Ba Mẹ Từng Là Người Chơi Cấp Thần Của Game Vô Hạn Lưu

Chương 23.3: Bé Tiểu Tô (23)

Tin tức long trời lở đất luôn hấp dẫn ánh mắt công chúng hơn, có thể thấy, tin tức nóng hổi này sẽ lấn át các cuộc thảo luận thông thường.

Mà đối mặt với nhiệt độ đề tài dần dần tăng lên, không quá mười phút, tổ tiết mục "Gia Đình Em Bé Đáng Yêu" liền đưa ra tuyên bố chính thức.

[@Weibo Gia Đình Em Bé Đáng Yêu: Không tồn tại tình huống gia đình sẽ rời chương trình, mong mọi người hiểu.]

Mặc dù phản hồi chính thức ngắn gọn và rõ ràng, nhưng khu vực bình luận và chia sẻ nhanh chóng thất thủ.

Yến Tiểu Tô đã có được một lượng lớn fan mẹ hâm mộ ở trên internet, giờ phút này thấy phía chính phủ chỉ đáp lại câu hỏi có rời chương trình không, chứ không biết rõ thời gian phòng truyền hình trực tiếp của Yến Tiểu Tô khôi phục, mọi người đều phẫn nộ và gào khóc thảm thiết.

[Tôi! Muốn! Tiểu! Tô! Nhóc! Con!]

[Tổ tiết mục đừng ép tôi quỳ xuống cầu xin anh, trục trặc kỹ thuật thì nhanh chóng giải quyết có được không?]

[Phát sóng trực tiếp tổng cộng mới mở bốn ngày, xem một giây liền thiếu một giây...]

[Nhìn không thấy Tiểu Tô ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, tinh thần của tôi rất tốt nha, thần trạng của tôi rất tốt nha, tinh thần của tôi rất tốt nha...]

Năng lực gây khó chịu của cư dân mạng rất mạnh, đều tỏ vẻ "Thiếu em bé như cai nghiện", "Một giây không thấy Tiểu Tô cả người khó chịu", lăn lộn điên cuồng trên các nền tảng lớn.

Bởi vậy...

Dưới thế nước máy ùn ùn kéo đến này, nhiệt độ trong phòng truyền hình trực tiếp của Yến Tiểu Tô lại không giảm mà còn tăng lên.

Rõ ràng trong phòng phát sóng trực tiếp của Yến Tiểu Tô chỉ có màn hình đen, mà trên màn hình chỉ có một hàng chữ - -

[Tạm dừng phát sóng trực tiếp do trục trặc kỹ thuật, thời gian phục hồi là chưa xác định.]

Nhưng cư dân mạng tự lực cánh sinh, dựa vào khu bình luận mà mở ra chiến trường văn học điên cuồng, cứ như vậy mà chống đỡ nhiệt độ phòng truyền hình trực tiếp của cả nhà Yến Tiểu Tô.

Đây là lần đầu tiên xuất hiện kỳ quan này kể từ khi chương trình truyền hình trực tiếp "Gia Đình Em Bé Dễ Thương" bắt đầu được ba mùa.

Phòng truyền hình trực tiếp của gia đình vẫn mở bình thường, vậy mà lại...

Không cao bằng phòng truyền hình trực tiếp màn hình đen sao?!

Hai giờ sau, trong phòng số 1.

Yến Tiểu Tô đại thương nguyên khí, đang nằm ở trên giường nghỉ ngơi. Bé thay đổi tư thế ngủ không an phận thường ngày, hiện giờ hết sức quy củ, im lặng ngủ say trong đống chăn mềm mại vây quanh.

Yến Huỳnh và Tô Thời Xuyên canh giữ bên ngoài giường, vẻ mặt ngưng trọng.

Theo yêu cầu của bọn họ, camera và thiết bị thu âm trong phòng đã tắt toàn bộ, đợi nhân viên công tác rời đi, Yến Huỳnh và Tô Thời Xuyên lại lật tung căn phòng lên, xác định không bỏ sót thứ gì.

Sau khi thu dọn xong tất cả, thân làm hai người trưởng thành tỉnh táo duy nhất trong phòng, Yến Huỳnh ngồi đối diện Tô Thời Xuyên.

Hai người nghe tiếng thở dài của Yến Tiểu Tô bên cạnh, mở ra một chủ đề có vẻ trầm trọng.

"Anh cũng nhìn thấy đống tử khí kia sao?"

Yến Huỳnh cúi đầu nhìn về phía Yến Tiểu Tô nằm trên giường, lông mi thon dài bao trùm cảm xúc trong mắt.

"Ừ, không chỉ là anh, người bình thường có tâm tư nhạy bén chút chỉ sợ cũng có thể phát hiện." Tô Thời Xuyên gật đầu: "Khí đen kia hẳn là đã quanh quẩn rất lâu ở kiếp này, hấp thu không ít lực lượng, không ngờ lại có thể đạt tới trình độ nửa hiện hình như này."

Hai người ở trong phòng theo dõi, đều nhìn thấy bóng đen kia.

"Đứa bé Châu Châu kia..." Yến Huỳnh trầm ngâm một lúc lâu: "Xem ra, thằng bé muốn bảo vệ Tiểu Tô?"

Bởi vì có mắt Âm Dương, lúc trước Yến Huỳnh vẫn luôn có một loại cảm giác đề phòng đối với tử khí quấn quanh thân Châu Châu; Nhưng hôm nay xem ra, sương mù dày đặc trên người cậu bé này, có lẽ, còn chưa thể dễ dàng kết luận như vậy.

"Không sai, bởi vì sau khi khí đen đυ.ng vào thằng bé, liền biến mất." Tô Thời Xuyên như có điều suy nghĩ: "Có lẽ thằng bé đã vì Tiểu Tô cản một kiếp."

"... Vậy sao."

Hai người cùng im lặng một lúc.

Yến Huỳnh nặng nề mở miệng, chậm rãi nói: "Lúc trước em đã phát hiện oán khí ở phòng số 1 rất nặng, bây giờ nghĩ kỹ lại, oán khí quấn quanh căn phòng này, rất có thể cũng có liên quan đến lối đi ngầm của phòng số 1."

Ánh mắt cô hơi ngưng tụ, tập trung vào bức tường trắng cách đó không xa, nơi đó treo vật trừ tà Tô Thời Xuyên tự tay chọn lựa: một chiếc ô giấy dầu hoa lệ cổ xưa.

Thật may mắn.

May mà trước khi đến đây họ đã chuẩn bị đầy đủ.

Căn phòng đầy oán khí này, quả nhiên cần có vật trừ tà mạnh mẽ để trấn giữ. Yến Huỳnh nghĩ.

Tổ làm chương trình từng đơn giản thông báo cho họ biết bối cảnh xây dựng của lối đi dưới lòng đất, nói rằng đây là nơi trú ẩn mà dân làng địa phương thời xưa đã cố ý mở dưới lòng đất để tránh chiến tranh loạn lạc.

"Tiểu Tô được sinh ra từ thế giới vô hạn, thể chất không giống với trẻ con bình thường, đúng thực là rất dễ dàng hấp dẫn một số thứ không tốt." Tô Thời Xuyên nhíu mày: "Nhưng mà, chúng ta rõ ràng đã để tên của con bé --"

Lời nói của Tô Thời Xuyên bỗng nhiên bị một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng cắt đứt.

Cốc, cốc, cốc.

Tô Thời Xuyên dừng lời, trao đổi ánh mắt ăn ý với Yến Huỳnh, hai người đều không đáp lại tiếng gõ cửa.

Địch không nhúc nhích, ta cũng không nhúc nhích.

"Cô Yến, thầy Tô? Hai người có ở trong không?"

Biên kịch ở ngoài cửa chờ đợi hơn mười giây, không nhận được phản hồi.

Cô ấy do dự một lát, đánh bạo đẩy ra một khe hở nhỏ trong cửa phòng.

Mà biên kịch vừa mới thò đầu ra, Yến Huỳnh và Tô Thời Xuyên ngồi ở bên giường liền đồng loạt hướng ánh mắt về phía cô ấy.

Động tác của hai vợ chồng ăn ý, mặt không chút thay đổi, không hiểu sao lại gây cho người ta một loại áp lực tâm lý cực lớn.

Biên kịch: "..."

Không phải đều ở trong phòng sao! Sao không ai nói gì cả?

Cô ấy là chủ biên kịch phụ trách trò chơi ở mùa thứ ba của "Gia Đình Em Bé Dễ Thương", họ Vương. Bây giờ một tay cô ấy cầm hộp cơm bằng gỗ ba tầng, tay kia cầm gấu bông đồ chơi của Yến Tiểu Tô, trên mặt chất đầy nụ cười cẩn thận từng li từng tí.

"Cô Yến, thầy Tô, chuyện ngày hôm nay thực sự rất xin lỗi. Bọn tôi đã điều chỉnh tất cả các phần tiếp theo của trò chơi, không thể xảy ra tình huống như vậy nữa."

Biên kịch Vương vừa nói, vừa đặt hộp cơm và gấu con lên bàn.

Sau khi rời khỏi Yến Tiểu Tô, đạo cụ vô hạn từng uy danh hiển hách này, nhìn qua cũng chỉ là một con gấu đồ chơi bình thường: mặc đồng phục màu xanh hải quân sạch sẽ, ánh mắt như hạt thủy tinh không nhúc nhích, mái tóc xoăn màu nâu bóng loáng, bộ dáng vô cùng đáng yêu.

Đứa nhỏ Yến Tiểu Tô này, như ngựa không ngừng vó, lao tâm phí sức mang theo những người khác tìm được đồ chơi, lại duy chỉ không lấy được đồ chơi Gấu Nhỏ của mình.

Nhìn chằm chằm vào động tác của biên kịch Vương, tầm mắt Yến Huỳnh rơi xuống con gấu thiện ác trên mặt bàn, ánh mắt phức tạp.

- À, suýt nữa quên mất chuyện này.

Con gấu nhỏ này có nguồn gốc đặc biệt, sợ là trong sự kiện tử khí hôm nay, đã tác dụng rất nhiều "sức mạnh" lên nó.

Yến Huỳnh đứng dậy đi tới trước bàn, cầm lấy Gấu Nhỏ.

"Nghe này, hôm nay cậu phải câm miệng, không thể nói. Nếu cậu làm phiền Tiểu Tô nghỉ ngơi, tôi sẽ tháo cậu tám miếng."

Cô thản nhiên mở miệng, ánh mắt không chút dao động nhìn thẳng vào con mắt đen kịt của gấu thiện ác: "Biết mình phạm sai lầm rồi sao? Vì sao không bảo vệ tốt cho Tiểu Tô? Nếu không phải Tiểu Tô thích cậu, hiện tại cậu đã phải lăn về phó bản cũ rồi."

Biên kịch Vương đứng một bên: "..."

Mẹ của Tiểu Tô đang nói chuyện với gấu đồ chơi sao?

Cô giống như... còn nghiêm khắc uy hϊếp con gấu nhỏ này?!

Không biết có phải là ảo giác hay không, khi ánh mắt biên kịch Vương kinh ngạc rơi vào trên người Gấu Nhỏ, cô ấy lại cảm thấy con Gấu Nhỏ này dường như nghe hiểu lời nói của Yến Huỳnh.

Một trận gió nhẹ thổi qua, khiến hai chân gấu đồ chơi co rúm lại như vật sống.

Trong đầu biên kịch Vương vừa mới nảy ra ý nghĩ này, lại đột nhiên ý thức được việc không thích hợp.

- Cửa sổ đều đóng, gió nhẹ từ đâu tới?

Cô ấy đưa mắt nhìn Yến Huỳnh đặt gấu đồ chơi lên giường, nhét vào trong ngực Yến Tiểu Tô đang ngủ say tĩnh dưỡng.

Rõ ràng là hình ảnh ấm áp của trẻ con và gấu đồ chơi ôm nhau, nhưng lại khiến biên kịch Vương đột nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi khô, khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng.

Đây, đây là...

Tại sao đột nhiên có loại cảm giác đang xem phim kinh dị vậy?!