Thanh Xuân Của Tôi Là Cậu Ấy

Chương 1: Cậu ấy cười thật đẹp!

"Bánh Bao, có nhanh không mình bỏ cậu lại này!"

"Đợi mình hai phút, mình xuống!"

Quách Phong dừng xe, rút chìa khoá rồi lôi chiếc điện thoại trong túi ra bấm bấm. Ngày nào cũng thế Phong đến đón Vy đi học trên chiếc xe máy điện xanh lam. Cũng gần 15 năm chơi với nhau rồi, sáng nào Vy cũng để Phong phải đợi.

Vy hớt hải từ trên nhà chạy xuống.

"Chúng mình năm nay vào lớp 10 rồi đó, cậu tính gọi Bánh Bao đến bao giờ nữa?"

"Đến khi cậu lấy chồng thì thôi ha ha!"

"Hứ, vẫn còn 10 phút mới đến giờ học mà! Sao cậu phải giục vội thế?"

"Cậu không tính thời gian chúng mình dừng đèn đỏ mất bao nhiêu phút à, ngốc? Còn chưa tính hôm nay mình phải đến sớm chút còn nhận lớp chứ?"

"Thế ư? Chít, mình quên mất. Não cá vàng quá, cậu thông cảm."

"Thôi, lên xe đi mình sẽ đi nhanh hết mức có thể đấy. Bám chặt vào!"

"Ưʍ."

Phong cắm chìa khoá, vụt đi. Tiểu Vy sợ sệt, ôm chặt lấy người cậu ta.

Sau bảy bảy bốn chín cái đèn đỏ, cũng đến cổng trường cấp ba.

"Đến rồi bà tướng, buông mình ra đi ghê quá. Suốt đoạn đường cậu ôm muốn nghẹt thở luôn á!"

"Tại cậu chạy xe nhanh chứ bộ. Sợ muốn chết đi được."

"Không chạy nhanh thì cậu muốn muộn học chắc. Thôi, đừng tranh luận nữa. Đưa mình cái mũ, vào gửi xe đã. Cậu đi vào chỗ ghế đá đợi mình, nhớ đừng đi đâu lạc không tìm thấy để mình đi tìm là ăn đòn nhé!"

"Hừ, biết rồi!"

Tiểu Vy bĩu môi rồi quay ra tháo chiếc mũ đưa cho Quách Phong.

"Đi lên lớp thôi nào!"

"Ủa, mình đã biết lớp ở đâu đâu mà lên?"

"Có trong danh sách dán trên bảng tin đối diện trước mặt cậu kìa, ngốc này. Từ nãy đến giờ không ra xem à?"

"Ơ, cậu dặn mình không được đi đâu, lạc mất cậu cho mình ăn đòn mà?"

"Cậu máy móc thế, nó dán ngay trước mặt mà không ra xem, thế có phải ngốc không?"

Tiểu Vy im lặng, quay qua trái, phụng phịu. Quách Phong biết ngay cô bạn của mình lại giở trò dỗi rồi, cậu đặt chiếc cặp xuống quay qua dỗ

"Thôi nào, Tiểu Vy xinh gái lại dỗi à, xinh gái thế này mà hơi tí dỗi thế có phí không chứ!"

Phong khẽ nhếch mép cười

"Ơ, nhưng mà mình nói đúng mà hì hì!"

"Cậu muốn chọc mình phát điên lên cậu mới hài lòng đúng không?

Tiểu Vy phụng phịu.

"Thôi, thôi, mình không trêu đùa Tiểu Vy xinh gái nữa nha. Mình biết lỗi mình rồi, mình xin chịu phạt."

"Phạt cái gì?"

Tiểu Vy mắt tròn xoe, quay sang nhìn Quách Phong.

"Tan học mình đưa Vy đi uống trà sữa matcha nhé!"

"Hai cốc nhé!"

"Không, một cốc thôi!"

Tiểu Vy lại khoanh tay, cúi mặt xuống hậm hực

"Ừ, ừ thì hai cốc. Thôi giờ, mình lên nhận lớp đi kẻo muộn rồi!"

Tiểu Vy liền ngẩng đầu, nở một nụ cười lớn. Quách Phong thấy vậy, cũng cười to.

Cậu ta nhấc chiếc cặp của Tiểu Vy lên, rồi đeo lên phía trước. Hai người vừa đi, vừa kể chuyện, tâm sự về những người bạn mới.

"Này, Phong. Cậu nghĩ bạn mới chúng mình mất bao lâu để làm quen được nhỉ?"

Phong quay qua nhìn Vy, khẽ xoa nhẹ tóc Vy.

"Với cậu thì mười phút, còn với mình mình cũng không rõ!"

"Này, ý cậu là sao? Ý cậu là mình dễ dãi, ai cũng bắt chuyện làm quen được à, hừm!"

"Ừm, thì cũng đại loại như thế!"

Vy quay qua cấu nhẹ Phong, còn Phong thì cười như được mùa.

"Đến lớp mình rồi đó."

"Lớp 10M. Đây á hả?"

"Chuẩn luôn. Vào thôi!"

Quách Phong đi vào trước còn Tiểu Vy rụt rè bước vào sau nhưng Tiểu Vy mới là người mở lời trước

"Xin chào các cậu, chúng mình là Hà Tiểu Vy và Quách Tuấn Phong hay gọi là Quách Phong và Tiểu Vy. Rất vui được làm quen với các cậu."

Quách Phong thì giơ tay chào.

"Chào các cậu, mình là Quách Phong."

"Chỉ thế thôi?"

Tiểu Vy quay qua, véo nhẹ Quách Phong.

"Muốn sao nữa, vào lớp rồi chứ không phải nhà cậu đâu, đừng trẻ con nữa!"

Quách Phong lẳng lặng đi về cuối lớp, bỏ mặc Tiểu Vy. Thấy cậu ta bỏ mặc mình ở lại, Tiểu Vy cười ngượng với các bạn khác rồi chạy về chỗ Phong.

"Chỗ mình đây à Phong?"

"Không, cô chưa phân chỗ. Phong thấy chỗ này trống nên cứ ngồi tạm trước đã!"

Nói rồi, Phong kéo ghế bên trong ra trước, dùng tay phủi nhẹ trên mặt ghế. Phong quay qua Vy, nhấc nhẹ chiếc cặp đặt lên bàn, rồi chỉ tay về hướng đó.

"Vy ngồi xuống đi, Phong lau sạch rồi, yên tâm!"

Tiểu Vy nở một nụ cười tươi nhìn Phong, gật đầu rồi bẽn lẽn ngồi xuống. Phong giờ mới yên tâm ngồi chỗ của mình.

"Eo ôi người đâu đã đẹp trai còn ga lăng nữa?"

"Cậu gì ơi, cho mình xin số điện thoại được không? Cậu có bạn gái chưa?"

Liên tục những tiếng xì xào, bàn tán. Tiểu Vy cũng nghe thấy hết tất cả những lời đó. Trong lòng cô có chút khó chịu, thậm chí đôi chút ghen vì sự nhòm ngó từ những cô bạn kia.

Về phần Quách Phong, cậu vẫn lặng thinh, coi như không nghe thấy gì. Phong mở sách, chăm chú đọc để lờ đi những lời mà cậu không muốn nghe đến mức không để ý đến Tiểu Vy đang nói gì đó.

"Quách Phong, cậu chăm chú đến mức không cả thèm nghe mình nói à?"

"Ơ, chết, mình mải đọc sách quá nên không nghe thấy cậu nói gì, hì!"

"Ghê, ghê. Từ nhà đến trường lúc nào cũng ôm khư khư sách. Bảo sao chả toàn danh hiệu học sinh giỏi với đi thi đội tuyển cấp tỉnh. Xí!"

Tiểu Vy bĩu môi.

"Quá khen, quá khen! Haha!"

Phong che miệng cười.

"Này, vừa cậu nghe thấy tiếng bàn tán của mấy đứa con gái kia không?"

"Không, mình không để ý đâu!"

"Điêu, được khen nức nở như thế mà lại toàn gái xinh thế kia mà không động lòng ư?"

"Kể ra cũng có chút nhỉ, toàn bạn nữ xinh như hoa thế kia cơ mà!"

Quách Phong tinh nghịch đáp lại

"Đấy, đấy, biết ngay mà. Con trai các cậu ai chả thích được khen, lại còn được gái xinh khen cơ chứ!"

"Ừ, mà có gái xinh trước mặt đây mà đợi mãi vẫn chưa thấy chịu khen đây!"

Phong quay qua Vy, nở một nụ cười tươi rói, rạng rỡ như ánh bình minh. Vy ngạc nhiên, có xen chút bối rối, chăm chú ngắm nụ cười của Phong.

Cậu ấy cười thật đẹp!