Sau bữa ăn trưa mà cả hai bên đều hài lòng này, tổ làm chương trình tuyên bố mọi người sẽ tập hợp lại vào lúc 3 giờ chiều, vì vậy cả sáu gia đình đều về nhà, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi quý báu để ngủ.
Ai biết buổi chiều chương trình sẽ bắt mọi người làm gì chứ?
Mau tranh thủ cơ hội nghỉ ngơi thật tốt mới đúng!
Trên đường về nhà, Yến Tiểu Tô vẫn lấy mu bàn tay xoa xoa mắt: Bắt đầu từ buổi sáng đi theo các bạn nhỏ xin nguyên liệu nấu ăn, bé liền tích góp từng tí một mệt mỏi.
Hôm nay ăn uống no đủ, vừa về đến nhà, bé liền nhanh nhẹn lăn lông lốc bò lên giường.
Vừa chạm vào giường, Yến Tiểu Tô liền ngửa mặt ngủ thϊếp đi.
Bạn nhỏ mắt nhắm chặt, lông mi thon dài dày che thành một bóng nhỏ dưới mí mắt; Môi bé khẽ nhếch, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng mềm bị tấm chăn mỏng vây quanh, càng giống một cục bột đàn hồi mềm mại.
Mà ở bên cạnh bé, Yến Huỳnh và Tô Thời Xuyên chẳng biết đã tháo máy thu âm trên cổ áo xuống từ lúc nào, sắc mặt ngưng trọng nhìn về phía tủ quần áo trong phòng.
Mới sáng sớm bọn họ đã phát hiện --
Trong tủ quần áo có một lối đi bí mật.
"Tranh thủ lúc hai người ra ngoài, buổi sáng anh ta đi một vòng, không phát hiện có gì kỳ lạ." Tô Thời Xuyên nói: "Chỉ là hơi ẩm có hơi nhiều."
Yến Huỳnh mệt mỏi xoa xoa huyệt Thái Dương: "Hai ngày nay em mở mắt quá nhiều, không có cách nào đi xem xét tình huống cụ thể."
Mắt Âm Dương của cô tuy là thể chất trân quý vạn người không có một, nhưng lúc sử dụng cũng có hạn chế.
Mỗi một lần "mở mắt", đều tiêu hao sức lực cực lớn đối với Yến Huỳnh – nếu không phải lăn lộn trong thế giới vô hạn lưu nhiều năm làm tinh thần lực tăng lên cực lớn, Yến Huỳnh chắc chắn sẽ không thể mở mắt liên tục trong mấy ngày như vậy.
Nếu là người bình thường sử dụng mắt Âm Dương, mỗi lần mở mắt phải nghỉ ngơi mấy năm mới có thể khôi phục tinh khí thần.
Suy cho cùng, đây cũng là sức mạnh cấm kỵ nối liền sinh tử, nhìn xuống Hoàng Tuyền.
Muốn sử dụng, phải trả giá thật lớn.
"Không sao, trước mắt xem ra, phó bản lần này còn chưa có cạm bẫy gì." Ánh mắt Tô Thời Xuyên rơi vào trên người Tiểu Tô đang ngủ say trên giường, ánh mắt dịu dàng: "... Hơn nữa Tiểu Tô rất thích ứng với nơi này."
Yến Huỳnh gật đầu, tán thành cách nói của Tô Thời Xuyên.
Hai người nhìn nhau không nói gì, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng người ồn ào náo động xa xôi, trong phòng lại chỉ có tiếng hít thở của hai người, đôi khi xen lẫn với âm thanh tư thế ngủ không thành thật của Yến Tiểu Tô.
Tô Thời Xuyên đột nhiên vươn tay, mười ngón giao nhau với Yến Huỳnh.
Hai bàn tay chồng lên nhau, lòng bàn tay ấm áp khô ráo nhẹ nhàng ma sát lẫn nhau.
"Không có việc gì, đừng lo lắng." Anh không lộ ra nụ cười sang sảng như thường lệ, mà chỉ nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, tạo thành độ cong trong trẻo.
"Nhờ vào việc chúng ta đến đây mà đã nhìn thấy rất nhiều mặt khác của Tiểu Tô, không phải sao?"
"... Ừ."
Ngón tay Yến Huỳnh hơi rung động, dọc theo khe hở, dùng móng tay nhẹ nhàng chạm mu bàn tay Tô Thời Xuyên.
Tô Thời Xuyên nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, bỗng nhiên tăng lực nắm trên tay, trực tiếp kéo cả cánh tay Yến Huỳnh vào trong ngực mình, sau đó, anh thỏa mãn dùng mặt cọ cọ cánh tay trên của cô.
Giờ phút này, không khí trong phòng yên tĩnh.
Nhưng trong phòng truyền hình trực tiếp của gia đình Yến Tiểu Tô lại hoàn toàn trái ngược với hiện thực.
[A a a a tại sao hai người này không nói chuyện nhưng đã ngọt đến mức tôi muốn cười thầm? Sao có thể dễ dàng đâm đầu vào tình yêu của ba mẹ như vậy chứ???]
[Không phải không nói chuyện, là bọn họ tháo mic, âm thanh không ghi được.]
[Hai miệng nhỏ lại bắt đầu thì thầm... Vò đầu bứt tai muốn nghe bọn họ nói chuyện gì.]
[May mắn Tiểu Tô là một người vô tâm vô phế, nếu không cả ngày ăn thức ăn cho chó như vậy, đã sớm không có mắt nhìn rồi.]
*
Ba giờ chiều, sáu nhóm gia đình đúng giờ tụ tập tại quảng trường.
"Đã lâu không gặp, buổi trưa mọi người nghỉ ngơi thế nào rồi?" Trưởng thôn tươi cười hỏi.
Yến Tiểu Tô: "Nghỉ ngơi rất tốt!"
Trưởng thôn nghe tiếng nhìn Yến Tiểu Tô, đột nhiên buồn cười: "Xem ra Tiểu Tô bảo bối của chú quả thật nghỉ ngơi rất khá, trên mặt còn để lại một vết ngủ kìa."
Ống kính đúng lúc chỉ về phía Yến Tiểu Tô.
Chỉ thấy bé tỉnh tỉnh mê mê chớp mắt, hai bàn tay lung tung vuốt má -- ở góc mắt phải phía dưới của bé, vài dấu vết phiếm hồng vô cùng rõ ràng, tỏ rõ chất lượng giấc ngủ cực tốt của bé.
[Làm gì vậy trưởng thôn! Tiểu Tô của chúng tôi không cần mặt mũi sao.]
[Bảo bối đừng xoa nữa, loại dấu vết này không xóa được.]
[Phụt, nhớ tới buổi sáng Tiểu Tô còn muốn đưa tay lau vết đỏ trên trán Châu Châu, đứa bé thật sự rất ngây thơ.]
Xung quanh lập tức vang lên một vòng cười thiện ý.
Yến Tiểu Tô "Ai nha" một tiếng, ngượng ngùng che mặt.
"Không sao, ngủ ngon là chuyện tốt, điều này chứng tỏ nhà Tiểu Tô chúng ta chọn nhà có chất lượng rất tốt." Trưởng thôn chuyển đề tài: "Nói đến đây, mọi người còn nhớ ngày hôm qua lúc chọn nhà, tôi đã nói với mọi người về căn nhà bất ngờ không?"
Ồ, đúng rồi.
Có một căn phòng bất ngờ chưa được tiết lộ.
Mấy người lớn đưa mắt nhìn nhau, chỉ vào nhau hỏi: "Trong mấy người là ai chọn được vậy?"
Ngôi nhà của họ hoàn toàn bình thường và dường như không tìm thấy bất ngờ đặc biệt gì.
Lúc này Yến Tiểu Tô đúng lúc mở miệng.
"Có nhớ!" Trong nháy mắt bé đã vứt việc che vết ngủ trên mặt ra sau đầu, giơ cao bàn tay nhỏ bé: "Là nhà của chúng con!"
Trong thoáng chốc, tất cả ánh mắt của toàn trường đều đổ về trên người Yến Tiểu Tô.
Là phòng bất ngờ.
Không biết sẽ là bất ngờ gì đây?
Trưởng thôn cảm thấy sự tò mò trong mắt mọi người, mở miệng nói: "Đúng vậy, phòng số 1 mà nhà Tiểu Tô chọn được chính là phòng bất ngờ trong chuyến đi đến lâu đài cổ lần này của chúng ta."
"Cuộc phiêu lưu lớn mà chúng tôi sẽ cho các em bé thực hiện trong chốc lát có liên quan đến căn phòng bất ngờ này."
Vừa dứt lời, tiếng hít vào không khí đã vang lên.
"Cuộc phiêu lưu lớn?"