Editor: Phailin
Tiếng nước chảy trong phòng tắm và nhà bếp đồng thời vang lên, Triệu Dĩ Xuyên chống tay vào bồn rửa mặt, nhổ bọt kem đánh răng ra khỏi miệng.
Anh ngủ mười mấy tiếng, nhưng không ngon giấc, sự mệt mỏi về thể chất và tinh thần của những ngày trước đều biểu hiện rõ trên khuôn mặt sưng vù, quầng thâm mắt, đầu tóc bù xù, sắc mặt tái nhợt. Mặc cho ai đến xem cũng đều sẽ trừ mười điểm cho kỳ nghỉ của Triệu Dĩ Xuyên.
Nhưng thái độ của Bùi Triết đối với anh chưa từng tốt như thế này.
…… Chẳng lẽ là trông anh quá thê thảm, vô tình khơi dậy lòng trắc ẩn của Bùi Triết?
Lau đi những giọt nước còn vương trên mặt, Triệu Dĩ Xuyên suy nghĩ một lúc rồi lựa chọn tiếp tục mặc quần áo ở nhà. Anh đi vào trong bếp, dẫm lên khăn trải sàn, nhìn thấy Bùi Triết đang rửa rau củ mà cậu mang theo.
Rau củ này là thành quả trong cuộc thí nghiệm của giáo sư Trình Minh Bách, vẫn còn dính bùn đất, kích thước nhỏ nhưng trông rất tươi mới, có vẻ khá khả quan.
Rau củ được rửa sạch, gọt vỏ, cắt thành từng miếng vuông, để qua một bên. Bùi Triết luộc hai quả trứng gà, bắt đầu chuyên tâm xử lý thịt băm còn lại trong tủ lạnh của Triệu Dĩ Xuyên, cậu nấu rất nghiêm túc, cổ tay áo xắn lên đến tận cánh tay, động tác nêm nếm gia vị vô cùng thành thục.
Triệu Dĩ Xuyên lúc này mới chú ý tới bộ đồ mà Bùi Triết mặc hôm nay, một chiếc áo len cao cổ màu be rộng thùng thình, quần jean, đi giày thể thao.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Bùi Triết ăn mặc giản dị sau khi tốt nghiệp, bởi vì là kỳ nghỉ nên Bùi Triết không bị những chuyện vặt vãnh và áp lực làm phiền, cậu cởi bỏ bộ âu phục mặc hàng ngày, mái tóc nhẹ nhàng buông xuống trên trán, che đi một phần lông mày, dáng vẻ lập tức trở nên hiền lành vô hại.
Triệu Dĩ Xuyên dựa người vào khung cửa, nhất thời không dám lên tiếng, sợ rằng sẽ phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Hơi nước sôi sùng sục trong nồi khiến căn bếp như bị bao phủ bởi một màn sương hư ảo, khiến hốc mắt anh nóng bừng. Nếu thời gian thực sự có thể quay ngược lại, hoặc là trong khoảnh khắc nào đó, Triệu Dĩ Xuyên thà rằng đây thực sự là một giấc mơ.
Cho dù cả anh và Bùi Triết đều đã thay đổi.
Trước đây, có trong mơ anh cũng không thể tưởng tượng được mình và Bùi Triết sẽ xuất hiện trong một khung cảnh quá đỗi ấm áp như thế này.
…… Đây là lợi ích của việc kết hôn sao?
Trong suy nghĩ vớ vẩn, Triệu Dĩ Xuyên dùng đầu lưỡi đếm răng, cảm thấy bình tĩnh hơn một chút, cố gắng không để lời nói trở nên đột ngột: “Thì ra cậu biết nấu ăn, Bùi tổng.”
“Tôi đã ở nước ngoài nhiều năm như vậy để làm gì?” Bùi Triết không quay đầu lại nói, âm thanh khớp với tiếng thái rau, “Hơn nữa anh cũng biết giá cả ở Mỹ.”
Triệu Dĩ Xuyên vội vàng nói: “Lần này là do cậu khơi trước đấy nhé.”
(Ý là trước đây Bùi Triết bảo Triệu Dĩ Xuyên đừng nói về chuyện hồi ở Mỹ nữa ấy, giờ Bùi Triết nói trước nên anh Triệu mới nói như vậy)
Bùi Triết liếc nhìn anh một cái, vừa bất lực vừa dung túng.
Triệu Dĩ Xuyên vì thế tìm được cơ hội đi đến bên cạnh cậu, cầm lấy cái thìa vớt trứng lên: “Món chính là món gì? Muốn nấu canh này sao?...... Mì? Hay là bánh trôi?”
“Mì sợi đi.”
“Lá hẹ hay râu rồng?”
“Lá hẹ.”
Triệu Dĩ Xuyên nói OK, mở tủ lấy mì, âm thầm nhớ kĩ sở thích của Bùi Triết.
Bọn họ cùng nhau nấu ăn, không lâu sau một bát lớn canh củ cải cùng hai bát mì thịt kho đã ra khỏi nồi. Một chậu xương rồng nhỏ ở góc bàn được đặt cùng mấy bát thức ăn nghi ngút khói, đúng như một bữa cơm nhà.
Triệu Dĩ Xuyên lau tay, kéo ghế ra cho Bùi Triết. Đối phương thuận thế ngồi xuống, động tác phối hợp vô cùng ăn ý, tựa như đây không phải lần đầu tiên bọn họ ngồi ăn cơm chung ở nhà.
“Củ cải khá ổn.” Bùi Triết hơi hơi cau mày cắn chiếc đũa, “Thịt viên hình như hơi mặn?”
“Không mặn.” Triệu Dĩ Xuyên nói, ăn một viên thịt, thiếu chút nữa đã bị tê liệt đầu lưỡi.
Bùi Triết không biết tin hay không tin, đẩy bát canh củ cải đến gần Triệu Dĩ Xuyên, tiện cho anh động đũa dễ dàng hơn.
“Sao hôm nay cậu lại đối tốt với tôi vậy?” Anh mỉm cười, nửa che nửa lộ lộ ra một chút thiệt tình, “Tôi có chút giật mình, có phải lại có nhiệm vụ to lớn nào hay không?”
Bùi Triết lay lay mí mắt: “À, không có gì.”
Cậu không thể nào miêu tả sự gấp gáp của mình, vì thế cũng ngượng ngùng nói với Triệu Dĩ Xuyên rằng căn phòng nhỏ cùng đồ ăn này làm cậu nhớ đến đêm tuyết đầu mùa bên cạnh cửa kính, bầu không khí bất chợt yên tĩnh, cậu liền cầm lòng không được mà muốn đến gần Triệu Dĩ Xuyên.
Chỉ là muốn đến gần anh ấy.
Trời tối dần, gió tây lẻn vào qua khung cửa sổ. Hiệu quả cách âm của các chung cư cao tầng còn hạn chế, tiếng bước chân lên lầu, tiếng xe cộ chạy dọc đường và tiếng còi xe, thỉnh thoảng có thể nghe thấy một hai tiếng trẻ con la hét. Con chuột hamster chơi chán vụn gỗ rồi, vùi mình vào trong ổ, bắt đầu ngủ nướng.
“Tôi đột nhiên cảm thấy kết hôn cũng khá tốt.” Triệu Dĩ Xuyên không đầu không đuôi mà nói.
Bùi Triết đang ăn mì đột nhiên ngừng lại: “Hả?”
Triệu Dĩ Xuyên nói: “Không có gì.”
Bùi Triết cúi đầu lấy một viên thịt ở trong bát chấm vào bát nước sốt, thong thả ung dung nói: “Thật ra kết hôn không phải chỉ để sống chung với bạn đời sao, không sao cả.”
“Luôn có nguyên nhân mà.” Triệu Dĩ Xuyên ngập ngừng nói, “Sợ nói chuyện tình cảm như vậy, cậu có phải đã từng chịu tổn thương trong tình yêu không?”
Anh biết rõ rồi còn hỏi.
Triệu Dĩ Xuyên nghĩ rằng Bùi Triết có thể sẽ bị chọc vào điểm yếu như lần ở trên đường cao tốc, không thể kìm nén sự tức giận mà bảo anh câm miệng, khả năng cao còn hỏi anh “Anh thì biết cái gì?”, nhưng cuối cùng cũng có thể sẽ trốn tránh trả lời.
Bùi Triết cầm đôi đũa.
Triệu Dĩ Xuyên như lơ lửng giữa không trung, bỗng nhiên không dám nhìn cậu.
Con ngươi đen thẳm giống như con mèo mà co rụt lại, khóe miệng Bùi Triết trùng xuống như không vui, lại giống như là dấu hiệu sắp công kích, cậu vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh nói:
“Anh chưa nghe bọn họ nói qua sao?”
Nếu như cậu mất kiểm soát thì có thể đoán trước được, nhưng cậu lại thẳng thắn thừa nhận, Triệu Dĩ Xuyên trong nháy mắt chân tay luống cuống……càng đáng sợ hơn là đến nay anh mới phát hiện, những lời đồn đại khó nghe sau lưng cậu, Bùi Triết đều biết.
Vì vậy mà anh thậm chí còn không có lý do để an ủi cậu.
Sau khi ăn xong, Triệu Dĩ Xuyên đi rửa bát, Bùi Triết ở trong phòng khách không biết trả lời tin nhắn của ai, cũng không nói đến việc rời đi. Một lúc sau Bùi Triết nghe điện thoại, đột nhiên nói: “Triệu Dĩ Xuyên, tìm anh này.”
Đưa tay tắt vòi nước, Triệu Dĩ Xuyên vừa lau bếp vừa ló đầu ra: “Ai vậy?”
“Sở Sướиɠ.” Bùi Triết trả lời anh, “Cậu ấy hỏi tôi ở đâu, tôi nói tôi ăn cơm ở bên ngoài, cùng với anh.”
Không cần nghĩ cũng biết, làm sao Bùi Triết có thể nói với bạn mình là “Tôi đang ở nhà Triệu Dĩ Xuyên” được.
Triệu Dĩ Xuyên “Ừm” một tiếng: “Cậu ấy tìm tôi có việc gì?”
Bùi Triết hỏi: “Sở Sướиɠ nói có cuộc hẹn, đều là bạn bè, anh đi không?”
“Bạn bè của hai người tôi không thân lắm.” Anh muốn từ chối.
Bùi Triết còn chưa đáp, đầu bên kia điện thoại Sở Sướиɠ đã lớn giọng vang trời xuyên mây: “Triệu Dĩ Xuyên! Này, anh Xuyên, anh có nghe điện thoại không, đều là người anh biết nên em mới gọi anh……”
Triệu Dĩ Xuyên nhìn thấy Bùi Triết trợn tròn mắt.
Anh muốn cười, biểu tình này có chút sinh động, ở trên mặt Bùi Triết trong có phần đáng yêu.
Nhận điện thoại di động của Bùi Triết, Triệu Dĩ Xuyên cười nói: “Cái gì mà ‘toàn người tôi quen biết’, tôi không trèo cao với các đại thiếu gia trẻ tuổi các cậu được.”
“Không, không, anh chắc chắn biết luôn.”
Giọng nói của Sở Sướиɠ rất to, Triệu Dĩ Xuyên thuận tay mở loa ngoài rồi đặt lên bàn, rót cho Bùi Triết một cốc nước.
Đối phương nói một vài cái tên có chút xa lạ, nhưng Triệu Dĩ Xuyên nhanh chóng nhớ ra, đây đều là những người ở trong vòng tròn “bạn bè” hồi mà anh du học ở Chicago.
Triệu Dĩ Xuyên thấy tâm trạng của Bùi Triết có chút chán nản, viện cớ tìm một lý do: “Thôi, chút nữa tôi còn phải tăng ca để làm việc.”
Sở Sướиɠ: “Vãi, anh cũng phải tăng ca à?”
Xem ra vừa nãy Bùi Triết cũng đã lấy cái cớ này, đuôi lông mày của Triệu Dĩ Xuyên khẽ nâng, vẻ mặt vui vẻ.
Bùi Triết đang tập trung nghiên cứu nồi chiên không dầu.
Sở Sướиɠ nghi ngờ hỏi: “Ngày lễ lớn, anh thật sự tăng ca sao?”
“Lần sau, lần sau nhất định sẽ đến.” Triệu Dĩ Xuyên dỗ dành Sở Sướиɠ, “Biết cậu tốt với tôi, thật sự xin lỗi, gần đây có nhiều vụ án quá, qua năm mới lại phải hầu tòa cho ba người…… Hôm nay thực sự không có thời gian.”
“Được rồi được rồi.” Sở Sướиɠ thích xã giao nhưng không ép người, thở dài nói, “Nếu nói anh và Bùi Triết, hai người cuồng công việc như các người thành một đôi, em cũng không thấy làm lạ đâu.”
Đột nhiên anh thấy miệng mình khô khốc, chỉ vì hai chữ “một đôi”.
Triệu Dĩ Xuyên đáp lại bằng hai câu, Sở Sướиɠ lại như bắt được điểm yếu mà bắt đầu trêu chọc anh, hỏi anh và Bùi Triết tại sao đột nhiên lại kết hôn, rốt cuộc nghĩ như thế nào…… Nhưng Triệu Dĩ Xuyên chưa kịp nói thêm cái gì, Bùi Triết đã nhanh hơn một bước mà tắt điện thoại, sau đó úp ngược nó xuống bàn.
Trong nhà lập tức cực kỳ yên tĩnh.
Chiếc bàn ăn nhỏ trống trơn, không khí ấm áp của nửa tiếng trước đột nhiên biến mất.
Nếu như là mơ thì sẽ phải tỉnh, đây vốn là đạo lý đơn giản.
“…… Tôi chưa nói gì cả.” Triệu Dĩ Xuyên nhỏ giọng biện hộ cho chính mình.
Môi khô khốc, Bùi Triết theo bản năng mím lại, đầu lưỡi vẽ một vòng nhỏ trên môi, ậm ừ như muỗi kêu: “Không có.”
Cậu chán nản mà ngồi xuống chiếc ghế sô pha nhỏ, cả người chìm trong một mảnh màu cam, nhưng màu sắc ấm áp lại không khiến cho Bùi Triết nhìn qua mềm mại, cậu giống như mọc gai ốc khắp người, muốn tách mình ra khỏi Triệu Dĩ Xuyên.
Bộ dạng vô cùng ủy khuất, Triệu Dĩ Xuyên không khỏi nhẹ giọng nói: “Cậu sợ tôi đồng ý với cậu ấy à?”
Bùi Triết hừ lạnh một tiếng.
…… Quả nhiên là đã thừa nhận.
Triệu Dĩ Xuyên cố gắng kìm nén bông hoa đang nở rộ trong lòng mình, nhưng giọng nói không khỏi trở nên nhẹ nhàng và vui vẻ: “Tôi không thân với bọn họ, sao mà đi được? Tôi không thể tự giễu mình được, còn không bằng tăng ca…… À đúng rồi, lần trước tôi có mua một ít dừa đường, ăn rất ngon, lát nữa tôi sẽ trong lên xe của cậu…… Để không bị hạ đường huyết một ngày nào đó.”
“Anh biết tôi bị hạ đường huyết sao?” Bùi Triết hỏi.
Nhịp tim của Triệu Dĩ Xuyên suýt chút nữa ngừng đập, nhất thời không biết nói gì.
Anh lại nhiều lời rồi.
Những mối quan hệ đã được thiết lập ở nước ngoài khi họ còn là sinh viên du học đều mong manh nhưng lại kiên cố, Triệu Dĩ Xuyên và Bùi Triết cùng bọn họ không có hợp nhau, gọi là vòng “không đồng nhất”. Bởi vì anh khá coi thường những tên phú nhị đại thối rữa từ bên trong này, không muốn dính dáng đến nên cố tình bỏ lỡ hầu hết các bữa tiệc.
Mà Bùi Triết……
Bùi Triết có một người bạn trai ngoại quốc không thích giao du.
Vòng bạn bè của Bùi Triết quá nhỏ, cho nên mọi người đều biết nguyên nhân vì sao Bùi Triết chia tay, không những không thông cảm mà còn coi câu chuyện tầm phào này như cơm bữa trong một thời gian dài…… Bùi Triết không muốn để ý đến bọn họ, vẫn tỏ ra bình thường.
Về việc hạ đường huyết, Triệu Dĩ Xuyên không thể nói: Cậu đi New York tìm Fran, hắn ta không gặp cậu, cậu uống nhiều đến mức nôn ở trên đường, là tôi cõng cậu trở về.
Cậu bị hạ đường huyết vào lúc nửa đêm, và chocolate Bỉ tôi mua cho cậu, cậu còn chê quá ngọt.
Nói muốn bồi thường, kết quả đến giờ tôi vẫn chưa nhận được.
Anh đoán rằng Bùi Triết hoàn toàn đã quên chuyện đó, này có được tính là bảo hộ cho chính mình không? Lựa chọn che giấu một đoạn ký ức mất mặt nhất, hoa cao lanh chưa từng bị thương chính là so với cỏ đuôi chó trong mưa tốt hơn một chút.
Triệu Dĩ Xuyên không đề cập tới, cuối cùng nói: “Hạ đường huyết cũng không hiếm gặp mà.”
“Ò.” Bùi Triết nghe điện thoại xong không có hứng thú lắm, cậu đứng dậy, “Quên đi, tôi đi trước đây.”
Triệu Dĩ Xuyên gần như phản xạ có điều kiện: “Để tôi cho cậu xem thứ này.”
Bùi Triết ngẩng mặt lên.
Triệu Dĩ Xuyên chỉ muốn giữ chân cậu lại, chứ chưa nghĩ tới hậu quả.
Anh căng da đầu suy nghĩ xem trong nhà mình còn có thứ gì để thu hút ánh mắt của Bùi Triết không, trong lúc đại não đang chạy với tốc độ cao, anh liếc nhìn qua l*иg chuột hamster trong góc phòng. Anh thầm xin lỗi con hamster nhà mình, lôi nó ra từ trong đống vịn gỗ mùn.
“Đây.” Triệu Dĩ Xuyên nói.
Tất cả nằm ngoài dự đoán, Bùi Triết cùng con chuột vàng hoang mang nhìn nhau, vẻ mặt như phát ngốc.
Hamster ngày thường không thích Triệu Dĩ Xuyên động vào thân thể mình, hiện tại đột nhiên bị đánh thức, nó nghĩ rằng mình sắp chết đến nơi, hoảng sợ mà cuộn lại thành một cục, vùi đầu vào trong cái bụng của mình.
Hành động của con vật nhỏ làm Bùi Triết có hứng thú, cậu muốn chạm vào nó, vươn tay ra nhưng lại không biết nên chạm vào chỗ nào.
Vì thế cậu ngượng ngùng mà thu lại tay, Bùi Triết hỏi: “Trông rất đáng yêu, nó tên là gì?”
“Mất tiền.” Triệu Dĩ Xuyên nói.
Bùi Triết: “…… Hả?”
Triệu Dĩ Xuyên lỗ tai đỏ lên, trong nháy mắt liền hiểu ra.
Anh vội vàng giải thích: “Không phải họ của cậu đâu, nó, ngay từ đầu đã gọi nó là mất tiền rồi.”
(Tên bé chuột trong bản raw là ‘赔钱货 -- Bồi Tiền Hóa’ dịch nghĩa ra là ‘mất tiền’, chữ ‘赔’ trong tên của chuột hamster phiên âm giống với họ ‘Bùi’ trong tên Bùi Triết)
Bùi Triết: “……”
Càng bôi càng tối, xong đời rồi.
Triệu Dĩ Xuyên cảm thấy hôm nay mình có lẽ bị củ cải thịt viên do Bùi Triết làm mà choáng váng cả rồi, không kiểm soát được đầu lưỡi mình. Anh bỏ chuột hamster vào trong túi áo, ảo não mà nói sang chuyện khác: “Hay là, để tôi đưa cậu xuống lầu……”
“Triệu Dĩ Xuyên.” Bùi Triết gọi anh, hai chữ cuối thật nhẹ, giống như một chiếc lông vũ, nhẹ nhàng bâng quơ trước mặt anh.
Gợn sóng thong thả lan rộng, từng vòng từng vòng cuộn tròn lên.
Triệu Dĩ Xuyên dự cảm không ổn hỏi sao vậy.
Bùi Triết dùng ngón tay chạm vào cái đầu của con hamster thò ra ở trong túi áo.
“Anh là một người rất thú vị.”