nhìn nơi em yêu nhất”

“…” Phát điên mất!

Lâm Thiển bất chấp, vừa mở mắt, quái vật khổng lồ đứng sừng sững trước mắt cô. Cô ngây người, đần độn chớp chớp mắt.

Cố Thành Kiêu nói đùa: “Sao thế, bị dọa choáng rồi hả? Đâu phải lần đầu tiên em thấy đâu, thế nào? Em thế này làm anh rất tự hào đấy”

Đúng, quả thật không phải lần đầu tiên cô thấy, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy rõ ràng dưới trời sáng. Cô ngây người không phải kiểu tự hào như anh nghĩ, mà là nốt ruồi đỏ dưới đường nhân ngư bên trái của anh.

Trịnh Tử Kỳ nói hai người đã xảy ra quan hệ, cô ta còn nói chính xác vị trí và màu sắc của nốt ruồi này để chứng minh.

Cô vốn đã quên, cứ nghĩ Cố Thành Kiêu đối xử với mình rất tốt, còn với Trịnh Tử Kỳ thì lạnh nhạt, sao anh có thể làm chuyện có lỗi với mình được? Cô sẽ không tin lời của người ngoài.

Nhưng nốt ruồi đỏ trước mắt này giống như hạt cát trong mắt, làm cô rất khó chịu, ghét vô cùng.

Tiến triển không xảy ra như mình tưởng tượng, Cố Thành Kiêu nhìn cô khó hiểu, ngón cái xoa môi Lâm Thiển hỏi: “Em sao thế? Thật sự bị dọa choáng váng rồi hả?”

Lâm Thiển đẩy tay anh ra, quay lưng đi: “Anh mặc quần áo đàng hoàng rồi nói chuyện với em”

Cố Thành Kiêu nghe giọng cô có gì sai sai, phản ứng cũng lạ, vì thế ngoan ngoãn về phòng ngủ mặc quần áo đang hoàng rồi mới đi ra.

Anh chen vào ngồi xuống bên cạnh, ôm cổ, bám chặt lấy cô, hận không thể hợp lại thành một: “Em sao thế?”

Lâm Thiển trừng anh, hỏi thẳng: “Sao Trịnh Tử Kỳ biết anh có nốt ruồi đỏ ở chỗ đó?”

Cố Thành Kiêu ngu ngơ: “Chỗ nào?”

Lâm Thiển chỉ chỉ: “Chỗ đó!”

Cố Thành Kiêu kéo lưng quần, cố ý để ánh nắng cửa sổ chiếu vào, đúng là có nốt ruồi đỏ, ở chỗ anh không chú ý.

“À, từ nhỏ đã có rồi. Mẹ anh nói lúc sinh ra đã có. Anh, anh trai và em trai anh, cô ta và anh cô ta, từ nhỏ đã biết chuyện này. Lúc nhỏ còn ngủ và tắm chung với nhau nữa, cô ta biết cũng chẳng là gì?

Cố Thành Kiêu càng nói qua loa, Lâm Thiển càng khó chịu: “Gì, lúc nhỏ còn tắm chung, ngủ chung?”