“An Tịnh, anh thật sự muốn đi sao?”
“Ừ.”
Một phút đồng hồ sau...
“An Tịnh, anh không thể không đi cùng em được không?”
“Không thể.”
Một phút đồng hồ sau...
“An Tịnh ...”
“Không thể không thể không thể, anh đã nói là không thể. Anh đã nói như vậy mà em không nhận ra ư, anh nguyện ý trở về với em là vinh hạnh của em! Từ trêи xe đến giờ vẫn còn hỏi, có thấy phiền không vậy?”An Tịnh thực sự nghĩ, nếu cô còn hỏi như thế nữa, anh tuyệt đối sẽ không tha cho cô!
Bảo Bảo: “Nhưng...”
An Tịnh trừng mắt nhìn cô, Bảo Bảo rất biết điều cúi đầu xuống.
Cô thật sự không dám về nhà như vậy với An Tịnh, bây giờ hành lý hai người cùng để trong một va li, cứ như vậy mà về, không phải rõ ràng nói cho ba mẹ Bảo rằng họ đang ở chung ư. Ở chung, họ còn chưa kết hôn mà…
Nhìn sang An Tịnh bên cạnh một chút, Bảo Bảo quyết định vẫn nên nói với anh.
“An Tịnh , bằng không mấy ngày nữa anh lại trở về.”
Lần này An Tịnh thực sự tức giận! “Sao em lại hy vọng anh không đi? Cũng không phải lần đầu tiên anh đến nhà em!”
Bảo Bảo nghe thấy An Tịnh nói như vậy, biết bây giờ An Tịnh rất tức giận, nhưng bây giờ phải giải quyết vấn đề trước mắt này sao đây? >_