[Tin rằng bạn vẫn còn tò mò về việc liệu trên đời này có ma hay không, hãy tham gia một trò chơi nhỏ, sự thật sẽ được tiết lộ ngay sau khi bạn mở mắt ra.]
Miêu tả dành cho nhiệm vụ cấp độ ác mộng rất mơ, hoàn toàn không nêu rõ ràng cụ thể nên làm gì, chỉ mang lại cho người ta một cảm giác quỷ dị.
"Theo như phần mô tả nhiệm vụ, hẳn là phải chơi một trò chơi, nhưng chỉ chơi trò chơi cũng có thể được xếp vào độ khó ác mộng?"
Để hoàn thành một nhiệm vụ có độ khó cấp độ bình thường, Trần Ca phải làm liên tục không được nghỉ ngơi suốt mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng mới có thể miễn cưỡng sửa chữa lại tất cả các mô hình búp bê trong thời hạn quy định.
Xem đi xem lại chiếc điện thoại, Trần Ca càng lúc càng cảm thấy tò mò: "Hay là mình thử một lần xem sao?"
Ngay khi ý nghĩ này bắt đầu xuất hiện, nó đâm sâu bén rễ trong đầu anh như một sợi dây leo chằng chịt, không thể nào khống chế được.
"Nhiệm vụ cấp độ ác mộng có khen thưởng lớn nhất. Hơn nữa, mình không có tự tin hoàn thành các nhiệm vụ đơn giản và bình thường trong ba nhiệm vụ vừa được làm mới hôm nay, vì thế nên mình chỉ có thể đánh cược một lần."
Nếu không thể sống sót qua thời kỳ ế chỏng ế chơ này, nhà ma bắt buộc phải chuyển nhượng rồi đóng cửa, Trần Ca vô cùng rõ ràng về tình cảnh của mình lúc này, mất bao công sức mới tìm được một tia hy vọng để thay đổi, anh đương nhiên không muốn từ bỏ bất kỳ một cơ hội nào.
"Cứ quyết định như vậy đi, dù sao sớm hay muộn cũng phải trải qua nhiệm vụ cấp độ ác mộng."
Trần Ca bật dậy từ trên giường, bấm chọn nhiệm vụ cuối cùng trong danh sách.
[Bạn có chắc chắn rằng bạn muốn chấp nhận nhiệm vụ hằng ngày có độ khó cấp ác mộng hay không? Sau khi chấp nhận nhiệm vụ này, có khả năng sẽ dẫn đến những tình huống không thể xác định.]
"Chắc chắn."
Màn hình điện thoại di động lóe lên, nội dung chân chính của nhiệm vụ hiện lên.
[Nếu bạn muốn nhìn thấy một thế giới khác, cần có dũng khí hơn người, vận khí phi thường và một sự trợ giúp nho nhỏ. Tên của trò chơi dưới đây là [Bạn ở trong gương]: Rạng sáng vào lúc hai giờ lẻ bốn phút, hãy một mình tiến vào nhà tắm, khóa cửa lại, tắt đèn đi, mặt đối mặt với tấm gương, cùng với bạn ở trong đó đốt một ngọn nến. Sau đó nhắm mắt lại, tập trung tinh thần, từ từ lẩm bẩm niệm tên của mình.]
[Trong bóng tối chuyện gì cũng có thể xảy ra, có lẽ trong gương sẽ xuất hiện một gương mặt xa lạ, có lẽ ở nơi hẻo lánh sẽ có một đôi con bạn đỏ tươi đang rình mò, cũng có lẽ là từ trong vách tường hoặc bên ngoài khe cửa có máu tươi chảy ra, việc bạn cần làm chính là không để bản thân bị lay động, yên tĩnh đứng ở phía trước gương.]
[Nửa tiếng sau nhiệm vụ sẽ tự động thành công, điều kiện quyết định là: Trong lúc này bất kể có chuyện gì xảy ra, bạn đều không thể mở mắt ra.]
Xem xong giới thiệu nhiệm vụ, nội tâm Trần Ca có chút run rẩy: "Lẽ nào thật sự tồn tại một thế giới khác mà người bình thường không thể thấy được?"
Khoảng cách từ hai giờ lẻ bốn phút đến bây giờ vẫn còn sớm, anh không vội vàng rời đi mà bắt đầu lên mạng tìm kiếm những thông tin liên quan đến trò chơi này.
Quả nhiên không lâu sau, Trần Ca tìm được một vài thứ. Có người bởi vì chơi cái trò này mà bị vận xui đeo bám, lại có người mơ mơ hồ hồ, nhiều lần nhắc đi nhắc lại về khuôn mặt biến dạng của mình, có người thậm chí còn mất tích trong nhà mình, khiến người ta không khỏi nghi ngờ họ bị kéo vào thế giới trong gương.
"Mỗi câu chuyện đều kể rất chi tiết và chân thật, giống như một câu chuyện ma vậy." Trần Ca càng đọc càng tò mò. Bản thân anh đang sở hữu một căn nhà ma, mỗi ngày anh đều trăm phương ngàn kế nghĩ cách đi dọa người khác, phải làm sao có thể mang lại cho du khách một trải nghiệm kinh hoàng trong phạm vi an toàn. Sau khi đọc xong những lời giới thiệu khác nhau về trò chơi này, anh như cảm thấy một cánh cửa mới đang mở ra.
"Chơi game kinh dị một mình trong một ngôi nhà ma vào giữa đêm khuya, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ!"
Anh kiểm tra lại lượng pin trong điện thoại di động của mình, cảm thấy một thời khắc mang tính lịch sử như thế này tất nhiên cần phải ghi lại.
"Chờ lát nữa mình muốn quay lại toàn bộ quá trình, nếu quả thật kinh dị như vậy, có lẽ nhà ma của mình có thể tăng thêm một hạng mục kinh dị mới."
Anh lục tung khắp nhà để tìm nến và bật lửa, chờ đến rạng sáng hai giờ, cầm lấy số đồ đạc đã chuẩn bị đi tới nhà vệ sinh ở lầu một nhà ma.
Nguyên nhân anh muốn thực hiện trò chơi này ở nhà vệ sinh lầu một, Trần Ca cũng đã suy tính kĩ càng qua một lần. Lỡ như trong lúc chơi trò chơi có xuất hiện đồ vật gì đó kinh khủng, anh cũng có thể mở cửa sổ nhảy thẳng xuống rồi chạy đi.
Đêm khuya ở trong nhà ma yên tĩnh đến rợn người, một thanh niên vì tiết kiệm tiền điện mà mạng cũng có thể bỏ nắm chặt đèn pin và một ngọn nến trong tay, không chút do dự tự khóa chặt bản thân trong nhà vệ sinh chật hẹp.
"Một môi trường khép kín và tăm tối là nơi có thể khơi dậy được nỗi sợ hãi bên trong con người lớn nhất, đồng thời phòng tắm cũng là nơi có âm khí nặng nề nhất toàn bộ ngôi nhà. Các vật dụng như gương, ngạch cửa nhỏ, bể nước tưởng chừng như bình thường nhưng thật ra trong sinh hoạt hằng ngày lại là những đồ vật có khả năng gợi ra cho người ta ám thị tâm lý lớn nhất. Người thiết kế ra trò chơi này rất thông minh, hắn hiểu được phải làm sao nắm bắt những yếu điểm sâu nhất trong nội tâm mỗi người, lợi dụng một hoàn cảnh đơn giản để tạo nên sự kinh dị khủng bố nhất." Trần Ca đối với kinh dị và khủng bố có một sự quen thuộc rất khác với những người bình thường, bắt đầu vừa phân tích, vừa học tập.
"Sự sợ hãi thật sự không cần quá nhiều đạo cụ đắt tiền, chỉ cần làm sao khuếch đại sự bất an trong nội tâm của khách du lịch, để anh tự bị đánh bại bởi chính mình." Trần Ca hít một hơi thật sâu, mở chức năng quay phim trên điện thoại di động của mình ra, nói với màn hình: "Tôi không biết trò chơi này đến cùng sẽ sinh ra loại hậu quả gì, nếu như tôi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, xin người nhặt được chiếc điện thoại này chú ý, nhất định phải lưu lại đoạn video này thật tốt, nó sẽ là một chiếc chìa khóa, mở ra ổ khóa dối trá."
Sau khi nói xong, Trần Ca đặt điện thoại di động cố định ở bên cạnh bồn rửa tay, từ góc độ này vừa vặn có thể cùng một lúc quay chụp được hình ảnh của Trần Ca cùng với tấm gương đối diện anh.
"Đã hai giờ một phút rồi, còn ba phút nữa."
Chờ đợi cái chết so với bản thân chính cái chết còn đáng sợ hơn, trong phòng vệ sinh an tĩnh, bất kỳ gió thổi cỏ lay gì đều bị phóng đại lên, theo thời gian từng chút tới gần, nhịp tim của Trần Ca cũng càng lúc càng đập nhanh.
Anh nhìn thời gian trên màn hình điện thoại, khi kim đồng hồ chỉ số bốn, anh tắt đèn pin đi, thắp sáng ngọn nến rồi đặt giữa chiếc gương và mình.
Ngọn lửa đung đưa trở thành nguồn sáng duy nhất trong bóng tối, đứng giữa tấm gương và hiện thực, tựa như một ngọn đèn dẫn lối những linh hồn, cố gắng dẫn dắt thứ gì đó từ bên trong gương đi ra ngoài.
Trần Ca nhìn mình trong gương, mơ hồ cảm thấy có chút quỷ dị: "Trò chơi đã bắt đầu rồi sao?"
Anh từ từ cúi đầu xuống, nhắm hai mắt lại, nhỏ giọng đọc tên của mình.
"Trần Ca, Trần Ca, Trần Ca..."
Không ngừng niệm tên của chính mình, dần dần sẽ khiến người ta nảy sinh một cảm giác xa lạ đối với chính cái tên này, cũng giống như lúc viết đi viết lại một chữ Hán nào đó, cuối cùng ngay cả chính mình cũng không thể nhận ra chữ đó.
Vì để tránh cho loại tình huống này xuất hiện, Trần Ca mỗi khi đọc xong tên mình một lần đều sẽ đếm thầm ba giây, anh làm như vậy một phần cũng để tính toán thời gian.
Dù sao điều kiện quyết định nhiệm vụ thành công là không được phép mở mắt trong suốt nửa giờ, dù cho có bất kỳ chuyện gì xảy ra.
"Hơn hai giờ sáng, một người một thân một mình ở bên trong nhà ma, thắp một ngọn nến, nhắm hai mắt lại, đứng trước gương chơi trò chơi. Nếu như không phải mình đang tự trải nghiệm, nhất định sẽ không tin có kẻ sẽ làm chuyện như thế này." Trần Ca yên lặng đọc tên của mình, cố gắng hết sức ngăn chính mình suy nghĩ lung tung.
"Trò chơi này toàn là ám thị tâm lý, khó khăn nhất không phải đối phó với cái gọi là ma quỷ trong truyền thuyết mà là kiềm chế bản thân. Chỉ cần không mở mắt ra, chắc hẳn sẽ không có gì nguy hiểm."
Nói lúc nào cũng dễ hơn làm, qua hơn mười phút đầu tiên, chuyện ngoài ý muốn xuất hiện.