Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 143: Binh lính đẹp trai lại độc thân có cả đoàn

Lâm Thiển đang định từ chối thì lại nghe Tiểu Bân nói: “Hai người yên tâm, cháu chưa bóc ra, nhất định sẽ không bị lây bệnh đâu ạ”

“…” Câu nói này khiến hai người lớn tan nát cõi lòng, nhất là Cố Thành Kiêu. Tiểu Bân mới 5 tuổi mà thôi, cậu bé đầu có làm gì sai, thế nhưng từ khi sinh ra, cậu đã định trước bị xã hội khinh bỉ và xa lánh.

Anh nghĩ tới đồng đội của mình – Phạm Dương Mộc.

Người đàn ông chịu đủ gian nan vất vả, mang theo nỗi thù diệt môn xâm nhập tổ chức buôn lậu ma túy. Thế nhưng, lần xuất chinh cuối cùng này của anh, sau nửa năm ngắn ngủi đã không còn tin tức, kéo dài mãi đến 5 năm sau vẫn biệt tăm.

Thật ra, trong lòng mọi người đều cho rằng, có lẽ anh ấy đã không còn trên đời này nữa.

Bởi vì không thể công khai thân phận nằm vùng, cũng không có bằng chứng để xác minh người đã mất, cho nên không thể khen thưởng ca tụng, không thể truy phong liệt sĩ. Đứa con mồ côi của anh ấy cũng không được hưởng chế độ ưu đãi của con liệt sĩ.

Hai mắt Cố Thành Kiêu đang đỏ, đón lấy chiếc kẹo từ tay Tiểu Bân, bóc ra, cho vào miệng. Anh cố gắng nở nụ cười dịu dàng, vuốt ve gương mặt cậu bé, nói: “Ngon lắm, cảm ơn cháu”

Lâm Thiển cũng bóc kẹo cho vào miệng, có nghẹn ngào nói: “Cảm ơn Tiểu Bân, thật ra chú Cố đã mua rất nhiều đồ chơi đẹp, đều đang để ở phía trước kia.”

“Thật sao? Có Transformers, có ô tô không ạ?”

“Có, có hết. Chỉ cần Tiểu Bân nghỉ ngơi thật tốt, đợi khỏi ốm là có thể ra ngoài chơi cùng các bạn”

“Hay quá, cảm ơn chú Cố, cảm ơn chị Thiên Sứ”

Hai người không ở lại quá lâu, thăm Tiểu Bản sau đó rời đi. Lâm Thiển vẫn tò mò về Tiểu Bân, đuổi theo Cố Thành Kiêu hỏi rất nhiều chuyện.

Khi đó, người trong thôn chỉ biết Phạm Dương Mộc đi lính, còn những thứ khác thì không biết. Sau khi nhà họ Phạm chết thảm, chị dâu lại bị nhiễm AIDS, mọi người liền bàn tán, nói Phạm Dương Mộc ở ngoài làm chuyện gì đó gây họa, cho nên kẻ địch mới đến trả thù.

Người trong thôn không chịu chứa chấp chị dâu và đứa bé. Nhà mẹ đẻ và anh chị em cũng không chứa chấp họ. Đến bệnh viện và viện dưỡng lão cũng lịch sự từ chối hai mẹ con họ.

Cố Thành Kiêu và các chiến hữu đã tìm rất lâu mới gặp được chị ấy. Lúc đó Tiểu Bân đã được ba tháng tuổi.

Lúc ấy, hai mẹ con họ đang sống trong một chuồng gà bỏ hoang. Đồ ăn là ít gạo mà do mẹ đẻ của chị dâu mang tới, và một chút cơm thừa canh cặn của vài người hàng xóm tốt bụng mang cho.

Bấy giờ, không chiến sĩ nào không khóc đến đỏ mắt. Phạm Dương Mộc, từ một người anh hùng vì nước hi sinh nhưng bởi vì không thể công khai thân phận mà trở thành một kẻ vô tích sự. Từ thân nhân của anh hùng mà người nhà của anh trở thành kẻ ôn dịch bị người đời phỉ nhổ.

Cố Thành Kiêu lập tức chuyển hai mẹ con họ đến bệnh viện quân y của thành phố B để điều trị, hơn nữa còn xuất tiền đóng góp dưới danh nghĩa cá nhân.

Chị dâu không thể chấp nhận chuyện chồng mình đã hi sinh, sau ba tháng nằm trong phòng bệnh cao cấp của Bệnh viện quân y, chị đã tuyệt vọng nhảy lầu.

Cho tới bây giờ, Cố Thành Kiêu vẫn không quên được câu nói của chị dâu – sống phải thấy người, chết phải thấy xác, tôi không tin Dương Mộc đã chết, trừ phi các cậu đem thi thể của anh ấy tới trước mặt tôi.

Sau khi gia đình gặp họa, trạng thái tinh thần của chị dâu không được ổn định, nhưng câu nói ấy lại được thể hiện với giọng điệu rất mạnh mẽ, là giọng điệu của người phụ nữ đáng thương cố gắng chống đỡ ý niệm chồng mình vẫn còn sống.

Đáng tiếc, chị chỉ kiên trì được ba tháng.

Sau đó, Cố Thành Kiêu đã đưa Tiểu Bân đến đây. Hàng năm anh không chỉ quyển tiền quyên hiện vật mà còn thường xuyên tới thăm.

Điều anh có thể làm, cũng chỉ làm được đến vậy.

“Thật ra bệnh AIDS không đáng sợ. Đáng sợ chính là kiến thức ngu dốt về căn bệnh này, khiến những đứa trẻ đáng thương không được xã hội tiếp nhận, xa lánh, phỉ nhổ, khinh bỉ, đối xử không công bằng. Đó mới là vũ khí sắc bén làm tổn thương họ”

Nghe Lâm Thiển nói vậy, Cố Thành Kiêu rất vui. Anh duỗi tay ôm cô, nói: “Giác ngộ cao quá nhỉ, không còn là Nữ Lưu Manh ngốc nghếch nữa rồi.”

“Anh nằm mơ đi, ai là Nữ Lưu Manh chứ, cùng lắm là… Nam Lưu Manh thôi, ha ha ha.”

Xuân đến, ngày trở nên ấm áp hơn, không còn sương mù. Bầu trời thành phố B xanh thẳm trong vắt, dường như có thể nhìn thấy phần cuối của vũ trụ.

Một tháng sau kiểm tra, kết quả xét nghiệm HIV của Lâm Thiển vẫn hiện âm tính. Hai tháng sau kiểm tra, vẫn hiện lên ấm tính, Cố Thành Kiêu ngày càng yên tâm hơn.

Thư viện đại học B, sự xuất hiện của Cố Thành Kiêu khiến cho thư viện vốn yên tĩnh lại không ngừng nổi gió.

Trong khoảng thời gian này, việc Cố Thành Kiêu hàng ngày đưa đón bạn gái đi học khiến anh trở thành nhân vật nổi tiếng của đại học B, còn được gắn thêm danh hiệu “bạn trai tốt nhất”.

Nhưng, ngoại trừ các vị lãnh đạo trường biết rõ thân phận của Cố Thành Kiêu thì không phải ai trong đám sinh viên biết được thân phận thật sự của anh. Qua cách nói chuyện của Lâm Thiên trước kia thì bọn họ chỉ biết anh là quân nhân.

“Này này này, các cậu có thấy kỳ lạ không, mình đăng tấm ảnh chụp bạn trai Lâm Thiển lên diễn đàn Thiên Nhai, tấm ảnh đã bị xử lý, đến tài khoản cũng bị chặn. Rốt cuộc lại lịch của người này như thế nào nhỉ?”

“Ai biết! Nếu là quân nhân, thì chẳng có binh lính nào suốt ngày chăm sóc đưa đón bạn gái đến trường như thế cả? Đây có tính là làm việc không đàng hoàng không nhỉ?”

“Các cậu đoán xem, có phải Lâm Thiển và anh ta đã ở chung với nhau rồi không?”

“Chắc chắn rồi, cái này còn phải đoán nữa sao? Cặp đôi bây giờ không ở chung với nhau mới là chuyện lạ đó”

“Chắc bạn cùng phòng của cô ta đã biết, nhưng miệng thật kín, làm thế nào cũng không tiết lộ nửa cầu, hại mình mời không bữa trưa suốt nửa tháng, bực quá đi mất”

“Cái gì mà quân nhân chứ, mình thấy 80% là quân nhân nghỉ hưu không có chỗ đi. Nếu không công việc đầu rảnh rỗi đến nỗi ở cùng bạn gái suốt ngày như vậy?”

“Nhìn mấy chiếc xe người ta lại đi, cho dù ở nhà chờ việc thì cũng là chủ không lo tiết kiệm tiền. Quả thật Lâm Thiển được tiếp cận người giàu có rồi, đã thế còn rất đẹp trai nữa chứ.”

“Đúng vậy, anh ta thật sự rất đẹp trai…”

Trong góc thư viện, Lâm Thiển đang say sưa ôn tập. Chủ nhiệm lớp đã dùng từ tiến bộ vượt bậc để hình dung thành tích của cô. Đây là lời khẳng định lớn nhất và cũng là lời cổ vũ lớn lao đối với cô.

Cố Thành Kiêu ngồi cạnh cổ, đọc sách quân sự. Bỗng nhiên, anh nhìn thấy màn hình di động của cô lóe lên.

Phạm Phạm – “Lâm Thiển, cậu thật không có lương tâm, bản thân thoải mái trải qua cuộc sống gia đình êm ấm, không nhớ gì đám chị em FA như tớ. Đến khi nào thì giao lưu hữu nghị với các anh lính đây?”

Tin nhắn này khiến Cố Thành Kiêu nghĩ tới đám Ngụy Nam. Nếu tất cả đều có nhu cầu, vậy thì anh sẽ tổ chức. Vì vậy, anh cầm điện thoại của Lâm Thiển lên, gõ ba chữ – “Vào tháng sau”

Phạm Phạm – “Tháng sau hả? Chị bằng câu nói kiếp sau luôn đi.”

Cố Thành Kiêu – “Mùng 10 tháng sau, phòng bao lớn ở nhà hàng Tứ Quý, lẩu karaoke tự chọn, không gặp không về.”

Một lát sau Phạm Phạm mới hồi âm – “Được, Tống Di và Phan Phan nói sẽ bỏ bạn trai để đi theo tớ. Tớ kiên quyết không đồng ý, mấy anh lính đó là của mình tớ thôi, ha ha ha…”

Cố Thành Kiêu – “Có thể gọi thêm mấy đứa bạn học còn độc thân, binh lính đẹp trai lại độc thân có cả đoàn”

Phạm Phạm – “Không được, tớ chọn thừa xong mới đến lượt chúng nó”

Lâm Thiển tò mò ghé sát lại hỏi: “Anh đang nói chuyện với ai đấy?”

Cố Thành Kiêu trả di động cho cô, cô vừa đọc đã phì cười, “Thật sự muốn tổ chức câu lạc bộ làm quen hả?”

Cố Thành Kiêu lạnh lùng ném ra bốn chữ, “Thuận theo ý dân”