Ra Tường Ký

Chương 9: Yêu tinh đánh nhau đồ

“Tam thiếu phu nhân, tỉnh tỉnh, nên dậy thôi !” mặt trời đã bắt đầu lên rồi, nha hoàn tiểu liên liền chạy vội tới trong phòng Cận Liễu Liễu, muốn gọi nàng dậy.

Nhưng là mặc kệ nàng gọi thế nào, kêu thế nào, Cận Liễu Liễu vẫn là không nửa điểm phản ứng, vẫn hãy còn ngủ rất say sưa, miệng còn lầu bầu một tiếng, sợ là đang trong mộng đẹp đâu.

Tiểu liên cũng hy vọng tam thiếu phu nhân có thể ngủ thêm một chút, ngày hôm qua ép buộc như vậy, bản thân mình thật ra cũng không phải chịu tội gì, nhưng tam thiếu phu nhân ở chỗ thiếu phu nhân, lại là bị ép buộc quá mức.

Đến lúc này không ngủ được vài canh giờ, lại sớm phải dậy đi thỉnh an.

Ai, kêu như thế nào nàng cũng không tỉnh, nếu thỉnh an muộn giờ, sợ này tam thiếu phu nhân lại bị thiếu phu nhân đánh nữa.

Nghĩ đến đây, tiểu liên cũng bất chấp cái gì tôn ti chẳng cần phân biệt, trèo lên lớn giường, bắt lấy bả vai Cận Liễu Liễu, dùng sức lung lay vài cái: “Tam thiếu phu nhân! Còn không đứng dậy! Thiếu phu nhân đang muốn đánh ngươi !”

Cho dù là đang ngủ, nhưng nghe thấy thiếu phu nhân hiện tại muốn đánh nàng làm cho Cận Liễu Liễu, liền cảm thấy nàng ta đáng sợ giống quái thú bình thường, nàng vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, lại dùng sức nhảy bật lên, muốn nhảy xuống giường, khiến cho Tiểu Liên trở tay không kịp cụng đầu vào nhau, đau đến nỗi hai người đều kêu to”Oa oa” lên.

Cận Liễu Liễu một tay xoa trên đầu, đã muốn hoàn toàn thanh tỉnh lại.

Tiểu Liên bị đυ.ng vào cằm, cũng cùng Cận Liễu Liễu giống nhau xoa chỗ đau, nhe răng trợn mắt kêu đau. Bất quá rất nhanh nàng liền nhảy dựng lên, tất bật bưng tới nước rửa mặt đã sớm chuẩn bị tốt , hầu hạ Cận Liễu Liễu lau răng rửa mặt thật cẩn thận.

Ngày hôm qua, quản sự Ngọc Trúc bên người thiếu gia đã phân phó nàng, mỗi ngày nhất định phải làm cho tam thiếu phu nhân sạch sẽ , bằng không, sẽ khấu trừ tiền công của nàng.

Nàng khó khăn lắm mới từ nha đầu nhóm lửa biến thành nữ hầu bên người ở nội viện, mỗi tháng tiền công cũng tăng không ít, như thế nào cũng không thể làm cho nó bị khấu đi, vì thế trở nên phá lệ dụng tâm.

Cận Liễu Liễu rửa mặt rửa tay, Tiểu Liên lại tỉ mỉ dùng công phu chải đầu mới học chưa quá một tháng, chải cho Cận Liễu Liễu một cái búi tóc đơn giản, lại cài thêm vô số trang sức.

Động thủ lần nữa phủ lên mặt Cận Liễu Liễu một tầng phấn trân châu, còn tô một chút son, cuối cùng còn học bộ dáng thiếu phu nhân cùng nhị thiếu phu nhân, làm cho Cận Liễu Liễu đến móng tay cũng sơn đỏ bừng.

Cổ gia hàng tháng cấp cho di nương cùng nha hoàn nội viện, đều có một số lượng nhất định son bột nước cùng dầu vừng, cứ việc đủ cho Cận Liễu Liễu dùng thoải mái.

Trừ bỏ những đồ dùng này, Cận Liễu Liễu là di nương, còn có mỗi tháng hai lượng tiền tiêu hàng tháng, mặt khác, mỗi tháng còn có thể may hai bộ xiêm y, một đôi hài, có thể đánh một món trang sức bạc, không chừng có khi, còn có thể được cấp một chút thuốc bổ.

Hàng ngày có thể sống thoải mái. Phải biết rằng, Cận Liễu Liễu cả nhà năm nhân khẩu, trừ bỏ tiền xem bệnh bốc thuốc của cha nàng, một năm chi tiêu, cũng dùng không đến mười lăm lượng.

Chính là hiện tại Cận Liễu Liễu lại đối với những cái này cũng không cảm kích, bất quá, cho dù là biết rõ ràng hàng tháng có thể có nhiều ưu đãi như vậy, nàng cũng không cảm thấy vui vẻ ở đây.

Nàng buồn bã yên lặng để Tiểu Liên tùy ý trang điểm cho mình, lại đặc biệt thay một xiêm y bộ sạch sẽ màu tím, mới dám đi ra cửa phòng.

Xiêm y bẩn cũng không cần bản thân nàng cùng Tiểu Liên tự tay giặt, kêu nàng mỗi ngày thường xuyên thay quần áo, nàng liền thay. Dù sao trong ngăn tủ kia, còn có ba bộ xiêm y mới may, cứ việc dùng thoải mái.

Canh đúng giờ bước vào phòng Lý thị, nàng vẫn còn tại bên trong trang điểm, chưa có đến nhà chính.

Cận Liễu Liễu thấy một loạt ghế dựa lớn sắp xếp trong đại sảnh, cũng không dám ngồi lên, chỉ phải cẩn thận đứng ở một bên.

Một lát sau, lại nghe gặp một làn gió thơm đánh úp lại, Cận Liễu Liễu vừa quay đầu liền nhìn thấy, chỉ thấy nhị thiếu phu nhân mặc một bộ y phục màu hồng quái lạ, vấn một búi tóc rất khác biệt, yêu mị xinh đẹp phong tình đi vào trong phòng.

Cận Liễu Liễu nhanh chóng thi lễ: “Nhị thiếu phu nhân hảo.”

Nhị thiếu phu nhân chưa mở miệng đã cười trước: “Muội muội mau đứng lên đừng có khách khí như vậy, chúng ta đều là người giống nhau, ngươi về sau gọi tỷ tỷ là được.”

Cận Liễu Liễu lúng ta lúng túng ứng , cũng không dám mở miệng.

Nhị thiếu phu nhân lại cười, giọng điệu đè thấp một ít: “Chúng ta tỷ muội gặp nhau, không cần đa lễ như vậy. Chuyện hôm qua tỷ cũng nghe đến một chút, thiếu phu nhân đối xử với muội muội, cũng thật là có chút khắc nghiệt.”

Nhị thiếu phu nhân này có thể nhanh như vậy biết chuyện trên nhà giữa, nói vậy là cơ sở mật báo nhất định không ít. Cận Liễu Liễu lại không biết tới quan hệ này, chỉ biết nhị thiếu phu nhân là thật quan tâm đến mình, không khỏi sinh ra vài phần hảo cảm.

“Muội không sao .” Nàng thật cẩn thận nói.

Nhị thiếu phu nhân hướng về phía phương hướng phòng ngủ liếc mắt một cái, thấy còn chưa có động tĩnh gì, lại xem xét xem xét mọi nơi, xác định không có thiếu phu nhân nhân ở bên cạnh, bỗng nhiên lấy từ trong cổ tay áo ra một món đồ vật lạ, nhanh chóng nhét vào trong tay Cận Liễu Liễu, giọng điệu dồn dập: “Mau cất cẩn thận.”

Cận Liễu Liễu tuy rằng không biết là cái gì vậy, nhưng cũng phản ứng nhanh chóng cất vào trong ngực áo.

Nhị thiếu phu nhân vẫn là vẻ mặt quyến rũ cười: “Đồ vật ta mới đưa cho muội, cần phải cất cẩn thận, trăm ngàn đừng cho những người khác thấy.

Muội muội sau khi về phòng, chỉ cần hảo hảo nghiên cứu món đồ đó, nhất định có thể đoạt được niềm vui của phu quân, ngày sau, muội muội ngày lành đến, cũng đừng quên tỷ tỷ ta a.”

Cận Liễu Liễu cái hiểu cái không, vẻ mặt nghi hoặc nhìn nhị thiếu phu nhân, bất quá nàng cũng hiểu được chút ít, biết nhị thiếu phu nhân nhất định đưa cho mình cái gì đó có thể giúp ích cho mình một đại ân, vì thế bày ra vẻ mặt mỉm cười, đang muốn cảm tạ nhị thiếu phu nhân, lại nghe thấy một thanh âm truyền đến từ phòng ngủ đầu kia, nhị thiếu phu nhân nhanh nhẹn tiêu sái bước đến một bên, bảo trì một khoảng cách nhất định với Cận Liễu Liễu.

Lý thị đêm qua vì ép buộc Cận Liễu Liễu, chính mình cũng phải thức khuê, vì thế dậy muộn nên đã tới chậm, trang điểm cũng lười nhác một chút.

Nàng không có tinh thần ngồi ở vị trí chủ thượng, tùy tiện nói mấy câu, liền phái hai người bọn họ tránh ra.

Cận Liễu Liễu tự nhiên là chạy đến viện của Cổ Vưu Chấn, nhị thiếu phu nhân chờ ly khai chủ phòng, cũng đuổi theo Cận Liễu Liễu, cùng nàng sóng vai mà đi.

“Mới vừa rồi đưa đồ vật cho muội, muội muội nhớ giữ lấy cẩn thận xem xét, đối với chúng ta việc nữ tắc đó mà nói, không có gì so sánh được với biện pháp này dùng để giữ nam nhân.”

Nói xong, nhị thiếu phu nhân sợ bị người khác lời ra tiếng vào, rất nhanh liền cùng Cận Liễu Liễu tách ra, rẽ vào chỗ rẽ nơi một hòn non bộ nhô ra, mang theo nha hoàn rời đi.

Cận Liễu Liễu tuy rằng rất ngạc nhiên, nhưng trải qua hôm qua, nàng đã muốn sợ Cổ Vưu Chấn, vì thế không để ý nhanh chân chạy thẳng đến chỗ Cổ Vưu Chấn.

Đến nơi, Tiểu Liên vẫn như cũ là ở lại bên ngoài, chính mình tìm một chỗ tạm tránh đi.

Cổ Vưu Chấn vừa dậy một lúc, dẫn Ngọc Trúc ra rừng trúc phía sau sân luyện kiếm trêu chọc, thấy Cận Liễu Liễu đi thỉnh an hắn, hắn cũng không có để ý tới, đợi đến lúc luyện kiếm xong, mới nhẹ giọng nói: “Đến đây? Lấy một cái cái khăn tử đến đây, lau mồ hôi cho gia.”

Ngọc trúc đem đã sớm chuẩn bị tốt khăn ướt đưa cho Cận Liễu Liễu, nàng nơm nớp lo sợ tiêu sái đi qua, lau mồ hôi cho hắn, lại khiến mình chảy mồ hôi đầy đầu.

Cổ Vưu Chấn vừa cúi đầu nhìn xuống, thấy nàng mặt đầy phấn trân châu cùng son, không vừa ý nói: “Về sau không được tô son điểm phấn!”

Nàng nào dám không đáp ứng? Vội vàng cái khăn vừa lau mồ hôi cho Cổ Vưu Chấn,ma sát ngay trên mặt mình, lại làm cho cái khăn trở nên loang lổ nhem nhuốc.

Cổ Vưu Chấn đang định phát hỏa, lại bị Ngọc Trúc giành lên tiếng trước: “Tam thiếu phu nhân, đưa khăn cho tại hạ đi, tại hạ sẽ đưa cho phó dịch giặt.”

Cổ Vưu Chấn “Hừ” một tiếng, vẫy vẫy tay áo nghênh ngang bước đi. Ngọc Trúc cũng đi theo, còn nhắc nhở Cận Liễu Liễu động tác mau một chút.

Mắt nhìn thoáng qua, ánh mắt hắn lại chú ý tới hai tay Cận Liễu Liễu.

Trên tay còn có dấu vết bỏng chưa khỏi hẳn, chắc là tân thương, nhưng tam thiếu phu nhân sớm nhất cũng là đêm qua rời đi mới bị thương, có biện pháp gì có thể làm miệng vết thương tốt nhanh như vậy đâu?

“Tam thiếu phu nhân?” Ngọc Trúc đang muốn mở miệng hỏi, nhưng lời nói vừa đến miệng lại nuốt trở vào, sửa lời nói: “Nhanh một chút đuổi kịp thiếu gia đi.”

Một ngày này Cận Liễu Liễu vì Cổ Vưu Chấn mài mực nửa ngày, mất một canh giờ đấm lưng, phạt quỳ một canh giờ, lại phải đọc sách hai canh giờ, trung gian cơ hồ không có gì tạm dừng, thẳng đến thời gian bữa tối, nàng mới được ân chuẩn ra phòng ngoài ngồi ăn cơm.

Tiếp theo lại là tới chỗ Lý Thị, vẫn làm giống một ngày trước như bình thường, đoan đoan chính chính giơ một ngọn nến cho nàng, hôm của nàng càng mỏi mệt hơn hôm trước, miệng vết thương trên hai tay cũng tăng thêm không ít.

Chờ nàng trở lại trong phòng mình, thầm nghĩ muốn lên giường ngủ ngay, lại bị Tiểu Liên túm lại, pha một thùng nước tắm to, cho nàng tắm rửa.

Nàng mơ mơ màng màng cởi xiêm y, trong lòng lại rơi ra một món đồ vật.

Nha, là buổi sáng nhị thiếu phu nhân đưa cho nàng.

Cận Liễu Liễu còn nhớ rõ, dì Hai nương nói, chỉ cần nàng học theo cái này, có thể làm cho Cổ Vưu Chấn đối tốt với nàng. Vì thế, nàng thực cảm thấy hứng thú cầm lên xem.

Đây là một cuốn sách dày, ước chừng to bằng hai bản giấy lớn, bên trên vẽ rậm rạp rất nhiều hình người nhỏ.

Trong phòng ánh sáng không tính là tốt, Cận Liễu Liễu bảo Tiểu Liên châm một ngọn đèn lên, để sát vào mới xem được.

Oa, trên này vẽ rậm rạp, tất cả đều là người quang thân mình không mặc quần áo, nhìn kỹ xem, mỗi một bức đều là một nam một nữ, dây dưa thành các loại tư thế, không biết là đang làm những gì.

Cận Liễu Liễu chưa thấy qua loại sách này bao giờ, lại đọc được ba chữ viết bên trên: diễn xuân đồ.

Diễn xuân đồ?

Có ý tứ gì?

Đây căn bản không phải vẽ cảnh tượng mùa xuân a?

Nàng vẫn là không hiểu ra sao, hơn nữa trên bức tranh này lại tràn đầy hình ảnh cả trai lẫn gái không mặc quần áo, trong lòng nàng không hiểu được bao nhiêu, cái này sợ không phải cái gì đứng đắn đi.

Vừa định đem sách thu hồi đến, lại nghe thấy “Kẽo kẹt” một tiếng cửa phòng mở ra, một bóng người bình thường lủi nhanh như gió đi vào, đánh mạnh vào người Tiểu Liên một chút, chỉ thấy Tiểu Liên bắt đầu gục xuống ngủ.

Cận Liễu Liễu vừa định kêu to, người nọ lại cười nói: “Đừng sợ, là ta.”

Nàng nhận rõ người tới, là Vân Thượng Phi, vì thế yên lòng.

Vân Thượng Phi đem tiểu liên nâng đến phòng ngủ hạ nhân xong, rồi quay lại, cười với Cận Liễu Liễu một cái thật tươi.

Cận Liễu Liễu trong tay còn cầm diễn xuân đồ, Vân Thượng Phi tò mò đoạt đi, liếc mắt xem một cái liền ngạc nhiên nói: “Tam thiếu phu nhân là đang nghiên cứu cái này? Ngươi như thế nào không nói sớm đâu? diễn xuân thuật này, ta Vân Thượng Phi xưng thứ hai, ai dám xưng thứ nhất đâu?”

Cận Liễu Liễu khó hiểu: “Diễn xuân thuật? Là cái gì? Đây là cái tranh gì?”

Vân thượng chế nhạo : “Đây chính là bất truyền bí bảo trong truyền thuyết, nam nữ ái ân bảy bảy bốn mươi chín bí kỹ nha! Chỉ cần học xong cái này, không có nam nhân có thể chạy ra khỏi lòng bàn tay ngươi đâu.”