Tại doanh trại Đội đặc nhiệm Dã Lang, đại đội trưởng quân y Ninh Trí Viễn nắm chặt điện thoại trong tay. Báo tin này không khác sứ giả của Thần Chết đến báo tử.
Phía sau anh là đám Trịnh Tử Tuấn, Thẩm Tự An. Mọi người đã cùng nhau bàn bạc rồi mới quyết định, chuyện này phải báo cho lão Đại đầu tiên.
Điện thoại vừa thông, Cố Thành Kiêu không để bên kia lên tiếng đã gầm lên, “Tôi muốn thế này còn gọi điện cái gì? Ồn ào cái gì?”
Ninh Trí Viễn nghẹn họng như bị mắc cổ, nói chuyện đặc biệt cẩn trọng, giọng nói cũng thấp hơn so với ngày thường, “Lão Đại, vừa rồi chúng ta làm xét nghiệm máu cơ bản với toán tội phạm mới bắt về, trong đó có tên Trương Dũng Cao, xét nghiệm HIV ra kết quả dương tính”
“Tử Tuấn nói Trương Dũng Cao có đánh nhau với chị dâu, cả hai người đều bị thương chảy máu…” Ninh Trí Viễn nghẹn giọng một thoáng, nói tiếp, “Nếu như vậy, chỉ là giả định thôi, nếu vết thương của chị dâu tiếp xúc với máu của Trương Dũng Cao thì rất có thể sẽ bị phơi nhiễm”
Ninh Trí Viễn cố nói cho hết ý, không biết được phản ứng của Cố Thành Kiêu qua điện thoại, liếc mắt nhìn đồng đội thấy mọi người cũng đều đang nín thở chờ đợi, ai cũng không hi vọng phát sinh khả năng đó.
Trong phòng bệnh Cố Thành Kiêu hoàn toàn hỏa đá, không dám tin vào chính tại mình.
Lúc lâu sau cuối cùng anh cũng lên tiếng hỏi: “Trương Dũng Cao… chính là Hắc Gia?”
“Phải.”
Không khác gì sét đánh giữa trời quang, Cố Thành Kiêu trần trần nhìn Lâm Thiển đang nằm trên giường. Lúc ở trên du thuyền, cổ với Hắc Gia áp sát nhau nhiều lần đánh lộn, Hắc Gia trào nhiều máu mũi, ghì sát người cô, cầm dao găm cứa cổ cổ, mà Hắc Gia lại còn nhổ một mồm nước bọt với máu vào mặt cổ.
Đã thế, giờ cô lại đang phát sốt, đang phát sốt…
Hai chân Cố Thành Kiêu run rẩy, hơi thở đứt quãng, “Xác suất phơi nhiễm là bao nhiêu?”
“Rất cao”
“Rất cao là bao nhiêu?! Nói rõ cho tôi!”
“Nếu như vết thương của chị dâu tiếp xúc trực tiếp với dịch máu của Trương Dũng Cao như lời lão Đại nói… thì việc này không nên chậm trễ, phải cho chị dâu dùng thuốc kháng virus ngay lập tức, hiệu quả nhất là trong vòng 24 tiếng)
Cố Thành Kiêu không nói thêm một tiếng, cả điện thoại cũng không kịp ngắt, lao ra hướng phòng bác sĩ.
***
Ngày hôm sau, ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, rọi lên mặt Lâm Thiển.
Lớp lông tơ trong suốt tinh tế tựa như làn da của cô đang tỏa sáng, thoạt nhìn trông như búp bê sứ trắng, vô cùng mịn màng.
Hai hàng lông mi như hai cánh quạt rủ xuống mí mắt. Ngắm nhìn một hồi, Cố Thành Kiêu không kìm lòng nổi, vuốt ve chiếc cằm nhỏ nhắn hơi vểnh lên của cô.
Anh thức trong cô suốt đêm, nhìn ngắm cô không chớp mắt. Cả đêm được ngủ, sắc mặt Lâm Thiển dần dần lấy lại sắc hồng, không còn nhợt nhạt như hôm qua nữa.
Ánh nắng rọi vào mắt cô ngày càng chói chang, anh vươn tay cho đôi mắt cô.
Chuyện ngoài ý muốn này có thể đoán được, cũng có thể tránh được, nhưng vì anh chủ quan nên mới khiến cho cô trở thành con mồi trong tay kẻ địch.
Anh không thể tưởng tượng được lúc bị bắt giam trong gian phòng chật chội vừa tối vừa ẩm ướt kia thì cô hoảng sợ đến cỡ nào. Anh càng không thể hình dung được lần đầu tiên nhìn thấy nhiều thi thể nằm la liệt như vậy cô đã hốt hoảng ra sao. Khi cô bị tấn công hai phía, bị người ta dí dao vào cổ, anh càng không thể tưởng tượng được cô đã hãi hùng biết bao nhiêu.
Nỗi sợ hãi của cô, anh không thể nghĩ tới, cũng không dám nghĩ tới.
Ngón tay anh từ từ đi xuống, trượt đến miếng băng dính dán vết thương. Anh thích nhất chiếc cổ thiên nga trời phú của cô, mỗi lần ôm hôn, anh đều không nhịn được mà vùi mặt mình vào đó.
Có vẻ cảm thấy bị quấy rầy khó chịu, Lâm Thiển nhíu mày. Cố Thành Kiêu nhìn thấy vội theo phản xạ đưa bàn tay đang che mắt cô lên vuốt ve cặp lông mày đang chau lại.
Ánh nắng lại chiếu vào mắt, cô chớp chớp mi, lần này thực sự tỉnh dậy.
Từ từ mở mắt ra, hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Lâm Thiển trong sáng, ngây thơ, chìm trong đôi mắt thâm tình sâu thẳm.
“Râu anh dài rồi” Cô chợt lên tiếng, giọng nói có chút kinh ngạc.
Cố Thành Kiêu đưa tay lên sờ cằm thấy ram ráp, anh nói: “Ừ, về nhà sẽ cạo sạch sẽ, bác sĩ nói em tỉnh dậy là có thể xuất viện, mình về nhà nhé?”
Mịa, loa siêu trầm đáng ghét này!
Trong lòng Lâm Thiển nảy sinh mâu thuẫn dữ dội, giống như có hai kẻ xấu đang cãi nhau.
Kẻ xấu Á: “Thiển Thiển, tha thứ cho anh ấy đi, đó là công việc của anh ấy, Trịnh Tử Kỳ cố tình khích bác ly gián, chẳng lẽ mày muốn làm to chuyện lên thật sao?”
Kẻ xấu B: “Có là công việc thì cũng không thể vượt quá giới hạn được chứ? Chuyện anh ta có lỗi với mày là thật Thiển Thiển à, nhất định không thể tha thứ.”
Kẻ xấu A: “Trước hết cũng nên hỏi anh ấy cho rõ ràng, xem anh ấy trả lời thế nào, nói không chừng là chẳng có chuyện gì hết”
Kẻ xấu B: “Thiển Thiển chính tại nghe thấy, còn có thể giả được sao? Anh ta nhất định sẽ không thừa nhận loại chuyện thế này, không nên tin anh ta. Đàn ông đều là động vật sống bằng thân dưới, anh ta cũng chả khác”
Kẻ xấu A: “Nhưng mà Thiển Thiển, anh ấy đối xử tốt với mày như vậy, mày nỡ rời bỏ anh ấy sao? Chỉ nhìn thấy gương mặt anh ấy là đã ấm lòng, còn lòng dạ nào để ý đến người đàn ông khác?”
Kẻ xấu B: “Ngàn vạn lần đừng vì dại trai mà bị nhan sắc anh ta mê hoặc nha Thiển Thiển, chẳng lẽ không có đàn ông mày không sống được sao?”
Lâm Thiển đột nhiên nhắm mắt lại, xoay lưng quay lại anh, trong lòng thầm mắng chửi, câm miệng ngay cho bà!
“Vẫn còn giận sao?” Cố Thành Kiêu chọc chọc vai cô, dùng giọng điệu mà bình thường trước đó anh sẽ chẳng bao giờ dùng nói với cô, “Chúng ta về nhà trước đã được không em? Về đến nhà, em muốn hỏi gì thì hỏi, chỉ cần không liên quan đến vụ án, anh thề sẽ không giữ kín điều gì, nói cho em biết hết. Đến lúc đó rồi tùy em quyết định sẽ xử lý như thế nào, được không nào?”
Nghe thấy giọng nói nỉ non giả vờ làm nũng đáng yêu này mà phát sốt, Lâm Thiên sởn cả gai ốc, “Ui, Cố Thành Kiêu, bình thường lại đi có được không?”
Cố Thành Kiêu thoáng ngượng, thừa thắng xông lên, dùng miệng mân mê vành tai cô, cũng là nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể cô.
“Ê này, anh làm gì đấy?”
“Em nói anh bình thường lại, hiện giờ anh thật rất muốn ăn em”
“…” Lại giở bài cũ ra sao. “Vết thương của anh thế kia mà cũng có thể xuất viện sao?”
“Anh không sao, những vết thương này cũng chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Anh nghỉ phép dài hạn, định sẽ chăm sóc cho em thật tốt.”
Lâm Thiển quay đầu hoài nghi nhìn anh, “Thật sao?”
“Lừa em thì làm chó con.”
“… Anh thật trẻ con!”
“Học em đấy, mỗi lần thấy em giả tiếng chó sủa vào điện thoại, anh cũng đoán được em hứa với Lâm Du rồi nuốt lời. Nhưng anh tuyệt đối không nuốt lời”
“…” Đau lòng ở chỗ, em cũng biết chắc chắn anh đã làm chuyện có lỗi với em.
Cố Thành Kiêu không cho Lâm Thiển hoàn hồn, nhanh chóng làm thủ tục xuất viện rồi vội vã mang vợ về nhà.
Có điều, không như dự đoán của Lâm Thiển, Cố Thành Kiêu không mang cô về Thành Để mà đưa đến một căn hộ trong chung cư cao tầng.
Căn hộ này không xa hoa lộng lẫy như Thành Để nhưng lại là khu chung cư cao cấp giá trên trời. Với vị trí này, tiện nghi này, có tiền chưa chắc đã mua được.
“Đây là đâu? Sao lại đưa em đến đây?”
“Đây là không gian riêng của chúng ta, chẳng phải em luôn nói Thành Để quá đông người, em ở không quen sao?”
Lúc đó Lâm Thiển chỉ cho rằng Cố Thành Kiêu đang áy náy nên mới chiều chuộng có, tạm thời không để tâm đến nhiều.