Ba Mẹ Từng Là Người Chơi Cấp Thần Của Game Vô Hạn Lưu

Chương 18.3: Bé Tiểu Tô (18)

PD chụp được những cảm xúc phức tạp như kinh ngạc, xấu hổ, buồn bực hiện lên trên mặt Tử Mộc trong nháy mắt, hình ảnh được truyền đến phòng truyền hình trực tiếp trong thời gian thực.

[Thì ra nước mắt của em không phải vì anh mà chảy~]

[Ha ha ha ha thì ra là bởi vì vậy khóc, Tử Mộc hóa đá, vẻ mặt thật buồn cười.]

[Mặc dù Tiểu Tô không ghi hận Tử Mộc, nhưng tôi vẫn muốn nói, hành động chặn ngang cầm cà chua vừa rồi là đặc biệt mất thiện cảm.]

[Rất muốn tặng cho Tử Mộc một câu ca từ: "Tôi lau khô sự im lặng..."]

*

Hai mươi phút nữa.

Ba người Yến Tiểu Tô đã mang theo giỏ gỗ chứa đầy ắp vật liệu nấu ăn, thắng lợi trở về.

Trước đó, những đứa trẻ của gia đình đội đỏ đã trở lại quảng trường.

Tuy nhiên, khi ba đứa trẻ của đội xanh trở về với rau và thịt có thể đáp ứng bữa ăn của gần như cả sáu gia đình trong một ngày, bọn nhóc vẫn dễ dàng trở thành tâm điểm chú ý.

"Oa, Tiểu Tô, mọi người cầm thật nhiều đồ ăn nha!"

Tiểu Chanh Tử vừa nhìn thấy Yến Tiểu Tô xuất hiện, liền lập tức chạy khỏi gia đình đội đỏ, chạy chậm đến trước người Yến Tiểu Tô.

"So với mấy người, ba người bọn minh lấy được thật ít nguyên liệu nấu ăn..." Tiểu Chanh Tử thấp giọng lẩm bẩm, có chút hâm mộ nhìn giỏ phía sau Yến Tiểu Tô.

Những đứa trẻ trong đội của họ khá sợ người lạ và không muốn tiếp xúc với người lớn trong làng.

Hơn nữa, Tiểu Chanh Tử được phân từ đội xanh đến đội đỏ, bản thân cũng không quen thuộc với mấy đứa trẻ của đội đỏ, bởi vậy một đường bé cũng không nói được gì.

Yến Tiểu Tô nhìn trong giỏ cam nhỏ chỉ đầy một phần ba nguyên liệu nấu ăn, lập tức thả giỏ gỗ của mình từ trên vai xuống.

"Không sao, cái này cho cậu, cái này cũng cho cậu!"

Bé cúi người xuống, không chút keo kiệt lấy từ trong giỏ ra mấy quả cà chua, một bó cải dầu nhỏ và một miếng thịt ba chỉ lớn.

Thấy vậy, Tiểu Chanh Tử được sủng ái mà lo sợ, nhìn Yến Tiểu Tô "thở phì phò thở phì phò" vận chuyển nguyên liệu nấu ăn của bé sang vận chuyển cho mình, vội vàng cúi người đè lại bàn tay nhỏ bé của bé.

"Như vậy là đủ rồi. Cám ơn cậu, Tiểu Tô!"

[Chị em gái hỗ trợ lẫn nhau thật đáng yêu!]

[So sánh với đội đỏ, Tiểu Tô thật sự là xin được rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, không phải là mấy chục cân chứ?! Đứa nhỏ cũng đã vất vả gánh về rồi.]

[Tiểu Tô bảo bối thật sự

là là kẻ thu hoạch trái tim thiếu nữ...]

Sau khi những đứa trẻ hoàn thành nhiệm vụ, áp lực mới chuyển sang bố mẹ. Chỉ thấy trên quảng trường, hai nhà bếp di động mới tinh được đặt đối diện nhau. Trên bàn bếp rộng rãi, nồi niêu xoong chảo, dầu muối tương dấm đầy đủ mọi thứ.

Dưới sự chỉ đạo của tổ chương trình, các thành phần mà hai đội trẻ em nhận được đã được chuyển vào bếp, tiếp theo, bữa trưa của mỗi đội phụ thuộc hoàn toàn vào tay nghề của người lớn.

"Mỗi gia đình chúng ta đều có thể cử một người lớn đến phụ trách nấu tất cả nguyên liệu ngày hôm nay." Trưởng thôn tuyên bố: "Còn những bố mẹ còn lại có thể tạm thời nghỉ ngơi."

Vừa dứt lời, Tô Thời Xuyên liền hưng phấn vẫy tay với Yến Huỳnh.

"Bà xã, lần này là anh làm! Mau tới giúp anh buộc tạp dề!" Tô Thời Xuyên lấy được một cái tạp dề từ trong tay nhân viên công tác.

Yến Huỳnh bất đắc dĩ đi tới bên cạnh anh, nhận lấy tạp dề: "Anh biết nấu cơm sao?"

"Em quên rồi sao? Năm đó lúc anh ôn thi để chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh cấp 3, anh vẫn sống một mình đó." Tô Thời Xuyên tràn đầy tự tin: "Em và Tiểu Tô cứ ngồi chờ ăn đi."

Yến Huỳnh im lặng một lúc lâu: "Nhưng việc anh ôn thi... Không phải đã bảy năm rồi sao."

Tô Thời Xuyên mặc tạp dề, nở một nụ cười sang sảng lộ hàm răng: "Yên tâm."

Đoạn đối thoại này, dần dần dẫn tới thảo luận trong phòng truyền hình trực tiếp.

[Ha ha ha ha, thi lại cũng có thể dùng để nói chuyện sao?]

[Đợi đã, dường như thu được một tin tức quan trọng, từ khi ba Tiểu Tô học lại cho tới nay đã qua bảy năm, vậy bây giờ đại khái là 25, 6 tuổi đi.]

[Tiểu Tô bảo bối 4 tuổi rưỡi, điều này chứng tỏ, bọn họ là sinh ra Tiểu Tô vào khoảng 21 tuổi rồi...]

[Cũng hơi sớm đi?! Lúc ấy hai người này có phải còn đang học đại học không?]

[Tôi đã nói mà, sao ba mẹ Tiểu Tô lại trẻ như vậy, hóa ra là trẻ thật.]

[Thật ngoài ý muốn... Vì sao ba mẹ Tiểu Tô lại sinh con sớm như vậy? Luôn cảm giác phía sau có ẩn tình khác.]

Mấy gia đình còn lại thương lượng trong chốc lát, lần lượt phái ra một người nhà mình có thể nấu cơm tốt hơn ra.

Đội xanh bên này, ngoại trừ Tô Thời Xuyên, nhà Tử Mộc phái mẹ còn nhà Châu Châu phái Lý Hạc -- bởi vì nhà nhóc chỉ có một người lớn là Lý Hạc, cho nên mặc kệ tổ tiết mục sắp xếp cái gì, anh ta đều phải tham gia.

Ba người nhìn vào góc bếp chất đầy nguyên liệu nấu ăn phong phú, rơi vào trầm tư.

... Nhóm con yêu thật sự rất cố gắng.

Luôn có cảm giác, bọn họ không thể phụ nỗi khổ tâm của con cái mình.

Cuối cùng, ba người chia công việc đơn giản, mẹ Tử Mộc phụ trách món chính, Tô Thời Xuyên phụ trách xào thịt, Lý Hạc phụ trách xào rau.

Mà ngay khi bọn họ vừa mới phân công xong công việc, gia đình đội đỏ bên kia đột nhiên truyền đến một trận hoan hô.

"Lúc trước cha mình từng là đầu bếp!"

Thì ra là hai anh em Diệu Diệu Kỳ Kỳ đang đồng thanh nói.

Nghe lời ấy, gia đình đội xanh vừa chuẩn bị bắt đầu bận rộn trực tiếp đưa mắt nhìn về phía đội đỏ.

Chỉ thấy ba Diệu Kỳ khiêm tốn khoát tay: "Ba mưới chỉ học ở bên X mới một thời gian, không có gì lợi hại."

Tuy nói như thế, nhưng anh ta bỗng nhiên tiện tay lấy ra một miếng đậu hủ, "xoạt xoạt xoạt" dùng dao phay trong tay chạm trổ tinh tế cho miếng đậu hủ.

"Hôm nay làm một món đậu hũ hoa cẩm tú cầu đơn giản đi."

Bố Diệu Kỳ làm như vô tình cầm dao đùa nghịch, đưa mắt nhìn về phía gia đình đội xanh.

Đậu phụ hoa là một món ăn Hoài Dương nổi tiếng, nguyên liệu đơn giản và mộc mạc, chỉ cần đậu phụ, nấm hương, thịt ức gà và gia vị thông thường, nhưng, món ăn này đòi hỏi kỹ năng nấu ăn rất cao đối với đầu bếp.

Đậu phụ dày mà không tan, phối với đồ ăn chín mà không già, nước canh tươi mà không mặn, ăn vào miệng liền tan, hết sức thơm ngon.

Ba người đội xanh đang chuẩn bị làm món trứng xào cà chua, thịt xào ớt xanh: "..."

Có một loại cảm giác giống như một chiếc xe ba bánh tồi tàn lần đầu tiên chạy trên đường, vừa mới khởi động run rẩy nhích từng bước thì vô tình bị một chiếc limousine sang trọng đâm phải rồi lao đi.

Hết lần này tới lần khác, Yến Tiểu Tô còn ra sức ở một bên hô to trợ uy: "Ba cố lên! Ba Châu Châu cố lên! Mẹ Tử Mộc cố lên!"

Bé vừa hô, vừa động viên hai tiểu đồng bọn bên cạnh cùng hô với mình.

Mặt mũi Tử Mộc tràn đầy kháng cự: "Có ngây thơ quá không? Thật mất mặt, anh đã sáu tuổi rồi, anh mới không - -"

Tuy nhiên, cậu bé Châu Châu 6 tuổi ở bên đã tích cực đáp lại lời kêu gọi: "Cố lên, ba Tiểu Tô, cố lên, ba của con cũng cố lên!"

Tử Mộc: "......

Nhóc dần dần dao động: "Được rồi, vậy mẹ cố lên..."

"Ồ, vết thương của cậu còn rất sâu, không đi xử lý một chút sao?" Lúc này, trong tiếng bọn trẻ cổ vũ, Lý Hạc đưa cho Tô Thời Xuyên một miếng dán chống thấm nước bình thường.

Anh ta tận mắt nhìn thấy trong quá trình nấu cơm vừa rồi, Tô Thời Xuyên bởi vì kỹ thuật đao không thành thạo, chém trúng ngón trỏ của mình, lập tức chảy ra rất nhiều máu tươi; Nhưng mặc dù bị thương, Tô Thời Xuyên lại không nói gì, giống như không có việc gì mà tiếp tục nấu ăn.

Lý Hạc nhìn đầu ngón tay trái máu tươi đầm đìa của Tô Thời Xuyên, giống như là cảm thấy đau đớn, râu quai nón trên dưới run rẩy.

Mới vừa rồi toàn trường đều chú ý đến ba Diệu Kỳ, bởi vậy, chỉ có Lý Hạc ở vị trí chảo bên cạnh Tô Thời Xuyên mới chú ý tới chi tiết này.

Tô Thời Xuyên ngẩn ra, lập tức sang sảng tiếp nhận, xoay người tự nhiên né camera: "Á á! Cảm ơn nha."

Nhưng ở góc không ai chú ý, ngón giữa của anh khẽ động, giống như người không có chuyện gì phủi vết máu đáng sợ trên ngón trỏ, lộ ra vết thương dữ tợn.

Vết thương này vừa dài vừa sâu, đến nay vẫn còn ồ ồ chảy ra máu tươi đỏ sẫm. Nhưng Tô Thời Xuyên ngay cả lông mày cũng không nhăn, chỉ bình thản ung dung dán băng cá nhân lên vết thương, ngay cả cơ bắp đuôi lông mày cũng chưa từng dao động.

"Chậc... Vẫn nên dán một chút, coi như một lời giải thích là được rồi."

Tô Thời Xuyên thở dài trong lòng.

Không có cảm giác đau đớn, thật phiền phức.

- Suýt chút nữa bị người bình thường phát hiện rồi.