Dáng người anh cô cao gầy, bộ tây trang được cắt may thoải mái mặc đến trên người hắn càng tôn thêm dáng người vai rộng eo thon, càng nhìn càng gợi cảm, hắn khoanh chéo chân, dựa vào bàn làm việc, chỉ nhìn hắn, Nhiễm Từ đã cảm thấy thân dưới mình sắp ướt.
“Lại đây.” Anh trai cô cũng không muốn tiếp tục làm cô khó xử, rốt cuộc cũng mở miệng, nói ra hai chữ này để kéo gần khoảng cách của họ.
Nhiễm Từ trầm mặc hai giây, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn mà đi đến trước người anh trai, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, cổ tay đã bị hắn kéo tới, cô đang đi giày cao gót nên liền bị mất trọng tâm, ngã vào lòng ngực hắn ta.
“Buổi tối có tiệc xã giao, khả năng sẽ uống rượu, hiện tại làm luôn.” Nhiễm Uổng Thư vùi đầu vào cần cổ cô, hít một hơi thật sâu, tận hưởng mùi hương ngòn ngọt, thơm dịu.
“Ở, ở chỗ này?” Nhiễm Từ da đầu tê dại ngay tức khắc, theo bản năng quay đầu lại xem cửa đã đóng hay chưa.
Từ khi cô bắt đầu bước vào độ tuổi thành niên, cơ thể liền nghênh đón kỳ động dục bi thảm- cô dị ứng với tất cả các loại thuốc ức chế trên thị trường, thậm chí cũng dị ứng với đa số đàn ông xung quanh, chỉ có duy nhất một người không bị cơ thể của cô bài xích, đó là anh trai ruột của cô Nhiễm Uổng Thư.
Vì kiếm bác sĩ giải quyết được vấn đề này cho cô, Nhiểm Uổng Thư tiêu tiền như nước, tiêu không biết bao nhiêu tiền, những vẫn không tìm được một giải pháp hữu hiệu nào.
Chính Nhiễm Uổng Thư cũng giãy giụa, cùng em gái ruột lên giường thật quá vớ vẩn, nhưng nhìn em gái thoi thóp trong kỳ động dục, hắn vẫn phải chấp nhận làʍ t̠ìиɦ với cô.
Qua ba năm, việc mỗi tháng đυ. em gái một lần đã trở thành lệ thường.
“Làm ở đây đi, phòng nghỉ có thể thay quần áo.” Nhiễm Uổng Thư cúi đầu nhẹ nhàng gặm cắn cần cổ non mịn của cô, bàn tay to không ngừng đốt lửa trên người cô.
Hắn đã quá quen thuộc với cơ thể của em gái, cũng chẳng lo em gái sẽ ngại ngùng mà kháng cự, cô bị hắn sờ đến chỗ mẫn cảm vẫn là run rẩy phát ra tiếng thở dốc.
Hiện tại đối với Nhiễm Uổng Thư, muốn làm cho em gái động tình dễ như trở bàn tay.
“Anh trai... Đi phòng nghỉ...” Bộ ngực mềm mại bị đàn ông nắm chặt trong tay, thanh âm của Nhiễm Từ đều đã phát run, nhưng vẫn cố gắng tranh thủ hi vọng cuối cùng.
Ít nhất ở phòng nghỉ, cách hai tầng cửa, cho dù cô không nhịn được kêu cũng sẽ không bị ai nghe thấy.
Nhiễm Uổng Thư hàm hồ lên tiếng, dễ dàng bế thân hình đã mềm nhũn của cô lên, đi tới phòng nghỉ.
Cô chỉ có thể dùng hai chân quấn lấy eo của anh trai, mới có thể bảo đảm mình không bị ngã xuống, mà tư thế như vậy cũng làm nơi giữa hai chân ướŧ áŧ không thể tránh né mà dính sát vào hạ thân của anh trai.
Cảm giác được căn côn ŧᏂịŧ quen thuộc kia đang trong trạng thái vận thức chờ phát động, Nhiễm Từ xấu hổ đến đỏ bừng mặt, chỉ có thể nhắm mắt vùi đầu vào cần cổ của anh trai, rất muốn trốn tránh cảm giác thẹn thùng ấy.
Sau khi cửa phòng nghỉ bị đóng lại, Nhiễm Từ mới an tâm hơn một ít, cô tự giác tụt từ người anh trai xuống, cởϊ qυầи lót đã ướt đẫm, đem chiếc váy cuốn lên phía trên, lúc này mới quỳ gối trên giường, đưa lưng hướng về phía anh trai lộ ra hoa huyệt ướŧ áŧ giữa hai chân.
“Đã ướt... Anh có thể trực tiếp vào...” Nhiễm Từ chôn mặt trên gối, nhẹ nhàng mà rêи ɾỉ.
Phía sau truyền đến tiếng cởi dây lưng, làm miệng huyệt của cô không nhịn được co rút ướt dầm dề.
Nhiễm Uổng Thư từ trên cao nhìn xuống thuận theo ghé vào người cô, kéo phéc- mơ -tuya quần, phóng ra dươиɠ ѵậŧ cương cứng, chỉ nhẹ nhàng đè huyệt khẩu đang mấp máy của cô, nơi đó xác thật cũng đã đủ ướŧ áŧ, hắn lại sờ đến âm đế của cô, nhẹ nhàng xoa ấn bộ vị mẫn cảm kia.
“Không muốn dạo đầu à?”
“Nhanh lên ,nhanh chóng kết thúc... Thời gian lâu lắm rồi... Ân a....Người ta ở bên ngoài sẽ bàn tán...” Nhiễm Từ rầu rĩ nói, lại bởi vì ngón tay của anh trai chạm vào âm đế mẫn cảm mà thấp giọng rêи ɾỉ một tiếng.
Nhiễm Uổng Thư kéo kéo khóe miệng, một tay ấn ấn cái mông đầy đặn của cô, một tay đỡ lấy côn ŧᏂịŧ của bản thân, nhắm ngay tiểu huyệt cô cắm vào lút cán, khi em gái vẫn đang dùng tay để kìm nén tiếng hét chói tai, hơi thở thanh âm vẫn đạm mạc như cũ: “Không nhanh được, Nhiễm Từ, em hẳn là rất rõ ràng. Thả lỏng ra chút, cắn chặt như vậy, không động đậy được.”
Năng lực trên giường của anh trai, Nhiễm Từ rất rõ ràng, mỗi lần cùng anh trai làm chuyện đó, cô đều có ảo giác mình sẽ bị anh trai làm chết.
Tiếng hét chói tai của cô vẫn một mực bị tay anh trai cản lại, nước mắt vì kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt này mà rơi xuống, hô hấp cô dồn dập, cũng may anh cô cũng không vội vã ra vào, cho cô một chút thời gian thích ứng với sự xâm nhập của cự vật.
Hoa huyệt của cô vốn đã quen với sự xâm lấn của anh trai, nên rất nhanh đã thích ứng, thậm chí vì côn ŧᏂịŧ chậm chạp không có động tác, mị thịt của cô còn biết nịnh nọt mà mυ'ŧ mát côn ŧᏂịŧ, hòng côn ŧᏂịŧ cắm sâu hơn, khảm vào tiểu huyệt cô.
“Có đau không?” Nhiễm Uổng Thư thử trừu động một chút, cảm giác cô đã thả lỏng, mới bắt đầu nhẹ nhàng thong thả thọc vào rút ra.
Nhiễm Từ nhẹ nhàng lắc đầu, cảm giác không thích ứng lúc đầu đã qua đi, chỉ còn sót lại một chút cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ kɧoáı ©ảʍ.
Sau khi cắm mấy chục lần, kỹ xảo của anh trai cũng càng lúc càng tốt, mỗi lần cắm vào tuy rằng chậm, nhưng cắm rất sâu, nhiều lần đều đυ.ng đến điểm G của cô, kí©ɧ ŧɧí©ɧ da^ʍ huyệt của cô tiết ra càng nhiều dâʍ ɖị©ɧ, để hắn càng thông thuận mà tiến vào.
“Ân... Sâu quá...Haa” Ngón tay Nhiễm Từ nắm chặt khăn trải giường, bất giác rêи ɾỉ.
Anh trai đâm quá sâu, luôn cho cô cảm giác tử ©υиɠ của mình đã bị hắn tiến vào, cô thậm chí có thể cảm nhận được hai viên trứng dái no đủ của anh trai đang đập vào mép âʍ ɦộ của cô, làm cô không khỏi có chút sợ hãi.
“Điểm mẫn cảm của em giấu sâu thật.” Nhiễm Uổng Thư không nhanh không chậm tiếp tục cắm sâu, côn ŧᏂịŧ thô dài chỉ rút ra một chút, rồi lại đỉnh vào thật sâu.
Hai tròng mắt của Nhiễm Từ thất thần, tiểu huyệt đã quen với việc bị anh trai hung hăng đυ., không thỏa mãn với động tác chậm chạp như vậy của hắn, cô muốn càng nhiều, nhưng lại không mở miệng được.
Cũng may Nhiễm Uổng Thư cũng không khó xử cô, cảm giác âʍ ɦộ đã đủ ướŧ áŧ, lúc này mới đẩy nhanh tốc độ.
“A..a...Anh trai!”
Cả người của Nhiễm Từ không ngừng bị đâm về phía trước, vòng eo tinh tế bị anh trai mạnh mẽ nắm nấy, chỉ có thể bị động thừa nhận kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt.
“Quá nhanh...A..Không được..” Cô không chịu nổi kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt như vậy, bụng nhỏ vừa nóng vừa tê, cô sắp tới cao trào.
Cao trào nhanh như vậy thật sự quá mất mặt.
Nhiễm Từ cắn chặt môi dưới, nhắm hai mắt co rút bụng nhỏ để hung hăng kẹp chặt Nhiễm Uổng Thư.
“Tê...” Nhiễm Uổng Thư hít vào một hơi lạnh, côn ŧᏂịŧ sưng to sung huyết bị tiểu huyệt ướt mềm của em gái kẹp đến vừa đau vừa sướиɠ, hắn trầm mặt đánh một cái lên mông của cô: “Nhiễm Từ, em có biết làm như vậy chỉ càng làm đàn ông muốn đυ. chết em không?”
Nhiễm Từ lập tức lúng túng, chủ động lắc mông lấy lòng cự vật đang kẹt trong cơ thể, “Ân.. Ân a...Em chỉ muốn... Muốn anh trai chậm lại một chút...”
“Không phải nói là muốn kết thúc nhanh hơn sao?” Nhiễm Uổng Thư bị cô chọc cười, không nghe cô nói chuyện nữa, đè eo cô thẳng lưng cắm vào.