Chờ đến khi Nhiễm Từ từ dường bò dậy, đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Cô cũng không lo lắng việc đến trễ sẽ bỏ bê công việc linh tinh, dù sao có anh trai, anh trai sẽ kiếm một lý do thích hợp cho cô.
Sau khi tiến vào phòng tắm tắm rửa, nhìn thần sắc sảng khoái của bản thân trong gương, Nhiễm Từ mới cuối cùng cảm thấy mình đã sống lại. Kỳ động dục của cô dự tính chính là hai ngày này, ngày hôm qua đã cùng anh trai làm, tháng này đã có thể có thể an an ổn ổn vượt qua.
Cô lại thay ở bộ đồ đồng phục của công ty, trang điểm nhẹ, mang giày cao gót đi ra khỏi biệt thự.
Trên đường tới công ty, Nhiễm Từ lấy ra di động, click mở tin nhắn chưa đọc, đó là tin tức khách hàng Carlos gửi cho cô.
Nhiễm Từ rất vừa lòng, Carlos chính là làm việc hiệu suất ——hoa hoa công tử này một khi nghiêm chỉnh, hiệu suất công việc liền phi thường cao, sợ việc này sẽ ảnh hưởng tới sinh hoạt tính dục của hắn.
Cô nhìn kỹ tin tức khách hàng liền xóa tin nhắn, bỏ điện thoại vào trong túi, sắc mặt vẫn như thường như tin nhắn cô nhìn chỉ là một dòng tin bình thường, có lẽ chỉ có nhìn thấu được lòng cô, mới có thể biết bề ngoài bình tĩnh của cô cất giấu cái gì.
Tiến vào cửa lớn của công ty, Nhiễm Từ không e dè mà đi vào thang máy chuyên dụng của chủ tịch, dùng thẻ tổng giám đốc xác định thân phận, ấn nút tầng 34.
Mới ra cửa thang máy, Nhiễm Từ liền gặp được đồng nghiệp, thấy cô đã đến, đồng sự có vẻ có chút kinh ngạc: “Di? Từ từ? Nhiễm tổng không phải nói thân thể em không thoải mái đã xin nghỉ sao?”
Nhiễm Từ ôn hòa cười cười, vừa hướng văn phòng đi đến, vừa đáp: “Ngủ nhiều thêm mấy giờ, cảm giác thân thể đã tốt rất nhiều mới tới đây.”
“Vừa lúc, Nhiễm tổng chiều nay có cuộc họp, em gõ bản thảo cho Nhiễm tổng đi, vất vả em rồi.” Đồng nghiệp gật gật đầu, thuận miệng nói với Nhiễm Từ về nhiệm vụ đã phân phối sáng nay.
Nhiễm Từ nhìn nhìn đồng hồ, cách ca nghỉ trưa còn một tiếng, tới kịp.
Cô gật đầu đồng ý, ánh mắt vội vàng đảo qua cửa văn phòng chủ tịch vẫn đang bị đóng lại, bước nhanh đi vào văn phòng thư ký.
Cuộc họp buổi chiều Nhiễm Uổng Thư muốn mở là về một cái hạng mục ở thành phố kế bên, Nhiễm Từ đối với cái hạng mục này cũng hiểu biết, soạn thảo bản thảo cũng không tính khó, cô ngồi trước máy tính, thuần thục mà bắt đầu gõ bàn phím.
Chờ đến sau khi cô viết xong bản thảo rồi lại cẩn thận kiểm tra một lần nữa, cách thời gian nghỉ trưa chỉ còn mười phút, cô gửi bản thảo cho Nhiễm Uổng Thư, chuẩn bị đi nhà ăn kiếm chút đồ ăn, Nhiễm Uổng Thư dùng điện thoại riêng gọi đến.
“Nhiễm tổng, là bản thảo có cần phải sửa chữa sao?” Nhiễm Từ đối với trần nhà mắt trợn trắng, nhưng ngữ khí khi tiếp điện thoại lại thập phần ngoan ngoãn.
“Tới văn phòng anh một chuyến.” Nhiễm Uổng Thư đơn giản dứt lời, liền trực tiếp cúp máy.
Nhiễm Từ còn đang vội vã đi nhà ăn u oán nhìn thoáng qua máy bàn còn đang nắm trong tay, căm giận ném xuống ống nghe, đứng dậy đi đến văn phòng chủ tịch.
“Anh trai, là bản thảo có chỗ cần phải sửa chữa sao?” Nhiễm Từ đẩy cửa vào văn phòng, đứng ở trước bàn làm việc của Nhiễm Uổng Thư lại hỏi một lần nữa.
Nhiễm Uổng Thư dựa vào ghế da, ngước mắt đánh giá trang phục hôm nay của em gái, ăn mặc cùng ngày thường giống nhau, nhưng hôm nay rốt cuộc không lười trang điểm, nhìn ra được đã khôi phục rất khá.
Áo sơ mi trắng bao quanh vòng ngực của cô, trước ngực em gái hai luồng tuyết nhũ nặng trĩu mềm mại bị cái áo gắt gao ép lại, cúc áo đã có dấu hiệu bị căng ra, chiếc váy bọc mông thịt đĩnh kiều, nơi đó mà nhéo một phát thì cảm giác rất đã, hắn biết rõ, dưới chiếc váy là hai chân thon dài bị tất chân bao vây, thậm chí phía trên tất chân còn có đính thêm một vài điểm phản quang.
Từ khi tới công ty đi làm, mị lực của em gái tựa hồ càng lúc càng lớn.
“Anh trai?” Mãi không nghe thấy Nhiễm Uổng Thư trả lời, Nhiễm Từ chống đôi tay ở trên bàn làm việc, nhíu mày nhìn chằm chằm anh trai vẫn đang thất thần.
Trước ngực đôi vυ' tròn trịa bởi vì động tác của cô mà hơi hơi rung động, làm hắn phải cất giấu dục niệm ánh mắt.
Nhiễm Uổng Thư nhàn nhạt ngước mắt nhìn cô, trên mặt tỏ ra không có chột dạ gì, tựa hồ như hắn thật sự chỉ là đang suy ngẫm về dự án quan trọng lần này.
Hắn đem hộp cơm còn đang giữ ấm trên bàn làm việc đẩy về phía trước, “Bản thảo viết rất khá, không có vấn đề, kêu em tới đây cùng nhau ăn cơm trưa.”
“Không nói sớm, làm hại em còn tưởng rằng mình lại viết sai cái gì.” Nhiễm Từ nhẹ nhàng thở ra, cô còn sợ người anh trai cuồng tăng ca muốn lôi kéo cô cùng nhau tăng ca vượt qua bữa trưa này.
Nhìn tiểu nữ nhân nhẹ nhàng thở ra, trong miệng lẩm bẩm lầm bầm, Nhiễm Uổng Thư đột nhiên có chút muốn cười, từ trong ngăn kéo lấy ra bộ muỗng dĩa đưa cho cô: “Sợ tăng ca?”
Nhiễm Từ đem ghế dựa đi dịch về phía trước, nhận đũa từ tay anh trai, lại lấy đồ ăn còn ấm trong hộp cơm ra, lẩm bẩm trả lời: “Trừ bỏ anh còn có ai sẽ không sợ tăng ca.”
“Về sau làm việc cẩn thận một chút, không phạm sai lầm, liền sẽ không tăng ca.” Nhiễm Uổng Thư bất đắc dĩ lắc đầu, múc cho cô một chén cơm tràn đầy.
“Ăn không vô! Quá nhiều!” Nhìn trong chén tràn đầy cơm mặt Nhiễm Từ đều tái rồi, cô không biết vì sao anh trai luôn nuôi cô như nuôi heo, mỗi lần cùng anh ăn cơm đều sẽ bị bắt ăn rất nhiều đồ ăn.
“Ăn được hết, em thường xuyên nói như vậy, nhưng mỗi lần đều có thể ăn vào hết toàn bộ.” Nhiễm Uổng Thư cũng không có thu hồi tay, cầm chén đặt ở trước mặt cô, cầm đũa bắt đầu gắp đồ ăn cho cô.
Nhiễm Từ dường như nhớ tới cái gì, bản thân ở trên giường giống như cũng từng nói qua lời này, hơn nữa số lần đặc biệt nhiều.
Anh trai, hắn…… Đang nói lời nói thô tục sao?
Mặt Nhiễm Từ bắt đầu nóng lên, lặng lẽ giương mắt nhìn Nhiễm Uổng Thư, nhưng đối phương thần sắc vẫn là đạm nhiên tự nhiên, không có chút biểu tình cẩu thả đứng đắn làm Nhiễm Từ chỉ có thể cảm thấy là cô suy nghĩ nhiều.
Rốt cuộc anh trai ở trên giường cũng vẫn luôn là thực đạm mạc, bộ dáng thực đứng đắn, chỉ biết ngẫu nhiên yêu cầu cô kêu đến da^ʍ một chút, rất ít đối với cô nói kiểu lời này, thế cho nên cô cảm thấy giả thuyết ngày mai là tận thế còn đáng tin cậy hơn việc anh trai đối với cô nói lời nói thô tục.
Càng nghĩ mấy thứ này, nhiệt độ trên mặt Nhiễm Từ càng tăng, cô chỉ có thể vùi đầu, cái miệng nhỏ cố sức ăn cơm, giấu đi gương mặt rất có thể đã đỏ của bản thân.
“Qua hai ngày nữa đi chi nhánh công ty thị sát, em cùng anh đi đi.” Nhiễm Uổng Thư cúi đầu ăn đồ ăn, không nhanh không chậm ném ra những lời này.