Lời vừa dứt, toàn trường xôn xao.
Trong phòng livestream cũng bàn tán sôi nổi.
[Tôi đã biết đội sản xuất chương trình sẽ làm điều gì đó mà]
[Để mấy đứa nhóc cắm cờ á? Nếu chúng ngã trên bùn thì sao?]
[Bé Tiểu Tô có thể không tham gia không, cơ thể cô bé vừa mới hồi phục mà]
Sáu gia đình nhìn nhau dò xét: "Để bọn trẻ ra trận sao? Chuyện này…"
Mặc dù mưa đã biến thành mưa phùn nhẹ, nhưng hoạt động trong bùn vẫn còn tồn tại khá nhiều rủi ro.
Người lớn thì không sao, dù có bị bùn dính đầy mặt cũng có thể đứng lên, nhưng bọn trẻ thì sao?
"Tuyên bố một chút, trong cuộc thi này, các bé không được để chân tiếp xúc trực tiếp với bùn..." Trưởng thôn nói: "... Vì vậy cha mẹ cần phải bế bé đến nơi cắm cờ, nếu trong quá trình đó chân của bé chạm đất, vậy gia đình đó sẽ phải rời sân."
Vừa nghe xong quy tắc này, các bậc cha mẹ đều ngạc nhiên.
Sau một lúc suy nghĩ, biểu cảm của họ liền trở thành "chăm sóc trẻ em quả thực rất vất vả."
Vừa phải chạy trên bùn, lại còn phải bế đứa trẻ nặng hàng chục cân suốt chặng đường! Điều này thật là khổ cho người lớn mà.
Có người vui, có người buồn, bố mẹ của Tiểu Chanh Tử chính là một trong những người vui. Cả hai đều là vận động viên, không lo về sức khỏe.
Ninh Chí Viễn thậm chí còn xắn tay áo lên, hăng hái nói: "Không thành vấn đề! Các con chỉ cần nằm yên, người lớn chúng ta thi đấu."
[Có bố mẹ là vận động viên thật tốt, gia đình Tiểu Chanh Tử chắc chắn sẽ thắng]
[Khoan đã, bố mẹ của Tiểu Tô cũng không yếu, mọi người quên vụ họ chơi cầu lông lần trước à?]
[Chơi cầu lông cần phối hợp tay mắt, bế trẻ chạy trên bùn cần thể lực. Hai chuyện này không thể so sánh]
[Nhìn có vẻ như tổ chương trình rất có lựa chọn, nhưng thực tế, cuộc thi này chỉ có thể dựa vào bố]
"Cuộc thi cắm cờ trên bùn lần này là thi đấu đội, đội thắng sẽ được ăn món đặc sản địa phương vào buổi trưa, đội thua chỉ được ăn cháo trắng..." Trưởng thôn thông báo.
Nghe vậy, Yến Tiểu Tô mở to mắt.
"Con không muốn ăn cháo trắng." Cô bé sờ bụng tròn trịa của mình, mặt nhăn lại.
Trước khi đến lâu đài cổ Vĩnh Dụ, bữa trưa chỉ có cháo trắng đã để lại ấn tượng sâu đậm trong đầu Yến Tiểu Tô.
Lần này, dù thế nào cô bé cũng không muốn ăn cháo trắng một lần nữa!
"Mẹ ơi, mẹ với ba ai giỏi hơn?" Yến Tiểu Tô quay đầu nhìn Yến Huỳnh và Tô Thời Xuyên: "Con phải cùng ai ra sân mới thắng đây?"
"Chọn ai cũng được, bé cưng..." Tô Thời Xuyên cười rạng rỡ với cô bé: "Ai trong chúng ta cũng đều có thể thắng."
-- Và sẽ là một chiến thắng áp đảo.
"Ừm..." Yến Tiểu Tô bắt đầu lưỡng lự.
Lúc này, cô bé bỗng thấy Harley giơ tay kên.
"Trưởng thôn, con xin thay đổi mẹ thi đấu..." Harley đẩy gọng kính đen trên mũi lên, nghiêm túc nói: "Mẹ con không thể chơi trò này, thể chất bà ấy quá yếu."
Lời này vừa phát ra, sự chú ý của cả sân đều chuyển sang Harley.
Phía sau Harley, mẹ cô bé cười gượng: "Không sao đâu, con yêu, mẹ có thể bế con mà."
"Thực tế cho thấy, có lần khu nhà chúng ta ở mất điện, mẹ leo xong năm tầng cầu thang đã không đi nổi nữa rồi..." Harley nghiêm túc nói: "Xét đến việc mỗi lần người bình thường nhấc chân đều phải đối kháng với một trọng lực nhất định, dù không tính đến ma sát, mẹ chỉ có thể bế con trong một phút."
Mẹ Harley: "..."
Con gái mình quá lý trí thì phải làm sao bây giờ!
Trưởng thông nghe xong yêu cầu của Harley, lúng túng nói: "Cái này..."
Harley nói có lý.
Lần này cô bé chỉ có mẹ bên cạnh, nghĩa là bất kể trò chơi gì cũng chỉ có mẹ tham gia.
Là một blogger phổ cập khoa học với bằng tiến sĩ từ nước ngoài, mẹ Harley có thể vượt trội về trí tuệ, nhưng trong cuộc thi cắm cờ trên bùn đòi hỏi thể lực này, cô ấy thực sự không có lợi thế.
"Harley, lần này là thi đấu đội. Con nhìn xem, trong đội của con còn có Tiểu Chanh Tử và Châu Châu, chỉ cần họ thắng, đội con cũng sẽ thắng..." Trưởng thôn cố gắng thương lượng với Harley: "Con và mẹ chỉ cần cố gắng hết sức."
Harley không vì vậy mà lay chuyển, kiên quyết với quan điểm của mình: "Điều này không công bằng, con sẽ không có cảm giác tham gia. Hơn nữa, các gia đình khác đều có thể cử bố của họ... À, tất nhiên, bố của con cũng không được, ông ấy cũng rất yếu."
Mẹ Harley: "..."
Con yêu, đừng vạch áo cho người xem lưng được không?
Mẹ Harley không chú ý rằng, mỗi khi Harley nói, ánh mắt cô bé thường xuyên quét qua eo của cô ấy.
Sau đó, trưởng thôn và mẹ Harley thay phiên nhau thuyết phục Harley, nhưng cô bé vẫn kiên quyết không đổi ý.
"Dù sao thì, con muốn đổi mẹ đểthi đấu..." Cuối cùng Harley nói, hốc mắt bắt đầu đỏ lên: "Con không muốn mẹ bế con ra sân, con không muốn."
Mẹ Harley cũng cảm thấy xấu hổ.
Trong ánh mắt cô ấy thoáng hiện một nét buồn: "Harley, con thực sự không muốn mẹ chơi cùng con sao?"
"Vâng." Harley gật đầu mạnh.
[Trời ơi, Harley mạnh mẽ như vậy sao? Chỉ là một trận đấu thôi mà, thua thì thua thôi]
[Mẹ Harley trông rất buồn]
[Bị con mình ghét bỏ thực sự sẽ rất buồn, haizz]
Lúc này, Yến Tiểu Tô đứng bên cạnh, nghe thấy lời của Harley.
-- Đúng rồi, Harley chỉ có mẹ.
Trong cuộc thi cầu lông trước đó, cô bé nhớ mẹ Harley bị bố mẹ mình đánh bại thảm hại, dường như không có sức cạnh tranh.
Yến Tiểu Tô đờ đẫn một lúc, nhìn gương mặt kiên định của Harley, bỗng nhiên nảy ra ý tưởng.
Vừa rồi cô bé còn hơi lưỡng lự, nên chọn bố hay mẹ lên sân.
Bây giờ cô bé đã có cách giải quyết toàn diện rồi!
"Mẹ ơi..." Yến Tiểu Tô lắc lắc chân của Yến Huỳnh, hỏi: "Mẹ giỏi hơn mẹ của Harley, đúng không?"
Yến Huỳnh khẽ gật đầu.
"Vậy con có thể tạm thời cho Harley mượn mẹ có được không?" Yến Tiểu Tô nghiêng đầu nghĩ: "Dù sao lần này thi đấu chỉ cần một người lên sân, mẹ chơi cùng Harley, còn bố chơi cùng con."
Yến Huỳnh hơi bất ngờ, không ngờ Yến Tiểu Tô lại đưa ra yêu cầu này.
"Được thôi..." Yến Huỳnh suy nghĩ một lúc: "Nhưng con chắc chắn chứ?"
Yến Tiểu Tô gật đầu: "Vâng!"
Cô bé không thể nhìn bạn mình buồn được.
Dù sao bố cũng đã nói, dù là ai trong hai người cũng có thể thắng, vậy thì để bố ở lại, là có thể "cho" Harley một người mẹ thay thế rồi!
Lúc này, Yến Huỳnh nhíu mày lại, chợt nghĩ ra điều gì đó.
À đúng rồi.
Quy tắc lần này là cuộc thi đối kháng giữa hai đội, nếu cô sang đội đỏ, còn Tô Thời Xuyên ở lại đội xanh...