Đau Lòng Vợ Trước

Chương 6

Chương 4-1
Địa điểm trăng mật là một hòn đảo Bali cách Đài Loan thời gian bay cũng không dài.

Địa điểm là Diêm Đằng chọn, bởi vì chuyện của công ty đều cần anh xử lý, mà đám cưới này lại rất vội vàng, cho nên thời gian trăng mật chỉ có năm ngày ngắn ngủi.

Hiểu Vũ cũng không thèm để ý tuần trăng mật dài hay ngắn, cô vẫn rất hưng phấn.

Lần đầu tiên xuất ngoại, lần đầu tiên đi máy bay, đối với cô mà nói, cái gì cũng rất mới mẻ.

Quan trọng là, Diêm Đằng ở bên cạnh cô, mặc dù biết rõ người chồng này là giả, giữa bọn họ cũng sẽ không xảy ra những tình tiết ngọt ngào, nhưng cô vẫn cảm thấy bản thân đã đủ hạnh phúc rồi.

Ngày hôm qua là lễ kết hôn mà cả đời này cô cũng khó có thể quên, dưới sự chứng kiến của 100 bàn khách, cô mặc chiếc váy cưới màu trắng xinh đẹp, đeo một bộ trang sức đầy đủ bằng kim cương được Diêm Đằng dắt đi trên thảm đỏ.

Cô nhìn thấy ông nội và ba mình đang ngồi ở bàn chủ trì cũng vui mừng đến bật khóc, mặc dù che giấu chân tướng với bọn họ, rất có lỗi với bọn họ, nhưng cô không hối hận với quyết định của mình.

Cô, không những không hề hối hận vì việc mình làm khế ước kết hôn với Diêm Đằng, ngược lại trong lúc chuẩn bị đám cưới, cô càng ngày càng khẳng định ý nghĩ điên cuồng của mình rất đúng.

Diêm Đằng còn nói cho cô biết, Bạch Nhã Hân nhắn tin cho anh nhiều lần, cố gắng ngăn anh kết hôn, có lần thậm chí còn nói muốn tìm cô người chuẩn bị làm cô dâu này nói chuyện một chút, anh lo lắng Bạch Nhã Hân thật sự tìm cô nói chuyện, cho nên nói trước cho cô biết, để cô chuẩn bị tâm lý.

Cô không khỏi nghĩ, rố cục thì Bạch Nhã Hân muốn thế nào?

Đã không biết quý trọng tình cảm của Diêm Đằng, lại không chúc phúc anh đã tìm được hạnh phúc, người phụ nữ này thật không biết phân biệt tốt xấu.

Nếu như cô không chủ động đề nghị cái khế ước hôn nhân điên cuồng này, thì rất có thể Diêm Đằng sẽ lại chịu tổn thương từ Bạch Nhã Hân một lần nữa.

Vì đùa giỡn đàn ông trong lòng bàn tay, cô tin tưởng người phụ nữ như Bạch Nhã Hân, cái gì cũng đều có thể nói ra được, chuyện gì cũng đều làm ra được.

"Ối!"

Đột nhiên thân máy bay lay động kịch liệt một trận, cắt đứt suy nghĩ của Hiểu Vũ, cô sợ đến xanh cả mặt, nắm chặt cánh tay của Diêm Đằng.

"Tổng giám đốc. . . . . ." Thật là khủng khϊếp, trái tim của cô suýt ngừng đập.

Diêm Đằng nghiêng người ôm chắc lấy bả vai của cô, giúp cô ổn định lại."Hiểu Vũ, em phải thay đổi gọi anh bằng tên hoặc ông xã, sẽ không ai gọi chồng của mình là Tổng giám đốc, nếu không người khác sẽ sinh nghi."

"Đúng , đúng, tôi lại quên mất, nhưng, bây giờ có thể trước tiên không nói cái đó sao?" Vẻ mặt cô như đưa đám."Máy bay làm sao vậy? Làm sao vẫn rung lắc như vậy? Có phải. . . . . . sắp. . . . . . sắp rơi xuống hay không?"

Ông trời tại sao không công bằng như vậy, hạnh phúc của cô cũng quá ngắn ngủi rồi. . . . . .

"Tôi cho là lá gan của em rất lớn đấy." Diêm Đằng cười mỉm nói.

"Cái gì?" Hàm răng của cô đang run rẩy.

Nụ cười của anh càng sâu hơn."Nếu không, làm sao lại dám cầu hôn với tôi chứ?"

"Tôi. . . . . . tôi đâu có cầu hôn anh?" Cô lắp bắp nói: "Tôi là. . . . . . Có lòng tốt cứu vớt anh, nếu không anh sẽ bị ma nữ vây khốn, rất đáng thương. . . . . . Tôi. . . . . . Không nhìn được người khác đáng thương nhất."

Chẳng qua, sau khi bị anh dời lực chú ý đi, cô hình như không sợ nữa.

Cô ngước mắt nhìn anh đầy cảm kích.

Người đàn ông hoàn mỹ như anh, tại sao Bạch Nhã Hân lại không biết quý trọng? Nếu như anh thật sự là lão công của cô thì tốt biết bao. . . . . .

Không cần tham lam hơn nữa, Thành Hiểu Vũ, cô tự nhủ, ít nhất bây giờ người đang ở bên cạnh anh là cô, như vậy là đủ rồi.

Mấy phút sau, thân máy bay bay qua vùng rối loạn, khôi phục trạng thái bay vững vàng, cô cũng ngượng ngùng tiếp tục nắm lấy tay anh, cũng không dấu vết buông lỏng ra.

Ngược lại anh vẫn không có buông vai cô ra, dựa vào anh như vậy, cô cũng bất tri bất giác ngủ thϊếp đi.

Buổi chiều đầu tiên trên đảo Bali, Hiểu Vũ bởi vì các loại nhân tố hưng phấn cùng khẩn trương quá độ, cộng thêm không quen khí hậu cùng lần đầu tiên xuất ngoại mà ngã bệnh.

Cô nóng sốt, lúc thì rét run, lúc thì cả người nóng lên toát mồ hôi, nằm trên chiếc giường trong một biệt thự xa hoa không thể động, không đi đâu được, Diêm Đằng mời một bác sỹ gốc Hoa rất nổi danh đến khám và kê đơn thuốc cho cô.

"Mẹ. . . . . ." Ở trong mộng cô thấy người mẹ đã qua đời, cô đuổi theo thế nào cũng không đuổi kịp, vẫn cứ ở sau lưng mẹ, mở mắt liền thấy đôi mắt lo lắng của Diêm Đằng.

"Cô cảm thấy như thế nào?" Anh nhanh chóng nói: "Bác sỹ vừa châm cứu giúp cô hạ sốt, nếu rất không thoải mái, chúng ta sẽ đến bệnh viện ngay."

Dáng vẻ cô tìm mẹ trong mơ khiến anh rất đau lòng, anh càng cảm thấy có lỗi, một cô gái tốt như vậy, thế mà anh lại lợi dụng cô.

"Thật xin lỗi, còn khiến anh phải chăm sóc tôi. . . . . ." Hiểu Vũ hít hít lỗ mũi, bức nước mắt đã tràn đầy vành mắt lại, thân thể ốm đau để cho cô có cảm giác muốn khóc, bình thường cô không yếu ớt như vậy.

"Đồ ngốc, chồng chăm sóc cho vợ là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nói xin lỗi gì chứ." Diêm Đằng nhẹ nhàng lau giọt nước mắt trên má cô đi, cố ý nói như vậy, hi vọng cô có thể phá nước mắt mỉm cười.

Trong khoảng thời gian chuẩn bị hôn lễ này, giữa bọn họ đã sinh ra một chút biến hóa, bởi vì có quá nhiều việc cần làm việc cùng nhau, bọn họ có cơ hội thường xuyên ở bên nhau.

Sau đó, anh phát hiện cảm tình của Hiểu Vũ đối với anh. . . . . .

Trước tiên không nói anh cũng không trì độn như vậy, thật ra thì Hiểu Vũ cũng hoàn toàn không biết che giấu tình cảm, cho nên anh không khó phát hiện ra, trước kia không phát hiện là bởi vì lực chú ý của anh hoàn toàn không đặt trên người cô!

Sau khi anh phát hiện tình cảm của Hiểu Vũ đối với mình, anh cũng không có biện pháp sẽ coi cô như một đối tượng kết hôn theo khế ước hôn nhân đơn thuần nữa rồi.

Đồng thời, cũng tìm ra lời giải nguyên nhân thật sự vì sao cô nguyện ý vì tiền mà ký khế ước hôn nhân với anh.

Thì ra không phải là vì tiền, mà vì yêu, cô yêu anh, không biết đã bao lâu. . . . . .

Sau khi biết được, tim anh bị bóp nghẹt không nói lên lời, cảm thấy cô thật ngốc, mà mình có tài đức gì để cô trả giá như vậy chứ?

"Tôi cũng không phải vợ thật sự của anh. . . . . ." Hiểu Vũ lộp bộp nói xong, trong lòng có loại cảm xúc ê ẩm sáp sáp luẩn quẩn không đi, lúc đang bị bệnh cảm thụ đặc biệt rõ ràng, uổng phí bình thường cô đều đem bản thân như nữ siêu nhân mà huấn luyện, như vậy mới có thể chăm sóc một nhà già trẻ.

"Cho dù cô nói thế nào, thì bây giờ trên mặt luật pháp, cô chính là người vợ duy nhất của tôi, điểm này thì em không cách nào phủ nhận rồi chứ!" Ánh mắt dịu dàng của Diêm Đằng dừng lại ở trên mặt cô.

"Tôi không nghĩ phủ nhận. . . . . ." Giọng nói của cô nhỏ như muỗi kêu, nhịp tim như đánh trống.

Tại sao anh lại nhìn cô như vậy chứ, như vậy, cô sẽ nghĩ linh tinh. . . . . .

"Chờ chút nữa uống thuốc rồi nghỉ ngơi tiếp, bác sỹ nói cô cần nghỉ ngơi đầy đủ, bởi vì chuẩn bị kết hôn quá mệt mỏi, lại không hợp khí hậu nên mới bị bệnh."

Đợi uống thuốc, cô lại hỗn loạn ngủ thϊếp đi.

Cả đêm cô sôt lại hạ sốt lại hạ, Diêm Đằng cả đêm không chợp mắt mà chăm sóc cô.

Không biết đã trải qua bao lâu, cô miệng khô lưỡi khô mà tỉnh lại, thấy ngoài cửa sổ trời đã tờ mờ sáng, Diêm Đằng đang ngủ thϊếp ở trên ghế quý phi bên cạnh giường.

Đây coi là cái gì? Một tuần trăng mật tốt đẹp đều bị cô làm hỏng, cô đúng là một tai họa!

Cô cho là nghỉ ngơi một ngày sẽ chuyển biến tốt, không ngờ ngày thứ hai bệnh tình của cô lại nặng hơn, ngoại trừ sốt cao kéo dài, còn không ngừng ho khan.

Trong mộng còn thấy rất lạnh, vào nửa đêm cô bừng tỉnh.

"Mẹ, con lạnh quá nha. . . . . . Con sắp chết. . . . . . Sắp đi tìm mẹ. . . . . ."

Hiểu Vũ mở nửa tròng mắt, đèn trên tường tản ra bóng vàng mềm mại, tay của cô bị một bàn tay mạnh mẽ có lực nắm lấy.

"Tôi có thể lên giường ôm em ngủ sao?" Diêm Đằng hỏi cô.

Cô giật mình."Không. . . . . . Không được, anh cách tôi xa một chút, sẽ lây cho anh."

"Anh không sợ."

Anh lập tức lên giường, ôm chặt cô vào trong ngực.

Cô khẽ than, không tự chủ được tiến gần vào trong ngực anh.

L*иg ngực thật thoải mái, một nơi thật an toàn, biết rõ nên đuổi anh đi, cô lại luyến tiếc, cô thật ích kỷ?

Diêm Đằng ôm cô, cảm nhận được đôi tay cô vòng chắc thắt lưng của anh không muốn xa rời, anh không kiềm hãm được hôn lên tóc của cô một cái, cô giống như một con mèo nhỏ chui sâu vào trong lòng anh.

Cơ thể con gái mềm mại của cô cọ xát thân thể của anh, anh lại sinh ra phản ứng của một người đàn ông với một người phụ nữ, du͙© vọиɠ lôi kéo thần kinh của anh, du͙© vọиɠ đàn ông phía bụng dưỡi của anh trở lên cứng rắn.

Trong nháy mắt, ngọn lửa du͙© vọиɠ thiêu đốt phần bụng dưới của anh, tay của anh bắt đầu từ từ vuốt ve qua mông của cô, phần da thịt mềm mại trơn nhẵn của cô ở giữa lưng và eo, cuối cùng che ở bầu ngực đầy đặn của cô, anh biết mình đang làm cái gì, cũng biết không nên, nhưng là anh muốn cô, cảm giác này quá cường liệt rồi.

Khi tay của Diêm Đằng chậm rãi vuốt ve bộ ngực của cô, Hiểu Vũ cảm thấy tim đập mạnh huyết mạch căng phồng, hô hấp của cô nhanh hơn, cả người nóng lên, khát vọng chuyện sẽ xảy ra sau đó.

Nhưng, không có tiếp theo.

Nàng không biết tại sao anh ngừng lại, nhưng hô hấp của anh rất trầm trọng, thân thể căng cứng, hiển nhiên đang cực lực khắc chế bản thân.

Cô thật hy vọng anh không cần khắc chế bản thân như vậy, cô nguyện ý trở thành người phụ nữ của anh! Cho dù chỉ một lần cũng được. . . . . .

Tay Diêm Đằng lặng lẽ dời khỏi bầu ngực nhạy cảm của cô, biến thành đơn thuần ôm lấy cô, hơn nữa chỉ là nhẹ nhàng ôm lấy, thậm chí cô còn cảm thấy giữa bọn họ còn có một khoảng cách một centimet, mà thân thể của anh cứng rắn giống như hòn đá.

Cô không khỏi thở dài trong lòng.

Mặc kệ cô khát vọng thế nào, mong đợi ra sao, anh vẫn rút lui, là bởi vì trong lòng của anh vẫn không bỏ được Bạch Nhã Hân sao?

Cô, nên biết thỏa mãn.

Cô sẽ không quên đêm nay .

Kết quả, Hiểu Vũ bị bệnh năm ngày, cả người gầy đi trông thấy, Diêm Đằng lùi ngày về nước.

Ngày thứ sáu, tinh thần của Hiểu Vũ tốt hơn nhiều, biết mình thế nhưng bị bệnh năm ngày, còn làm hại bọn họ không để trở lại Đài Loan đúng hẹn, cô vô cùng ảo não.

"Tôi hại anh lỡ việc rồi." Cô than thở, sợ anh cảm thấy cô phiền toái, vốn dĩ cô muốn làm một quả vui vẻ, lại trở thành một quả mướp đắng rồi.

"Đừng nói lời như vậy, công việc chẳng lẽ có thể quan trọng hơn thân thể của cô sao?" Diêm Đằng nhìn cô, thấy sắc mặt của cô khôi phục đỏ thắm, thì anh rất yên tâm.

Mấy đêm trước, nhìn cô bệnh nặng như vậy, anh vẫn rất lo lắng, lại nghe thấy thời gian trước có du khách bị lây bệnh kiết lỵ tập thể ở đây, anh vẫn luôn lo lắng không cách nào để xuống được.

Bây giờ anh có thể an tâm rồi, nhìn nụ cười của cô đỏ thắm như vậy, ý tưởng của anh cũng có chút thay đổi, nếu như cô có năng lực vì anh mà đưa ra khế ước kết hôn, như vậy anh có thể vì cô mà làm gì đây.

"Hiện tại tôi đã tốt rồi, anh mau sắp xếp một chút, chúng ta nhanh chóng trở về đi!" Cô thúc giục, chỉ sợ mình sẽ liên lụy tiến độ công việc của anh, gây rắc rối cho anh.

Mặc dù bọn họ chỉ là khế ước kết hôn, cô vẫn suy nghĩ muốn làm người vợ hiền của anh. . . . . .

"Anh đều sắp xếp xong xuôi hết rồi." Nụ cười của Diêm Đằng viết ở đáy mắt."Nhưng không phải trở về, mà tiếp tục lưu lại chơi, chúng ta ở đây chơi thêm mấy ngày nữa rồi trở về."

Hiểu Vũ kéo dài lỗ tai."Cái gì? Anh nói cái gì?"

Anh không phải là người từ trước tới giờ luôn lấy công việc làm trọng sao? Làm sao sẽ an bài như thế? Cô cho là anh vội vàng phải trở về, nhưng bở vì bệnh tình của cô nên mới không thể làm gì mà lưu lại.

Nhưng bây giờ anh lại nói: không trở về, muốn lưu lại chơi. . . . . .

"Tiếng Trung của anh khó hiểu như vậy sao?" Anh khẽ mỉm cười."Anh cũng không muốn em đối với cái nơi được coi là Thiên đường nghỉ ngơi này, ấn tượng cũng chỉ có nằm ở trên giường ngã bệnh mà thôi."

Trong nháy mắt, tâm trạng của Hiểu Vũ vui mừng đến phát run, cô vui mừng nhìn anh, không xác định hỏi: "Nhưng. . . . . . Thật có thể không? Công ty làm thế nào?"