Chương 6
“Ngon chứ?” Anh chống má, hai mắt nhìn cô nhai kĩ nuốt chậm, tướng ăn ung dung tôio nhã.Mấy ngày trước vì đẩy nhanh tốc độ, anh luôn nuốt cả quả táo cùng với thức ăn nhanh liền tiếp tục làm việc, cho nên đến giờ anh mới nhận ra tướng ăn của cô ăn lại hấp dẫn như vậy.
Tướng của cô ăn giống như thiên kim nhà giàu được dạy dỗ tốt, giơ tay nhấc chân đều tỏa ra khí chất thanh lịch, làm người tôi cảnh đẹp ý vui.
Anh sớm nhận ra ngũ quan của cô đều vô cùng tinh xảo, thậm chí có thể nói là xinh đẹp, hơn nữa càng cùng cô ở chung lâu, càng cảm nhận được vẻ đẹp của cô.
Tuy hơi cố chấp, nhưng tính tình của cô rất tốt; Tuy nói chuyện đi đường hơi chậm, nhưng cô làm việc rất hiệu suất; Tuy cô nói không nhiều, nhưng là ánh mắt cô luôn rất chân thành; Tuy rằng cô luôn muốn làm khác(*), nhưng trong bất kỳ việc gì cô đều tôn trọng anh…… Ưu điểm của cô rất nhiều, nhiều đến mức anh càng lúc càng thích ở chung với cô, nhiều đến mức cách nhìn của anh đối với cô hoàn toàn khác trước, chỉ trừ về vấn đề cách căn mặc của cô.
(*)跟东跟西: cân đông cân tây = đắn đó đông tây chăng?
Thân là một nhà thiết kế, anh luôn cho rằng ngoại hình của cô có rất nhiều không gian có thể thiết kế, làm cho anh rất đau ruột.
Cô nuốt xuống đồ ăn trong miệng, cầm giấy nhẹ nhàng lau đi vết dầu mỡ dính bên khóe miệng, sau đó cười với anh. “Rất ngon, cám ơn.”
“Vậy…… Ăn no ?” Anh lại hỏi.
“Ăn no.” Cô bánh ít đi, bánh quy lại, tự động thu dọn bát đũa, chuẩn bị đi rửa bát.
“Vậy bắt đầu làm việc thôi!”
Cô sửng sốt. “Anh còn muốn làm việc?” Chẳng lẽ anh thật sự muốn đem phòng ở biến thành phòng mẫu mới cam tâm?
“Đúng vậy, còn là đại công trình đâu.” Anh ánh mắt tàng quỷ xem xét cô.
“Tại sao anh lại nhìn tôi như vậy?” Không thích hợp!
“Cô có từng nghĩ đến việc đổi kiểu tóc?” Anh vô cùng hứng thú nhìn cô, thật ra ngũ quan của cô là rất rất đẹp, đôi mắt xếch lại đầy nét đẹp cổ điển, cả người tản ra hơi thở thanh điềm, khó trách tên ngốc kia lại muốn ăn đậu phụ của cô.
Nếu như cô đồng ý cắt tóc, tỉa bớt một chút, thay đổi cách ăn mặc…… Không biết cô sẽ biến thành như thế nào? Anh rất muốn biết, thật sự rất muốn biết.
“A?”
Cải lương không bằng bạo lực! Cầm khởi chìa khóa xe, anh dùng mười phần sức lực lôi kéo cô đi về phía cửa lớn. “Đi, chúng ta ra ngoài.”
“Nhưng còn bát đĩa……” Cô chỉ vào một bàn còn đầy bát đĩa.
“Trở về lại làm, hiện tại chúng ta đi làm tóc!” Nghhix là làm, đó là một diểm đặc trưng trong tính cách anh.
“Làm tóc? Vì sao?” Cô trừng lớn mắt, cho rằng mình nghe lầm, tỉnh lại thì đã bị anh kéo đến trước. “Đợi chút, rốt cuộc anh……”
Chưa kịp nói xong, anh đã nhét cô vào trong xe, cũng giúp cô đeo dây an toàn, tốc độ nhanh làm cho cô kinh ngạc.
“Anh ──”
“Hư, khó được ba ngày qua hai chúng ta ở chung hòa thuận như vậy, bây giờ việc của cô là phải nghe lời tôi, biết chưa?” Ngón trỏ thon dài của anh ấn nhẹ vào đôi môi anh đào, không cho cô nói chuyện.
“……” Cô còn có thể nói gì? Cô nghi ngờ người đàn ông này đã sớm phát hiện cô không thể đối phó với những động tác nhỏ công thêm những lời nói ngả ngớn, cho nên luôn lấy chiêu số này đối phó cô.
“Tôi không cần.”
“Được rồi.”
“Tôi không cần.”
“Tại sao lại không cần?” Trước cửa tiệm uốn tóc, Kinh Nhẫn cùng Miêu Thủy Tịnh tranh chấp.
“Tại sao cần?” Trên mặt vẫn mỉm cười, nhưng trong mắt mang theo chút mất hứng. “Mái tóc này nhẹ nhàng thoải mái, tôi không muốn, cũng không có lý do để thay đổi kiểu tóc.” Đột nhiên bảo cô thay đổi kiểu tóc, anh quá mức bá đạo!
“Nhưng là tôi muốn nhìn hình dáng khác của cô.” Nâng một lọn tóc bên tôii cô lên, anh vân vê trong tay, con ngươi đen rạng rỡ nhìn cô, tưởng tượng hình ảnh cô sau khi thay đổi kiểu tóc.
Cô rút tóc lại. “Tôi không phải bình hoa, không cần người thưởng thức.”
“Nhưng là tôi muốn nhìn cô.” Đèn đường tà chiếu, anh xoay người, dùng thân mình đem cô hoàn toàn bao phủ.
Anh luôn cảm thấy cô rất nhỏ, khi mới gặp mặt, cảm thấy cô vừa không biết lượng sức vừa phiền toái, nhưng bây giờ nhìn cô, lại cảm thấy cô lại là một cô gái cần người bảo vệ.
Lòi của anh làm cho trái tim cô đập trật một nhip. “Tôi có gì đẹp mắt, anh nhìn tôi làm gì?”
“Nhìn cô tâm tình tốt a, tôi thích nhìn bộ dạng cô khi mặt đỏ thẹn thùng, nhìn cô khi cười to vui sướиɠ đầy hồn nhiên, nhìn cô khi ăn cơm một cách tôio nhã, mà bây giờ thì tôi muốn nhìn hình ảnh xinh đẹ của cô sau khi thay đổi kiểu tóc.” Anh thành thực nói ra lời trong lòng, từ lần đầu bài xích đến bây giờ thích, anh cũng rất kinh ngạc vì bản thân lại thay đổi cách nhìn đối với cô nhiều và nhanh như vậy.
“Anh có thể đừng luôn nói như thế này được không.” Cô hơi cúi đầu.
“Như thế này?” Anh giả ngu, quả nhiên lại thấy trên hai má cô lại nổi lên hai vầng màu nhỏ nhàn nhạt. Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, biểu cảm của cô làm cho anh liên tưởng đến đóa hoa sơn trà màu đỏ nở rộ trong sương mù ban mai, vô cùng xinh đẹp.
“Chính là như thế này…… Ách……” Cô đỏ mặt, không thể nói hết lời.
Lúctrước hiểu được của anh kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nói mờ ám như vậy căn bản chỉ là đùa giỡn, nhưng là anh bây giờ, ánh mắt nhìn cô lại nghiêm túc mà dịu dàng như vậy khiến cô không thể đưa lời anh vừa mới nói làm như vui đùa.
Ngước mắt, chống lại ánh mắt sâu thẳm của anh, nhịp tim lại lần nữa vô giác đập nhanh hơn.
“Như thế này?” Anh đút hai tay vào túi quần, thưởng thức bộ dạng thẹn thùng không biết làm gì mới phải của cô lúc này.
“Chính là……” Cô ấp úng, vẫn là không thể nói được.
Thật là, thái độ của anh hào phóng như vậy, nếu biểu hiện của cô quá kỳ quái thì chẳng phải là ra vẻ mình quá mức để ý sao? Nói không chừng thích của anh chính là thưởng thức mà thôi!
Nhìn cô luống cuống ngay cả nói cũng nói không được, anh không khỏi ngửa đầu cười to.
“Bằng không chúng ta thương lượng một chút đi.” Cười chán, anh đưa ra điều kiện trao đổi.
“Thương lượng gì?”
“Nếu cô chịu thay đổi kiểu tóc và cách ăn mặc thì những ngày tiếp theo tôi liền cam tâm tình nguyện nhận sự bảo vệ của anh.”
“Cho dù anh không tâm cam tình nguyện, tôi cũng có thể chấp hành nhiệm vụ của tôi.” Giống như mấy ngày hôm trước, cô làm rất tốt.
“Được rồi, nếu không tôi đổi ý kiến cũng được. Nếu cô không muốn vì tôi thay đổi kiểu tóc và cách ăn mặc, như vậy những ngày kế tiếp tôi tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn, hoa chiêu chồng chất, khiến cho cô sứt đầu mẻ trán.”
“Anh uy hϊếp tôi?” Cô trừng lớn mắt, không thể tin được rằng anh sẽ nói như vậy.
“Tôi không phải uy hϊếp cô, tôi là đang thương lượng với cô.” Anh giơ hai tay ra, vẻ mặt cười gian, rất đáng đánh đòn.
Cô hơi tức giận. “Đây không phải là thương lượng.” Mới cảm thấy anh trở nên dễ ở chung, kết quả vẫn là một tên đáng đánh đòn.
“Được rồi, ngươi nói đúng, đây quả thực không phải là thương lượng, bởi vì đây gọi là đàn ông không xấu đàn bà không yêu.” Anh trong lời nói có ý sâu, ánh mắt chăm chú nhìn cô mang theo sức nóng, anh vươn ra ngón tay ra, cố ý vô tình phất qua khuôn mặt đỏ bừng của cô, nghiêm túc đầy nam tính mà không đánh mất sự dịu dàng trên gương mặt tuấn tú.
Ngón tay phất qua, cảm thấy hơi tê dại, nhịp tim lại rộn lên, trừng mắt nhìnanh, cô mắng: “Nói chuyện thì cứ nói, làm gì mà động tay động chân!”
“Đây không phải là động tay động chân, đây là kìm lòng không đậu.” Anh cố gắng lật ngược phải trái.
Lại nữa! Lại mờ ám.
Anh nhất định là đang đùa cô, cô không cần để ý, không sai không sai, coi như là bị một thằng nhóc ba tuổi sờ soạng là được rồi.
Thấy cô không có phản ứng, anh hơi thất vọng. “Thế nào? Nghĩ xong chưa? Đổi kiểu tóc, thay tôi mua quần áo cho cô, có thể nhận được sự ưng thuận của tôi, cô xem đi, cô lời to.”
Cô chán nản không nhịn được trừng mắt nhìn anh một cái.
Cô là vệ sĩ, cho dù là làm gì đều chỉ có thể lấy an toàn của anh làm ưu tiên hàng đầu, bây giờ anh lấy an toàn của bản thân ra uy hϊếp cô như vậy, cô có thể không theo sao?
“Tôi còn có lựa chọn khác sao?” Khó trách anh lại bị người ta đe dọa, cô thật sự một chút cũng không ngoài ý muốn!
“Đúng thế, là không có lựa chọn khác.” Anh cười ha ha. Kéo tay cô đi vào tiệm uốn tóc.
“Giúp tôi làm một kiểu tóc thích hợp cho cô ấy!”
Kinh Nhẫn bỏ lại một câu này xong liền cầm cuốn tạp chí kiến trúc ngồi đọc, làm cho Miêu Thủy Tịnh muốn nói gì cũng không được. Nhưng cô cũng không có cơ hội nói gì với anh, bởi vì nhà tạo mẫu tóc vừa thấy đến cô liền hít sâu một hơi, sau đó kéo cô ngồi vào ghế, bắt đầu nói chuyện với cô.
“Tiểu thư, kiểu tóc của cô rất…… cổ.” Nhà tạo mẫu nhìn cô nói, vẻ mặt tỏ ra rất ngạc nhiên, không ngờ ở Đài Loan còn có người còn dùng kiểu tóc này.
“Vậy sao?” Nghe ra ý giữ lại của nhà tạo mẫu, cô cười nhẹ.
Cô biết kiểu tóc của mình không theo kịp thời đại nhưng đây là kiểu tóc duynhaats cô biết làm. Công việc của cô thuộc dạng lao động, nếu không đem một đầu tóc dài buộc gọn thì sẽ gây ra rất nhiều gây trở ngại.
Bởi vì tóc dài rất phiền toái, cô cũng từng muốn cắt, nhưng là ông nội lại không muốn. Ông nói cô kiếp hung quá nhiều, tóc dài có thể súc cát(giữ lại điều may), bởi vậy quy định tóc cô không thể ngắn quá xương bả vai…… Đều là mê tín, cô không tin, nhưng ông nội kiên trì muốn cô giữ lại, cô cũng chỉ ngoan ngoãn nghe lời làm việc.
“Cô có muốn cắt ngắn không?”
“Cắt cũng được nhưng không được ngắn quá xương bả vai.”
Thế chẳng phải là chỉ có thể tỉa? Nhà thiết kế cười gượng. “Vậy còn uốn tóc?”
“Tóc thẳng dễ buộc hơn hay là tóc xoăn?” Cô hỏi lại.
“Đương nhiên là tóc thẳng……” Xem ra cũng không cần uốn. Nhà thiết kế khóe miệng khẽ run hỏi tiếp: “Vậy Còn nhuộm tóc?”
“Nhuộm tóc?” Cô nhíu mày. “Rất mẩt thời gian, tôi không thể ngồi quá lâu.” Cô là vệ sĩ, còn phải bảo vệ an toàn cho Kinh Nhẫn, làm sao có thể vì nhuộm tóc mà chậm trễ công việc?
Tốt lắm, không cắt không uốn không nhuộm…… Xin hỏi làm sao có thể biến cô trở nên xinh đẹp nha?
Nhà tạo mẫu sắc mặt thê lương nhìn về phía Kinh Nhẫn, nghi ngờ đôi nam nữ này là tới pháquán.
Không sao, không sao, cô thực lực tốt, năng lực tốt, tuyệt đối sẽ không bị bọn họ đả bại.
Nhìn đôi mắt một mí đầy cổ điển, nhà tạo mẫu lập tức đá bay kiểu đầu gợn sóng gợi cảm thay toắc xoăn diêm dúa, sau đó cô cẩn thận quan sát khuôn mặt trái xoan tinh xảo, quyết định dùng các kiểu búi tóc làm nổi bật ngũ quan xinh xắn của cô.
“Nếu vậy, tôi sẽ giúp cô sửa lại cách kiểu tóc của cô, sau đó dạy cho cô vài kiểu búi tóc, như vậy vừa không phải sửa tóc vừa thuân tiện, cô thấy thế nào?”
Miêu Thủy Tịnh không có nhiều yêu cầu, vừa nghe đến hai chữ “thuận tiện”, lập tức đồng ý.
“Ok, cứ như vậy đi.”
Không đầy nửa giờ sau, Miêu Thủy Tịnh bị “cải tạo” xong.
Đứng trước vẻ mặt kinh ngạc của Kinh Nhẫn, nhà tạo mẫu mặt mày hớn hở, ở trong lòng khen lớn mình quả nhiên là thiên tài, nhưng làm người là phải khiêm tốn, vẫn là nên hỏi ý của đối phương một chút, mặc dù cô đã khẳng định là anh chàng chắc chắn là rất vừa lòng.
“Tiên sinh, ngài thấy thế nào?”
Kinh Nhẫn phát hiện ra một sự thật là anh phải cố gắng khống chế bản thân lắm mới có thể dời mắt mình ra khỏi người Miêu Thủy Tịnh.
Anh không ngờ chỉ cần thay đổi cách búi tóc là có thể đem người thay đổi thành một hình dáng khác. Không còn hương vị quê cha đất tổ xa xưa, bây giờ cô trở nên rất cao nhã lại mê người, giống như…… Giống như là đại mỹ nữ từ dưới đèn hoa đi ra.
Tim đập bùm bùm, máu ở trong mạch máu đánh thẳng về phía trước, bóng hình xinh đẹp trước mắt làm cho đầu óc anh mê mẩn, làm cho anh không thể nào suy nghĩ.
Cảm giác này giống như khi rơi vào bể tình năm mười tám tuổi, rất muốn ôm, rất muốn hôn môi, rất muốn ôm cô nhảy một khúc nhạc tuyệt mỹ, rất muốn nắm đôi tay nhỏ của cô đi hết thế giới này……
“Vừa lòng…… vô cùng, ở đây có thu phí tư vấn(*) không?”
(*)小费制: tiểu phí chế (theo cv và raw) và tiền boa (theo QT), mình không có đi làm tóc qua kiểu này nên cũng không biết đây là kiểu tiền gì nữa à tiền tư vấn ha ^^~ hợp hoàn cảnh mừ)
Nói xong, anh lấy ví da ra, rút ra mấy tờ tiền trị giá mấy ngàn đồng ra.
“Ha ha ha!” Nghe vậy, nhà tạo mẫu lập tức cười đến run cả người, cô chỉ biết mình là thiên tài, xem đi, dễ dàng khiến cho mắt người đàn ông này phun ra lửa nóng như vậy, sau khi trở về anh ta chắc chắn ăn sạch cô gái này cho xem! “Tiên sinh ngài thật biết cách khiến người khác vui vẻ, tiếc là ở đây chúng tôi không thu phí tư vấn. Như vậy đi, tôi đưa cho ngài mấy tấm danh thϊếp, ngài giúp tôi giới thiệu vài vị khách đến đây là được.”
“Đương nhiên!” Anh lập tức đồng ý, vui vẻ nhận danh thϊếp.
Nhìn hai người nói chuyện, Miêu Thủy Tịnh lại không vui vẻ như vậy.
Cô biết vẻ ngoại hình của mình không theo kịp thời đại, nhưng cũng không khó coi đến mức chướng mắt đi? Nghĩ đến việc anh không thể nhìn nổi vẻ ngoài của cô đến mức phải đưa cô đi tiệm “cải tạo”, cô thật sự là rất khó chịu.
“Có thể về chưa?” Cô bực mình hỏi.
“Cô đã quên chúng ta còn phải đi mua quần áo sao?” Chỉ mới thay đổi kiểu tóc đã mê anh thất điên bát đảo, nếu lại thay đổi cách ăn mặc…… Nuốt nuốt nước miếng, Kinh Nhẫn lần đầu tiên nghi ngờ khả năng tự chủ của mình quá thấp.
“Giờ này đã muộn rồi.”
“Không muộn.” Cúi đầu, anh đưa môi lại gần lỗ tai nhỏ tinh xảo như bằng sứ của cô. “Tôi không cô lại xinh đẹp như vậy, nữ vì duyệt mình giả dung, cô nên thường xuyên trang điểm thế này nhiều hơn.”
Cái gì mà nữ vì duyệt mình giả dung? Anh, anh ta đang nói bậy bạ gì vậy! Mặt cô đỏ bừng trừng mắt nhìn anh.
“Anh, anhi đừng lại tới nữa!” Lại lmờ ám, anh thật sự là ăn no quá nhàn.
“Lại đây cái gì?” Anh đưa tay lên hơi véo má cô, anh yêu chết bộ dạng cô lúc này rồi.
Mắt xếch càng trừng mắt, khuôn mặt nhỏ càng hồng. “Kinh tiên sinh, xin ngài tự trọng.” Cô lùi ra phía sau, không cho ngón tay anh tiếp tục đốt lửa trên mặt. Đáng ghét! Tại sao anh luôn dễ dàng làm cho cô mặt đỏ tim chạy?
“Tự trọng cái gì? Tôi nói nhưng là lời tâm huyết nha.” Anh nói một cách rất nghiêm túc, bởi vì anh là thật hy vọng cô có thể cho phép anh nhìn thấy những nét đẹp ẩn sâu trong cô. Đi về phía trước một bước, anh lại lần nữa kéo gần khoảng cách giữa hai người, sau đó đau đầu nhìn cô. “Này, tôi làm sao vậy?”
“Cái gì?” Cô phòng bị nhìn anh.
“Thích nhìn cô đỏ mặt, thích đùa cô, thích cô cười vui vẻ, thích nhìn cô khi tức giận, cô nói xem. tôi như vậy có phải là yêu cô rôi không?” Anh hỏi, quăng một quả bom có sức nổ 100% vào tim cô.
Mắt xếch càng trừng, trừng anh, đầu cô nhất thời trống rỗng, không thể suy nghĩ.
Ông trời a, anh ta vừa mới nói gì?!
*
Lòng rất loạn, Miêu Thủy Tịnh thật sự không thể không nghĩ lại những chuyện xảy ra vào đêm ngày hôm qua.
Đột nhiên nói yêu cô? Còn hỏi cô làm sao bây giờ? Anh…… Rốt cuộc muốn như thế nào?!
Nhìn cánh cửa phòng làm việc đóng chặt, người đàn ông làm cô tâm phiền ý loạn đang ở bên trong chuyên tâm vẽ bản thiết kế, mà cô cả người, cả trái tim lại không cách nào từ trên người anh rút về, rất hoang đường !
“Không được! Mình không thể phân tâm, bây giờ là thời gian trực.” Miêu Thủy Tịnh lắc đầu, thử đem người đàn ông chiếm cứ đầu óc cô cả sáng ném ra ngoài.
Bây giờ cô phải làm việc có ý nghĩa.
Lấy PDA từ trong túi ra, cô đem toàn sộ sức chú ý tập trung vào màn hình, xuyên qua màn hình cẩn thận xem xét tình huống bên ngoài.
Tất cả các máy theo dõi đều liên kết với PDA của cô, cô chỉ cần mở PDA ra, là có thể tùy thời tùy chỗ theo dõi tình huống bên ngoài, bởi vậy chỉ cần Kinh Nhẫn không chú ý, cô liền dùng PDA xem xét tình hình bên ngoài, nhưng là bốn ngày này đều không có chuyện gì xảy ra.
Tất cả đều bình tĩnh, cũng không có hiện tượng bị xâm nhập, không có nhân vật khả nghi đến gần, cũng không nhận được thêm bức thư đe đọa nào, bình tĩnh làm cho người ta cảm thấy kỳ quái……
Căn cứ vào lời của Thạch thiết kế sư(*), khi nhận được hai bức thư đe đọa đầu tiên, Kinh Nhẫn không hề bị tấn công, thẳng đến nhận được bức thư đe đọa thứ ba sau ngày thứ năm mới bị tấn công …… Vì sao không tấn công Kinh Nhẫn ngay từ lần đầu tiên mà là qua nửa tháng sau mới tấn công?
(*) mình bắt đầu đau đầu với kiểu này rồi, giám đốc Trương, trợ lý Tạ,…. Nhà thiết kế Thạch, Thạnh thiết kế sư, ôi chao, đau đầu kinh khủng…..
Cầm lấy bốn bức thư đe đọa, Miêu Thủy Tịnh im hơi đi đến bên cửa sổ, cúi đầu suy nghĩ.
Đối phương làm như vậy nhất định là có lý do, nhưng lí do là gì?
Đinh!
Trên tường kim phút đi đến vị trí con số mười hai, trong phòng lấp tức vang lên tiếng chuông báo giờ, Miêu Thủy Tịnh nghe tiếng, trong đầu lập tức hiện lên một suy nghĩ.
Đúng rồi! Chẳng lẽ là thời gian!
Có phải là vì thời gian sắp hết cho nên đối phương nóng nảy ra tay, bọn họ cũng là bị ép bất đắc dĩ…… Không sai, chính là bị ép bất đắc dĩ! Nếu là là vì vậy thì có thể nói buổi sáng hôm đó ở trong công trường, vì sao tay súng bắn tỉa không có nhắm đầu súng vào chỗ yếu hại của Kinh Nhẫn.
Căn cứ vào vị trí của Kinh Nhẫn ngày đó cùng góc độ bắn của vết đạn thì có thể thấy rằng, nếu cô không đẩy anh ra, viên đạn nhất định sẽ xuyên qua đùi anh: Lúc ấy cô tưởng tay súng bắn tỉa bắn lệch, nhưng dựa vào tình huống này thì, tay súng bắn tỉa là cố ý tránh đi chỗ yếu hại của Kinh Nhẫn, nhưng đó là vì sao?
Đe dọa nhưng lại không muốn gϊếŧ Kinh Nhẫn, sau lưng chuyện này rốt cuộc là có nguyên nhân gì?
Nhìn bốn bức thư đe đọa trong tay, Miêu Thủy Tịnh trầm ngâm suy nghĩ……
Nội dung của bốn bức thư đe dọa này đều là đại đồng tiểu dị, không vượt ngoài ý là muốn Kinh Nhẫn buông tha cho thứ gì đó, về phần là cái gì thì lại chưa từng ghi rõ, làm cho người ta đoán không ra.
Mỗi khi Thạch thiết kế sư hỏi Kinh Nhẫn có phải chiếm trước người ta cái gì hay không, Kinh Nhẫn đều nói không có: Muốn anh nghĩ rõ ràng, anh vẫn là trả lời một câu ── không có! Dường như đúng là thật sự không biết. Nhưng, anh thật sự không biết sao?
Nếu không biết, vì sao anh lại có thể chắc chắn rằng đối phương tuyệt đối không có khả năng làm hại bất cứ ai trong công ty như vậy ? Ngày đó, khi ở công ty, ánh mắt và lời nói của anh chắc chắn làm cho cô đặc biệt chú ý, hay là anh đã biết gì?
Bây giờ thân phận và mục đích của hung thủ đều chưa được điều tra rõ, ai cũng không thể khẳng định đối phương có thể sử xuất thủ đoạn kịch liệt hay không, nhân viên công ty có thể bi liên lụy hay không, nếu dựa vào sự tôn trọng nhân viên của anh thì sự việc nên sớm bị điều tra rõ ràng, và đồng thời cũng tăng mạnh công tác an ninh công ty để đề phòng, nhưng là anh không có, ngược lại giống như người không có việc gì, liền ngay cả thư đe đọa cũng không liếc mắt một cái, điều này thật sự rất khác thường.
Nhìn thư đe đọa, Miêu Thủy Tịnh ở trong đầu nhanh chóng đem tất cả các nghi vấn từng cái từng cái lọc qua, muốn đưa ra một kết luận cuối cùng. Mặc dù công việc của vệ sĩ chỉ phụ trách bảo hộ, nhưng là sự tình thật sự rất đáng nghi, đáng nghi đến mức cô không thể khoanh tay đứng nhìn.
Bính Bong! (^^~~ Bóng Binh~~~ *lướt lướt lướt*)
Tiếng huông cửa vang lên, Miêu Thủy Tịnh lập tức nhìn về phía màn hình PDA, xác định người ấn chuông cửa là Thạch Hoành Khải, cô mới đi ra mở cửa.
“Oa! Tiểu thư là ai vậy?” Hô lớn một tiếng lớn, đây là vì giật mình.
Miêu Thủy Tịnh nhíu mày. Anh ta không nhận ra cô?
“Nhưng mặc kệ tiểu thư là ai, tôi chỉ muốn nói với em một điều, tôi đối với em nhất kiến chung tình, em là cô gái xinh đẹp nhất mà tôi nhìn thấy trong cuộc đời này, không biết em có thể cho tôi một cơ hội, để cho tôi được phép biết em là ai?” Nói xongThạch Hoành Khải nâng cổ tay nhỏ của Miêu Thủy Tịnh lên định hôn.
“Cậu thật là to gan lớn mật, ngay cả cô gái tôi thích cũng dám đυ.ng vào.” Người chưa tới, tay tới trước. Ba! Mặt Thạch Hoành Khải bị đẩy sang một bên.
“Kinh Nhẫn thối, cậu làm sao lại có thể bạo lực như vậy chứ, ba ngày không gặp việc đầu tiên cậu làm là động tay động chân với tôi, đúng là đồ bạo lực.” Sau đó lại quay đầu nở một nụ cười điên đảo chúng sinh với Miêu Thủy Tịnh. “Tiểu thư, thấy rõ đi, đây là bộ mặt thật của cậu ta, nếu lựa chọn anh ta, sau này cô nhất định sẽ bị bạo lực gia đình, phải suy nghĩ cẩn thận a.”
“Theo tôi biết, anh ta chỉ đối với anh bạo lực gia đình.” Miêu Thủy Tịnh nín cười nói.
“Không phải vậy, cậu ta mà phát rồ, khó chịu sẽ đánh người, nhưng tốc độ nói chuyện của tiểu thư chậm làm cho tôi rất quen thuộc tất a, chúng ta có phải đã từng nói chuyện với nhau lần nào chưa?”
“Tôi họ Miêu(*), anh không nhận ra tôi ?” Nhưng chính là một cái búi tóc cùng đổi bộ quần áo, thật sự phân biệt nhiều như vậy sao?
(*) theo cv và raw thì là “Tôi là Miêu tiểu thư” *nhún vai* mình chém văn mà =3=~
“Họ Miêu? Vệ sĩ Miêu?” Lừa anh sao?
Miêu Thủy Tịnh mỉm cười gật đầu.
Thấy thế, Thạch Hoành Khải tròng mắt lồi ra, vẻ mặt không thể tin nổi đảo qua Miêu Thủy Tịnh toàn thân cao thấp.
Sắc như nguyệt hoa(*), thanh lịch cao quý, chất trừng thể tiêm(**), thướt tha động lòng người, nào có nửa điểm hương vị quê cha đất tổ? Tám phần là lừa anh!
(*) sắc như nguyệt hoa: đẹp như ánh trăng
(**) chất trừng thể tiêm: khí chất trong trẻo thân hình nhỏ nhắn
“Tiểu thư nói đùa.” Không tin không tin.
“Hừ, cũng chẳng trách cậu không tin, cái đầu cậu cũng chỉ có ấn tượng với ngực lớn thôi.” Kinh Nhẫn chế giếu.
“Chẳng trách cái đầu cậu, tôi là loại người háo sắc thế sao?” Quay đầu, lại cười. “Tiểu thư em đừng tin anh ta nói chuyện chuyện ma quỷ, tôi là phong lưu không hạ lưu, tuy rằng thích mỹ nữ nhưng tuyệt đối là chỉ phát hồ tình, chỉ hồ lễ, nhưng em thật sự rất đẹp, đẹp làm cho lòng tôi điên đảo, kìm lòng không đậu muốn nhìn em thêm vài lần……”
“Cô ấy là của tôi, đứng loạn nhìn, nếu không tôi khoét mắt cậu ra bây giờ.” Kinh Nhẫn lại lần nữa ba đánh bay khuôn mặt đáng ghét kia sang một bên.
“Anh đừng có nói lung tung!” Miêu Thủy Tịnh lập tức phản ứng lại trước cả Thạch Hoành Khải. Khuôn mặt trái xoan nhỏ đỏ bừng, nhưng là hai mắt lại sáng rực trừng anh, bên trong đầy tức giận. “Tôi không thuộc về ai hết, anh đừng nói lung tung, như vậy sẽ làm người khác hiểu lầm.”
“Tôi không phải nói lung tung, tôi thích em, yêu em, muốn xinh đẹp của em chỉ thuộc về tôi, những tên đàn ông khác nếu dám loạn nhìn em, tôi thật sự sẽ khoét mắt họ ra.” Anh cuồng quyến (*) lên tiếng, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
(*) cuồng (điên cuồng) + quyến (ngay thẳng, nóng nảy, chính trực) = ? *day trán*
Nghe vậy, khuôn mặt trái xoan lại đỏ như quả đảo chín mọng. “Anh ──”
Đối diện với Miêu Thủy Tịnh say lòng người kiều nhan, sức chú ý của Thạch Hoành Khải lại đặt trên biểu cảm của Kinh Nhẫn nhiều hơn. Anh ta oa oa kêu lớn, khó tin chỉ vào anh.
“Thật, thật sao, lần đầu tiên thấy cậu nghiêm túc như vậy, cậu thật sự yêu cô ấy riiuf?”
“Nhìn tôi giống như đang nói dối sao?”
“Không giống.” Ngốc ngốc lắc đầu, sau đó nhìn lên trời, có phải hôm nay trời muốn hồng vũ (*)? Một tên cuồng làm việc chưa bao giờ đem thời gian lãng phí trên người phụ nữ, hôm nay lại muốn theo đuổi con gái nhà người ta?
(*) hồng vũ, hồng vũ, mình thật sự muốn hỏi hồng vũ là gì? Mưa đỏ? Mưa máu? Hay là gì khác?
Oa! Tin tức lớn tin tức hot, khi về công ty nhất định phải cố gắng “tuyên truyền”.
“Kinh tiên sinh đang nói đùa, Thạch thiết kế sư đừng cho là thật.” Miêu Thủy Tịnh nghe đối thoại của hai người, sắc mặt càng lúc càng khó coi. Nói đùa, vệ sĩ đến bảo hộ lại biến thành nữ chính tin đồn, truyền ra không biết lại thành ra cái gì.
“Oa! Cô, cô gọi tôi là Thạch thiết kế sư?” Trong số những người anh quen, chi có một người gọi anh như vậy, người đó chính là cô nàng vệ sĩ họ Miêu.
“Đúng vậy.”
Rất cẩn thận hỏi lại lần nữa: “Cô thật sự là Miêu tiểu thư?” Từ ngày bị cô âm, anh đối với cô vừa kính vừa sợ.
“Là tôi.” Biểu cảm của anh là gì vậy? Nhìn đến quỷ sao? Hơi mỉm cưởi, cô làm mộtđộng tác mời. “Bên ngoài nắng, vào trong ngồi đi.”
“Oh my god! Oh my jesus! Oh my goodess! Oh……” Thạch Hoành Khải khoa trương ôm mặt kêu to, bị chuyện trước mắt dọa sợ không nhẹ.
Chuyện này đã không còn nằm trong phạm vi tin đồn nữa, hẳn là đi đến đến thế giới pháp thuật rồi, là ai đã đem thôn cô biến thành đại mỹ nữ ? Xin cho anh nói một câu: Jack! Điều này thật là rất thần kỳ. “Cậu định Oh bao lâu nữa, lại Oh tiếp, cẩn thận tôi đá cậu ra đường!”
“Được rồi!” Anh không oh là được chứ gì? Biểu hiện kinh ngạc một chút cũng không được, quỷ hẹp hòi.