Chỉ Thích Ứng Được Với Pheromone Của Anh Trai Phải Làm Sao

Chương 3: Em mới là người bị hại (H)

Trong phòng nghỉ rộng lớn, tràn ngập tiếng nam nữ giao cấu đầy da^ʍ mỹ, hoa huyệt phấn nộn của thiếu nữ bị dươиɠ ѵậŧ thô to của đàn ông đυ. tới căng ra, côn ŧᏂịŧ đầy gân xanh giống như quái vật, theo động tác của người đàn ông một lần lại một lần xâm nhập vào tiểu nộn bức, ép dâʍ ŧᏂủy̠ văng tứ tung.

Nhiễm Từ cảm thấy bản thân sắp sướиɠ đến chêt.

Huyệt thịt kiều nộn khít chặt bị côn ŧᏂịŧ của anh trai tách ra, trong đầu cô tựa hồ có thể tưởng tượng ra hình dáng côn ŧᏂịŧ đầy gân xanh, hoa tâm mẫn cảm bị anh trai hung hăng va chạm, trong đầu cô chỉ cảm thấy kɧoáı ©ảʍ tuôn trào một đợt lại một đợt như muốn làm cô nổ tung.

Chỉ cần anh trai đυ. cô, thậm chí không cần nói lời da^ʍ mị, không cần hôn môi, không cần một động tác dư thừa nào, chỉ cần đơn giản dùng côn ŧᏂịŧ khảm vào phía sâu trong cô, cũng có thể dễ dàng đưa cô đến cao trào.

Kỳ thực làm nhiều chuyện như vậy, đều là do anh trai muốn chăm sóc cô.

Những người có được năng lượng tinh thần cường đại chính là như vậy, họ sẽ bị tìиɧ ɖu͙© khống chế, trong kỳ động dục cần phải đạt được cao trào, phải được côn ŧᏂịŧ bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở bên trong, nếu du͙© vọиɠ không được thỏa mãn, cô sẽ suy yếu đến mức không thể đứng dậy được.

Cho nên mỗi lần gần đến kỳ động dục của cô, anh trai sẽ hoãn toàn bộ hạng mục cần phải đi công tác.

Nếu thân thể của cô có thể sử dụng thuốc ức chế, nếu thân thể của cô không bài xích những người đàn ông khác, anh trai...Có thể tiếp tục đυ. cô sao?

Nhiễm Từ không biết, đầu cô mơ màng, lý trí đã bị tìиɧ ɖu͙© phá hủy, kɧoáı ©ảʍ truyền tới từ hạ thân làm cô chỉ có thể nắm chặt lấy ga giường, giống như con cɧó ©áϊ chờ anh trai ruột mình đến đυ..

“A... Không được, không được... Anh trai chậm một chút...Muốn, muốn tới...A a..” Nhiễm Từ lắc đầu, cầu xin anh cô thả chậm động tác, cô đã cao trào qua một lần, nếu tiếp tục lại đến nữa, cô sẽ không còn sức lực để đi ra ngoài.

Căn côn ŧᏂịŧ giống như quái vật kia lại không có chút dấu hiệu muốn bắn tinh, cô biết anh cô mỗi lần đều làm rất lâu, thực sợ hãi bản thân sẽ bị đυ. đến ngất xỉu.

Đây chính là ở công ty, ở trong phòng nghỉ của hắn...

“Ngoan, lại kêu da^ʍ chút, anh sẽ bắn nhanh hơn.” Nhiễm Uổng Thư quỳ gối phía sau cô, từ phía trên cắm dươиɠ ѵậŧ vào, bàn tay to phủ lên tay cô, mười ngón tay đan vào tay cô.

Hắn làm như vậy, côn ŧᏂịŧ cắm càng sâu, Nhiễm Từ chỉ thấy bụng cô truyền đến cảm giác nhức mỏi, vừa lắc đầu khóc lóc vừa cầu xin hắn : “Không được...Anh trai...Mau đi ra...Sắp, sắp cắm tới đó...”

Lấy chiều dài của anh cô, thực dễ dàng cắm vào cửa tử ©υиɠ vừa trải qua cao trào, nếu hắn thực sự đi vào, cô sẽ hoàn toàn bị hắn đánh dấu, lấy cái cấp bậc tinh thần lực không cách nào nào hủy diệt này của anh cô, khả năng cả đời này cô chỉ có thể dựa vào tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh cô để vượt qua thời kỳ động dục.

Cô đã làm chậm trễ anh trai, không muốn lại thêm một tầng gông xiềng cho anh trai.

Nhiễm Uổng Thư ánh mắt tối đen, mang theo vài phần ác liệt hướng tới nơi sâu thẳm kia đỉnh đỉnh, nghe thấy tiếng em gái hoảng loạn cầu xin, hắn mới đứng thẳng kéo dươиɠ ѵậŧ ra ngoài một chút.

“Rên cho anh nghe.”Tâm trạng của Nhiễm Uổng Thư đột nhiên trở nên kém, ấn mông thịt mềm mại của em gái bắt đầu công một vòng mãnh liệt mới.

Nhiễm Từ thật vất vả mới có cơ hội thở dốc một lần nữa lại bị kɧoáı ©ảʍ cắn nuốt, cô tựa hồ như mất đi năng lực suy nghĩ, theo bản năng phát ra tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào: “A a...Của anh trai thật lớn....Tiểu tao huyệt sắp bị anh cắm hỏng rồi.”

Dù cho đã bị cắm tới tê dại, nhưng tiểu huyệt vẫn tham lam nuối dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông, thân thể của Nhiễm Từ quả nhiên thành thật hơn cô, mặc kệ trong lòng cô đầy lo lắng cùng kháng cự, ở trong sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, thân thể cô vẫn run rẩy mà cao trào.

Mị thịt mềm mềm trong tiểu huyệt cũng bắt đầu co rút, xoắn chặt hòng kí©ɧ ŧɧí©ɧ điểm mẫn cảm của côn ŧᏂịŧ.

Nhiễm Uổng Thư bị cô hút đến kêu lên một tiếng, cuối cùng cũng không nhịn nữa, đỉnh vào hoa huyệt vẫn đang chìm trong dư vị cao trào bắn một lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt.

“Anh trai bắn thật nhiều...” Nhiễm Từ cơ hồ là mất ý thức mà nỉ non, anh trai rút côn ŧᏂịŧ ra, điều chỉnh lại tư thế của cô, làm cho cô nằm thẳng trên giường, cầm khăn ướt lau hạ thân đang chảy nước dầm dề của cô.

Nhiễm Uổng Thư cũng không vội vã mà đi rửa sạch cho bản thân, lau khô hạ thân cho em gái trước, lúc này mới ung dung mà lau dươиɠ ѵậŧ của mình.

Cái thứ kia dù cho đã mềm nhũn, nhưng mà vẫn rất có phân lượng.

Nhiễm Từ vô lực trợn mắt nhìn sát hạ thân của anh trai, căn côn ŧᏂịŧ kia làm cô cảm thấy thực chấn động, cô cũng không biết tiểu huyệt nhỏ bé của cô làm thế nào mà ăn nổi thứ đồ này.

“Có đau không?” Nhiễm Uổng Thư lại hỏi lại một lần nữa, vừa rồi hắn cố ý đỉnh đến cửa tử ©υиɠ của cô, hiện tại ổn định rồi lại sợ cô đau.

“Không đau...Cảm ơn anh trai.” Nhiễm Từ chống thân thể bủn rủn, muốn ngồi xậy, nhưng vì tay đã tê từ lâu liền ngã trở lại giường.

Nhiễm Uổng Thư kéo lại dây quần, thắt lại thắt lưng, vừa nghe thấy em gái nói cảm ơn, hắn liền hừ lạnh, động tác thực ôn nhu mà kéo em gái vào trong lòng ngực, xoa xoa eo cô, “Cảm ơn anh đã đυ. em sao? Nhiễm Từ, khi nào em có thể hiểu rõ chuyện này người bị hại là em?”

Ở trong cái ôm ấm áp của anh trai, Nhiễm Từ nhắm mắt lại, lẳng lặng dựa vào ngực anh trai, không có trả lời hắn.

Cô không cảm thấy mình là người bị hại, chỉ cảm thấy bản thân đã làm chậm trễ anh trai.