Cố Thành Kiêu không bỏ qua nét mặt hoảng hốt của Sa Khốn khi nghe điện thoại, nhưng cậu ra lệnh “Bốn giờ sáng mai” không cho anh thêm thời gian suy đoán.
Ở đây chỉ còn anh và Hắc Gia trợ giúp Sa Khốn lặng lẽ rút đến cảng an toàn lên tàu. Kế hoạch còn phải bàn bạc kỹ lưỡng nên anh không có cách nào sắp xếp liên lạc với Thẩm Tự An được.
Nhưng anh cũng không sốt ruột, vì nơi này đã sớm bị đội đặc nhiệm canh phòng, xung quanh có lưới hồng ngoại nghiêm ngặt. Đừng nói là người, kể cả một con ruồi bay qua cũng sẽ bị phát hiện.
Trong lúc này, Lâm Thiên đang ngồi học thì nhận được tin nhắn WeChat của Lâm Du —- “Ba chị gọi chị em mình hôm nay về nhà, có xe đến đón, em về nhé?”
Một tay cầm bút ghi chép bài trên lớp, một tay cầm điện thoại, Lâm Thiển nhanh chóng soạn tin, mới gõ được chữ “Không” thì Lâm Du lại gửi tin nhắn tới — “Chú Hai về rồi, muốn gặp em”
Lâm Thiển đọc tin xong sống mũi lập tức cay cay, dừng bút lại, không còn tâm tình nghe giảng.
Ký ức của Lâm Thiển về ba chỉ dừng lại đến năm 5 tuổi. Thật ra từ khi có thể nhớ được thì ba cô cũng không mấy khi xuất hiện, thỉnh thoảng về nhà cũng chỉ gây gổ với mẹ để ly hôn.
Khi bà nội còn sống thường lật giở cuốn album ảnh, cô xem ảnh của ba từ cuốn album đó, nên bây giờ ký ức về ba cũng chỉ là hình dáng nhớ được từ trong hình.
Mười mấy năm qua, ông không hề quan tâm cô, chỉ khi cô thi tốt nghiệp trung học thì mới tài trợ xây dựng sân vận động cho trường đại học B để có được nhận vào học.
Bác dâu nói rằng ba cô sợ thành tích học tập của cô quá kém, không lên nổi đại học làm mất mặt nhà họ Lâm, cho nên mới tốn nhiều tiền như vậy để cổ vào được đại học B.
Cô chưa từng nghi ngờ câu chuyện này, nên cũng chưa bao giờ thấy cảm kích ba mình. Thậm chí hết lần này đến lần khác cô còn cố tình gây chuyện để hạ uy tín nhà họ Lâm.
Có thể khiến cho họ khó chịu bực bội, cô thật sự cảm thấy hả hê.
Chỉ riêng mình có biết, cô làm như vậy chẳng qua vì muốn thu hút sự chú ý mà thôi. Cô từng cho rằng chỉ cần có gây họa đủ lớn khiến nhà họ mất mặt, biết đâu ba sẽ quay về gặp cô ngay, cho dù chỉ để mắng mỏ thôi cũng được.
Đáng tiếc, ông ta chưa từng quay về.
Bây giờ nhà họ Lâm đang gặp đại nạn, chuyện lớn như vậy, không quay về cũng không được.
Lâm Thiển lặng lẽ xóa chữ “Không” đi, ngón tay bất giác gõ chữ “Ừ” rồi vội vã nhấn nút gửi đi, chỉ sợ chần chừ cổ lại đổi ý.
Tan học, thầy giáo vừa rời lớp thì phòng học đã ầm ầm như ong vỡ tổ, nhiều nữ sinh viên đi ra ngoài không ngừng kêu gào. Nhưng Lâm Thiển không còn lòng dạ nào để ý, hăng hái kéo cặp chạy đi.
Vừa ra đến của cô liền chết sững.
Toàn bộ hành lang tầng ba như được trải thảm đỏ bằng cánh hoa hồng, chính giữa là một sinh viên nam ôm bó hoa đứng cười ngượng ngập dưới mái vòm trắng hồng. Các sinh viên mới tan học đứng xung quanh rối rít lấy điện thoại ra lưu lại hình ảnh này.
Thầy giáo mới ra khỏi lớp chưa lâu đã dàn dựng được quang cảnh này, tốc độ thực sự quá nhanh quá nguy hiểm.
Nam sinh viên mặt mũi sáng sủa, ngoại hình cao lớn đứng giữa khung cảnh lãng mạn như trong phim Hàn thừa đủ sức làm trái tim con gái phải tan chảy, cũng khiến cho nữ sinh đáng xem náo nhiệt sinh mộng tưởng.
Phía trên quả bóng có dán một biểu ngữ tỏ tình, chính là ảnh Lâm Thiển.
Trong hình cô mặc bộ đồ thể thao màu hồng, cột tóc đuôi ngựa, vợt tennis trên tay, ánh nắng rực rỡ chiếu vào khiến làn da cô tỏa sáng, nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt rạng rỡ đầy sức sống.
Đó là bức ảnh chụp cô trong giờ giáo dục thể chất.
Ai ai cũng đã nhận ra, tất cả mọi người đều chứng kiến cậu ta tỏ tình, còn cô thì ngây ngốc đứng đó.
Tiếng nói khe khẽ vang lên từ phía sau, “Oa, đây chẳng phải là Giang Nhất Phàm, tài năng bậc nhất Khoa Kiến trúc, mới học năm ba đã có nhiều viện thiết kế hàng đầu săn đón. Ba mẹ cậu ta cũng đều là kiến trúc sư nổi tiếng, tương lai rất xán lạn”
“Aaaa, đây chính là nam thần của tôi. Sở Mặc Phong xuất ngoại rồi, chỉ còn sót lại một nam thần Giang Nhất Phàm này thôi.”
“Lâm Thiển thật không tầm thường, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được. Chẳng phải cô ta đang ở cạnh người giàu có lắm sao, thế nào mà Giang Nhất Phàm còn tỏ tình với cô ta?”
“Chuyện này thực ra là do Nam m đặt điều thêu dệt, ba của Lâm Thiển là đại gia, cô ta mới thật sự là thiên kim tiểu thư đấy.”
Nghe mọi người xì xào bàn tán, da đầu Lâm Thiển như tê dại. Sao tin đồn của cô lại quay ngoắt 180 độ rồi? Còn cậu nam sinh này bày trò gì nữa đây?
Người vây quanh xem ngày càng nhiều, sinh viên ở tầng khác nghe nói Giang Nhất Phàm tỏ tình cũng cuống quýt chạy đến, chẳng mấy chốc mà hành lang chật kín như nêm.
Lâm Thiển muốn bỏ chạy nhưng phía sau đều là người. Mấy chục cặp mắt đồng loạt chiếu về phía mình, cô còn cách nào mà thoát thân được:
Giang Nhất Phàm đứng trước cửa lớp, giữa đám đông mà hét to lên, “Lâm Thiển, anh thích em, kể từ lần đầu tiên nhìn thấy em trên sân quần vợt đã không thể quên em rồi”
Mọi người xung quanh ồ lên ồn ào phấn khích.
Mặt mũi Lâm Thiển trắng bệch. Đại ca à, có muốn tỏ tình thì cũng ít khoa trương một chút đi được không? Trước mặt mọi người mà bị cự tuyệt thì người mất mặt chính là cậu thôi.
Giang Nhất Phàm là tài năng nổi tiếng của đại học B. Từ khi còn học trung học đã giành giải nhất cuộc thi kiến trúc toàn quốc, sau được tuyển thẳng vào đại học B. Năm thứ hai đại học, cậu ta nổi tiếng với thiết kế một tòa nhà lớn, nhờ đó gặt hái thành công với giải thưởng lớn trong cuộc thi thiết kế kiến trúc thế giới.
Mọi con đường cậu ta đi qua đều vô cùng thuận lợi quang đãng, chưa từng gặp phải trở ngại gì, chuyện tình cảm cũng như tờ giấy trắng.
Tình cảm với Lâm Thiển là vừa thấy đã yêu, thích là hành động ngay không hề do dự.
Cậu ta không tính tới việc Lâm Thiển sẽ từ chối tình cảm của mình. Nói đúng ra là, cậu ta chưa bao giờ nghĩ rằng có nữ sinh nào có thể cự tuyệt mình.
Lâm Thiển còn chưa đáp lại thì tiếng máy bay trực thăng đã ù ù kêu phía bên ngoài sân trường. Mọi người quay lại nhìn, chỉ thấy một chiếc máy bay không người lái cách mặt đất chừng mười mét, bay lờn vờn ở ngoài tầng ba.
Máy bay không người lái xoay một vòng tròn, bất chợt tung ra từng cánh hoa rơi. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, mưa hoa xinh đẹp lãng mạn say mê lòng người.
Giữa cơn mưa hoa, một tấm trướng dài thả từ máy bay xuống, phía trên viết dòng chữ —- Lâm Thiển, làm bạn gái anh nhé!
Nền trắng chữ xanh kèm theo một bức vẽ nguệch ngoạc ngũ sắc sặc sỡ. Tranh vẽ nguệch ngoạc này chính là một ngôi nhà do chính Giang đại tài tử thiết kế, ngụ ý anh muốn tặng em một mái ấm.
Lời tỏ tình vừa ngọt ngào vừa thi vị, không những tốn kém lại còn đặc sắc, cho thấy người tỏ tình rất có tâm ý.
“Oa, thật không hổ danh tài năng trường đại học B, ngay cả tỏ tình lãng mạn cũng thật bá đạo!”
“Lâm Thiển được Giang đại tài tử để mắt đến, thật may mắn!”
“Trước kia không bao giờ tôi tin chuyện cổ tích vịt con xấu xí biến thành thiên nga, nhưng giờ thì tôi tin. Lâm Thiển chính là như vậy, cậu nhìn đi, giờ mới thấy cô ấy quả thực rất đẹp”
“Chắc chắn cô ta có phẫu thuật thẩm mỹ, nếu không thì làm sao có thể thay đổi lớn như vậy được?”
“Nhưng chỉ phong cách ăn mặc của cậu ấy thay đổi, còn mặt mũi dáng dấp đầu có thay đổi đầu”
“Ừ, trước kia để tóc ngắn cậu ấy còn nhận được thư tình của nữ sinh mà, giờ tóc dài ra rồi thì lại hấp dẫn được nam sinh”
Mặt Giang Nhất Phàm rạng ngời, hướng về hương Lâm Thiển hét, “Lâm Thiển, anh thật sự rất thích em. Anh sẽ mạng toàn bộ thế giới dâng cho em, làm bạn gái anh nhé?”