"Chỗ nào có người sẽ khi dễ người trong lòng của chủ nhân như vậy?" Khê Ca lại khả nghi.
"Bởi vì ta cũng khi dễ người trong lòng của nàng, nàng không phải muốn nháo ngươi, là cố ý chọc ngươi tức giận để ta cảm thấy khó chịu." Đồng Xu nhưng thật ra rất có kiên nhẫn mà giải thích.
Khê Ca mở cửa sổ ra, nhìn thấy tú bà đang ở trên đài vui vẻ mà báo tiền đặt cọc nhã gian, giá cả khá cao, người dưới đài cũng chỉ có thể chùn bước. Như Ý đang muốn tuyển một nhã gian, liền nghe một gã sai vặt hô: "Say Xuân Phong công tử tặng Như Ý cô nương một đôi kim nạm vòng ngọc tử!"
Say Xuân Phong chính là tên nhã gian các nàng đang ngồi, Khê Ca quay đầu nhìn Đồng Xu, Đồng Xu cười nhéo nhéo mặt nàng: "Ngươi có thể thấy được ta vừa mới phân phó người đi làm cái này? Đây là đã sớm an bài tốt, về sau sẽ có không ít quý công tử tới đây Như Ý liền có thể giúp chúng ta tìm hiểu tin tức trọng yếu."
Khê Ca nửa tin nửa ngờ, lại nhìn vẻ mặt tú bà cười mà tiếp nhận đôi vòng tay kia, nhìn một lúc lâu mới đưa cho Như Ý, Như Ý liền thuận thế tuyển công tử ở Say Xuân Phong làm nhập mạc chi tân. Những người đó thấy như thế, cũng không thấy kỳ quái, nhân gia chịu dụng tâm, chịu tiêu tiền, tất nhiên là muốn tuyển hắn.
Tú bà cười ha hả mà cao giọng tuyên bố kết quả: "Các vị công tử không được lựa chọn cần phải nỗ lực hơn, qua ba ngày, Như Ý cô nương còn sẽ lên đài." Quả nhiên, những người đó lúc đầu còn hơi có chút ủ rũ, vừa nghe tin tức này, lại phấn chấn trở lại. Tú bà lôi kéo tay Như Ý đi đến trên lầu, lại biến mất ở hàng hiên cuối.
"Người trong lòng Diễm Nương là ai?" Khê Ca đem cửa sổ đóng lại, quay đầu hỏi Đồng Xu.
Đồng Xu vẻ mặt không có hảo ý mà cười: "Đó là Như Ý."
Khê Ca thập phần giật mình: "Nàng cùng Như Ý?"
"Nàng cũng không biết Như Ý cũng có ý với nàng, Như Ý cảm thấy nàng là một bộ hoa tâm, không chịu dễ dàng đáp ứng nàng." Đồng Xu nhưng thật ra rất rõ ràng.
Khê Ca nở nụ cười: "Xứng đáng." Mới vừa rồi bị tú bà trêu đùa oán khí biến mất hầu như không còn, lại bởi vì Như Ý thay nàng xả giận, hảo ý của nàng đối với Như Ý cũng tăng lên.
Thực mau, liền có hai cái gã sai vặt thỉnh các nàng đi đến phòng của Như Ý. Hai người đi vào phòng, Diễm Nương còn ở trong phòng, cùng Như Ý nói gì đó, chẳng qua Như Ý cũng không có phản ứng nàng.
Diễm Nương lôi kéo hai người ngồi xuống, lại giúp các nàng rót một ít rượu, trên mặt tràn đầy ý cười. Như ý mở miệng: "Mụ mụ vẫn là đi ra ngoài đi, bên ngoài còn cần mụ mụ chủ trì."
Diễm Nương cười ha hả mà nói vài câu với Như Ý, rồi lui ra ngoài.
"Ngươi hà tất như thế, đến ban đêm, nàng lại muốn tới trước mặt ta khóc lóc kể lể." Đồng Xu nhẹ nhàng lắc lắc cây quạt.
Như Ý lại làm bộ như nghe không hiểu: "Chỗ nào có mụ mụ lưu lại cùng cô nương chiêu đãi khách nhân."
Khê Ca nhìn Như Ý, hỏi: "Ngươi cảm thấy ta cùng nàng lớn lên giống sao?" Nàng vẫn là muốn hỏi một chút, nàng cùng Đồng Xu quả thực giống nhau vậy sao?
Như ý giương mắt cẩn thận đánh giá hai người: "Tình nhân có chút giống nhau cũng là bình thường."
Khê Ca hơi giật mình: "Ngươi sao biết quan hệ chúng ta, là Diễm Nương cùng ngươi nói?"
"Không cần có người nói, hai người trong mắt tình ý, người có tâm tất nhiên là có thể nhìn ra." Như ý cười giúp hai người pha trà, "Mới vừa rồi uống không ít rượu đi, uống chút trà giúp thanh tỉnh."
"Ngươi đúng là hiểu lòng người, khó trách làm người thích." Khê Ca nâng chung trà lên uống một ngụm, trong lòng đối với Như Ý cũng đã không hề khúc mắc.
Như ý chỉ là cười cười, không nói gì, nhìn về phía Đồng Xu: "Con vợ cả của Hộ Bộ thị lang muốn cầu thân tiểu công chúa." Tiếng nói vừa dứt, Đồng Xu còn chưa từng nói chuyện, Khê Ca hừ một tiếng: "Sao hắn lại tự tin như vậy?"
Như Ý cũng không biết Cẩm Dương công chúa đang ngồi trước mặt, tiếp tục nói: "Hình như muốn cho thừa tướng làm mai, lén tìm Thánh Thượng thỉnh chỉ."
Khê Ca tức giận đến chụp bàn dựng lên, Đồng Xu kéo nàng ngồi xuống, kéo tay nàng, nhẹ nhàng xoa lòng bàn tay: "Việc này trọng đại, may mắn trước thời gian biết được. Còn có tin tức khác không?"
Như Ý không hiểu được Đồng Xu là thay Tam hoàng tử làm nhãn tuyến, chỉ là thấy Khê Ca kích động như vậy, có chút kỳ quái, lại tiếp tục nói: "Tiểu nhi tử của Diêu tướng quân đã đổi người thân cận bên mình."
Đồng Xu gật gật đầu, Như Ý lại cùng nàng nói mấy tin tức biến động trong thành: "Mụ mụ không muốn để ta lộ diện, nên rất nhiều việc cũng là Xuân Ý nói với ta và mụ mụ."
Phong nguyệt trong lâu không đơn giản chỉ có Diễm Nương và Như Ý, những cô nương được an bài để nghe ngóng tin tức, sẽ đem tin tức báo cho Diễm Nương và Như Ý.
Như ý là thay Xuân Ý báo tin, Đồng Xu cũng chỉ là gật đầu nói: "Ta sẽ ghi tạc trong lòng, tạm thời ta vẫn chỉ tìm ngươi, ta sợ vị này không cao hứng."
Khê Ca khẽ hừ một tiếng: "Ngươi thích tìm ai thì tìm."
Chuyện quan trọng nói xong rồi, Khê Ca lại thỉnh Như Ý dạy nàng khiêu vũ. Như ý cũng rất vui lòng, đứng dậy tự mình làm mẫu, lại chỉ điểm động tác cho Khê Ca, Đồng Xu chỉ ở một bên nhìn, uống trà, phe phẩy cây quạt.
Khê Ca lại lại đây đem nàng lôi kéo lên: "Ngươi tránh ra chút, ngươi ở chỗ này nhìn, ta học không được." Đồng Xu thập phần nghe lời mà đi đến một bên.
Khê Ca luyện động tác theo Như Ý, lại là không cẩn thận đá vào ghế gỗ bên cạnh, Như Ý chạy nhanh tiến lên: "Đá đến chỗ nào rồi? Đau không?" Khê Ca liền nói không sao. Đồng Xu nghe động tĩnh, chạy nhanh tới, còn không có hỏi chuyện, Khê Ca liền nâng nâng chân, chỉ vào cái ghế đá trúng: "Đυ.ng vào nơi này, đau."
Đồng Xu đem người kéo đến một bên ngồi xuống, vén ống quần tỉ mỉ nhìn, lại giúp nàng xoa bóp một phen, đau lòng cực kỳ: "Phòng này quá nhỏ, lần sau muốn luyện nhảy nên đến nới rộng một chút. Ngươi lúc này phải dùng dược sát lên sẽ đỡ hơn một chút."
Khê Ca ngoan ngoãn mà đáp lời: "Ngươi nhẹ chút, đau."
Như Ý đã đem thuốc tới, nàng là tự mình luyện nhảy nên tất nhiên sẽ luôn có thuốc trị thương ở đây. Đồng Xu nhanh tay giúp Khê Ca bôi thuốc, tiếp tục xoa, động tác nhẹ không ít: "Xoa nhẹ thì không hiệu quả, xoa mạnh ngươi lại sợ đau, thật là khó hầu hạ chủ tử."
Như Ý cũng thập phần thức thời mà đi đến một bên, không quấy rầy hai người.
Khê Ca biết nàng đau lòng mới oán trách như thế, cũng không tức giận: "Vậy ngươi đừng hầu hạ."
"Khó mà làm được, ta thích hầu hạ ngươi." Sát dược xong, Đồng Xu kéo ống quần Khê Ca sửa sang lại, đi đến bên cạnh Như Ý: "Chúng ta đi trước."
Như ý đưa hai người đến ngoài cửa, liền rửa mặt nghỉ ngơi.
Diễm Nương nhìn hai người đi xuống, ý cười trong mắt so khi mới gặp còn muốn nồng hậu hơn, Khang Sơn sớm thanh toán tiền bạc, Diễm Nương như thế tự nhiên không phải bởi vì tiền, Khê Ca hiện giờ cũng biết được, tất nhiên là cảm thấy buồn cười, cố ý nói: "Mụ mụ, Như Ý cô nương quả nhiên ôn nhu, ta rất thích, lần sau sẽ còn tới tìm nàng."
Diễm Nương cười đến đôi mắt đều nhìn không thấy, khách khách khí khí mà đem hai người tiễn ra ngoài.
Khê Ca nhịn không được nở nụ cười, quay đầu lại nhìn Diễm Nương, lại cảm thấy nàng có chút chua xót, ngồi trên xe ngựa, đi hỏi Đồng Xu: "Ngươi không tính toán giúp Diễm Nương sao?"
Đồng Xu nhìn nàng: "Ngươi vẫn nên quan tâm việc hôn nhân của bản thân trước đi, tiểu công chúa."
Khê Ca tức khắc lạnh mặt: "Người nọ thật sự đáng giận, ta ngày mai liền tiến cung cùng phụ hoàng nói, mấy năm nay ta đều không muốn thành thân."
Đồng Xu kéo tay nàng qua, nhẹ nhàng vuốt ve: "Ta sẽ phái người đi truyền tin cho hoàng huynh ngươi. Hoàng huynh ngươi tất nhiên là sẽ nghĩ biện pháp giải quyết, ngươi không cần tự mình đi, sẽ làm phụ hoàng ngươi không vui thậm chí hoài nghi."
Khê Ca gật gật đầu: "Ta cùng mẫu phi nói, cũng không cố ý nhắc tới, phụ hoàng sẽ không sinh ra nghi ngờ."
Đồng Xu gật đầu, lại nhìn chân nàng: "Ngươi trở về đừng quên bôi thuốc rồi ngủ tiếp." Khê Ca rầm rì, cũng đáp lại. Đồng Xu lại nghiêng đầu đi hỏi nàng: "Làm sao vậy?"
"Ta tưởng ngươi tới thay ta bôi thuốc." Khê Ca liếc Đồng Xu một cái.
Đồng Xu cười: "Ngươi nói thẳng là được, khi nào ngượng ngùng như vậy?" Khê Ca quay đầu nhìn Đồng Xu: "Vậy ngươi tới liền ở lại bồi ta, không cho phép trở về."
Đồng Xu gật gật đầu: "Có thể nha, sáng mai vừa lúc có thể giúp ngươi bôi thuốc lần nữa."
Khê Ca nhấp miệng cười, lại đẩy Đồng Xu: "Ngươi trở về trước tắm rửa sạch sẽ mùi son phấn trên người rồi lại đến."
"Vậy ngươi để một ít son phấn trên đầu giường."
"Vì sao?" Khê Ca nhìn Đồng Xu, thập phần tò mò.
Đồng Xu duỗi tay ngoéo mũi Khê Ca một cái: "Như vậy trên người ta có thể dính mùi son phấn của ngươi về nhà."
Rửa mặt xong, Đồng Xu thông qua ám đạo vào phòng Khê Ca, Khê Ca sớm đã ngồi ở trên giường chờ, thấy nàng lại đây, chạy nhanh đứng dậy.
Đồng Xu thập phần bất đắc dĩ mà đi qua, thuốc trị thương cũng được đặt ở một bên. Đồng Xu ngồi ở mép giường, cẩn thận mà giúp Khê Ca bôi thuốc, xoa xoa, ma xui quỷ khiến mà cúi đầu ở trên đùi Khê Ca hôn một cái.
Khê Ca lập tức lùi về sau ngồi thẳng thân mình, trên mặt đỏ bừng, nhìn Đồng Xu, oán trách nói: "Ngươi làm cái gì!"
Đồng Xu cũng phản ứng lại đây, trên mặt ửng đỏ: "Nhất thời không nhịn được."
Trên mặt Khê Ca càng thêm nóng lên, duỗi tay dùng mu bàn tay sờ sờ mặt, Đồng Xu lại cúi người tiến lên, nhìn chằm chằm nàng: "Ngươi thẹn thùng?"
Khê Ca buông tay, hơi hơi ngẩng đầu lên: "Chúng ta đều nấu thành cơm chín, có cái gì phải thẹn thùng." Nói xong liền câu lấy cổ Đồng Xu hôn lên, lại thực mau đem người đẩy ra, vẻ mặt ghét bỏ mà xoa xoa miệng: "Toàn vị thuốc." Lại lấy chân nhẹ nhàng đá đá Đồng Xu: "Ngươi mau đi rửa tay, trở về ngủ."
Đồng Xu đi đến một bên, ở chậu nước rửa tay, chỉ nghe Khê Ca lại dặn dò một câu: "Ngươi ngoài miệng cũng lau lau."
Đồng Xu cười xoa xoa miệng, lại súc miệng. Khê Ca nghe thấy động tĩnh, trên mặt nhiệt khí vừa giảm bớt lại tăng lên, thầm nói: "Súc miệng làm cái gì." Người lại hướng vào trong xê dịch một chút, chừa một chỗ cho Đồng Xu.
Đồng Xu nằm vào ổ chăn, ôm lấy Khê Ca, thấy Khê Ca nhìn chằm chằm vào môi mình, lại nhịn không được cười rộ lên: "Muốn nếm thử hay không?"
Khê Ca giương mắt trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, đến gần một chút: "Cố mà làm đi." Nói xong liền hôn Đồng Xu một cái, lại cảm thấy không đủ, liền cả người dựa lên, hôn ở một chỗ.