Tiểu Quái Vật

Chương 10 (H)

Chương Minh Kiêu không quan hệ tìиɧ ɖu͙© với người khác vì vòng tròn này không sạch sẽ. Kịp thời vui chơi, nhưng cũng phải giữ được mạng chó trước rồi nói sau.

Ai đã từng quan hệ tìиɧ ɖu͙© với Chương Minh Kiêu đều biết rằng cuộc hẹn hò của hắn là hai người thủ da^ʍ trong một căn phòng. Chương Minh Kiêu thích những người có xương đẹp, thân hình thon thả và mềm mại, cho dù người đó đã bị đặt lên giường vô số người đυ., thì họ vẫn có thân hình có thể khiến ©ôи ŧɧịt̠ của Chương Minh Kiêu cương cứng.

Xinh đẹp hơn một chút, thuần khiết hơn một chút, Chương Minh Kiêu thích được người ta thổi kèn cho, đổi lại sẽ dùng tay hoặc một ít đồ chơi để khiến bạn tình đạt cao trào. Không phải hắn không nghĩ tới, mà là trân trọng mạng sống, Chương Minh Kiêu càng lý trí hơn. Hơn nữa, đeo bαo ©αo sυ có thể không an toàn. Nếu thực sự muốn làm điều đó thì phải đi xét nghiệm HIV và tìm hiểu về lịch sử tìиɧ ɖu͙© của bạn tình.

Ôn Trường Điều chính là con mồi tự đưa tới cửa.

Chương Minh Kiêu ra khỏi thang máy sau một ngày làm việc và rẽ vào góc phố, dưới ánh sáng chói lóa, hắn nhìn thấy một Ôn Trường Điều quyến rũ và tinh quái, người đã vẽ bậy lên tường để vu khống hắn.

Ánh sáng quá chói, Chương Minh Kiêu cảm thấy mắt có chút mơ hồ, nhìn không rõ bộ dạng Ôn Trường Điều như thế nào, thân thể mệt mỏi khiến hắn suy nghĩ chậm chạp, nhưng đôi môi ẩm ướt đỏ tươi lại khiến hắn tập trung tinh lực.

Ôn Trường Điều ném cây bút chì về phía hắn, đánh mạnh vào vai hắn, cười khinh thường với hắn. Chương Minh Kiêu nhìn cánh hoa đỏ cuộn tròn lại, sau đó thản nhiên ấn nó thành một đường thẳng.

Quá mệt mỏi.

Thực sự muốn để cái miệng này ngậm cắc của hắn.

Chương Minh Kiêu nhìn bóng dáng đó nhanh chóng biến mất, nhéo vào gáy đau nhức, nhặt cây bút chì dưới đất lên và viết - Tôi muốn đυ. em - bên cạnh những lời nói về đồng tính luyến ái của Ôn Trường Điều.

Ôn Trường Điều đến hết lần này đến lần khác, tường của Chương Minh Kiêu càng ngày càng nhiều màu sắc. Chương Minh Kiêu không nhìn thấy người, chỉ nhìn thấy khắp tường đều là rác rưởi, hắn rất bực bội. Một buổi chiều, hắn cố ý rời đi sớm, hắn đυ.ng phải một người đang chạy ra ngoài.

Quần áo rách rưới, những chỗ không che được thì sáng trắng trong bóng tối, cậu giơ ngón giữa về phía hắn, trên môi nở nụ cười mỉa mai như thường lệ, môi đỏ và hàm răng trắng khiến Chương Minh Kiêu quên bắt lấy bóng dáng gầy gò của cậu ở trước mặt. Cậu biến mất nơi cuối con đường, mặt trời sâu thẳm biến mất, Chương Minh Kiêu định thần lại, cảm thấy có chút lạc lõng.

Muốn làm cậu khóc.

Để cậu khóc cho đến khi không ai dỗ được, mắt sẽ đỏ hoe mắng chửi người khác.

"Ai tin anh...đau quá..."

Ôn Trường Điều bị thao đến nước mắt không kìm được mà chảy ra, nhưng cậu lại không muốn cầu xin tha thứ, điều này quá mất mặt. Dươиɠ ѵậŧ của Chương Minh Kiêu dày và to, còn lỗ sau của Ôn Trường Điều lại nhỏ và ướt, làm sao cậu có thể chịu đựng được? Ôn Trường Điều cảm giác chính mình sắp bị xẻ làm đôi, Chương Minh Kiêu càng ngày càng hăng say, Ôn Trường Điều mặt cọ vào tường, bị rách da.

Chương Minh Kiêu thoải mái đến nỗi mồ hôi chảy ra trên trán, mồ hôi lăn đến những đường gân, thúc giục Chương Minh Kiêu cậu ngày càng sâu hơn. Nghe lời nói của Ôn Trường Điều xong, đưa tay sờ sờ núʍ ѵú của Ôn Trường Điều, cậu gầy quá nên Chương Minh Kiêu cố gắng nặn ra một vòng nhưng vô ích.

Ôn Trường Điều bị nhéo rất đau, thở hổn hển, nghẹn ngào nói: "Anh mẹ nó điếc à? Tôi nói đau... ư... rút ra...!"

“Tôi đã nói đây là lần đầu tiên.” Chương Minh Kiêu cắn nhẹ xương cổ Ôn Trường Điều, nhẹ nhàng mài, “Nhớ cảm giác đau này đi.”

"Tôi thì không phải lần đầu tiên à... ưh... Tôi không chơi với anh nữa, Chương Minh Kiêu, lão tử không chơi với anh nữa!" Ôn Trường Điều giơ tay lau nước mắt, đẩy Chương Minh Kiêu bằng trái tay của mình.

Chương Minh Kiêu đưa tay nắm lấy tay Ôn Trường Điều, đặt lên trên đầu cậu, nhìn thấy cánh tay trắng nõn thon dài khiến Chương Minh Kiêu tham lam. Hắn đứng thẳng người, hôn từ cánh tay xuống đôi mắt đẫm lệ của Ôn Trường Điều, hai ánh mắt chạm nhau. Họ im lặng nhìn nhau một lúc, hắn đưa tay chạm vào đôi tai mèo của Ôn Trường Điều, buông tay Ôn Trường Điều ra, lại ác độc đυ.ng vào cậu: “Đừng mơ.”

Tiếng da thịt va vào nhau tiếp tục nóng lên trong cái nóng mùa hè kéo dài.

Chương Minh Kiêu vén váy của Ôn Trường Điều lên, kéo thật chặt nhấc cậu lên, chiếc qυầи ɭóŧ vốn treo trên đùi cậu rơi xuống bộ đồ trên mặt đất cùng chất lỏng chảy ra từ chân của cậu, chúng dính với nhau, giống như bọn họ vậy.

"Ôn Trường Điều..."

Chương Minh Kiêu nhéo nhéo cái mông đỏ bừng của Ôn Trường Điều, duỗi tay nhéo eo cậu, đâm càng lúc càng nhanh. Ôn Trường Điều đặt tay lên tường, vùi đầu vào trong ngực hắn, eo sắp bị Chương Minh Kiêu bẻ gãy.

Nghe được Chương Minh Kiêu gọi mình, cậu hơi ngẩng đầu lên, mái tóc rối bù bị Chương Minh Kiêu túm lấy, ngẩng cao đầu, chất dịch chưa lau từ khóe miệng rơi xuống, hòa lẫn với nước mắt nơi khóe mắt. Chiếc chuông trên chiếc cổ trắng ngần của cậu càng lúc càng kêu to, cậu khó nhọc hỏi: "Anh còn muốn nói gì nữa?"

Chương Minh Kiêu tựa vào tai cậu cười nhẹ: “Tôi muốn bắn vào trong.”

Ôn Trường Điều còn chưa kịp phản ứng, tay Chương Minh Kiêu đã dùng sức, cậu không thể không nghiêng đầu, Chương Minh Kiêu tiến tới cúi đầu hôn cậu.

Ôn Trường Điều không phản đối hôn. Chương Minh Kiêu hôn rất giỏi, còn Ôn Trường Điều luôn có ảo tưởng rằng mình được đối xử rất dịu dàng. Nhưng ©ôи ŧɧịt̠ trong mông cậu khiến nước mắt cậu chảy ròng, để cho nụ hôn này có sự bất an.

"Không... bẩn... ư... ah!"

Ôn Trường Điều còn chưa nói hết lời, Chương Minh Kiêu đã xuất tinh đặc vào trong lỗ sau bị thao đỏ của cậu. Hết đợt này đến đợt khác, Ôn Trường Điều run rẩy trong vòng tay của Chương Minh Kiêu, Chương Minh Kiêu đặt tay trái quanh Ôn Trường Điều và gục đầu vào vai cậu, để lại một dấu răng màu đỏ tươi trên đó.

Ôn Trường Điều lấy lại hơi thở, nắm lấy tay Chương Minh Kiêu ngắt quãng nói: "Ha... rút ra..."

Chương Minh Kiêu nắm lấy cổ tay Ôn Trường Điều, rút

dươиɠ ѵậŧ của hắn ra, Ôn Trường Điều mất đi chỗ dựa, trượt xuống quỳ trên mặt đất, đưa tay kéo đôi tai mèo trên đầu ra, lau mồ hôi trên mặt, nắm lấy cánh tay của Chương Minh Kiêu hạ miệng cắn.

Chương Minh Kiêu đau đớn, đưa tay ra bóp miệng Ôn Trường Điều, cho đến khi miệng Ôn Trường Điều đau nhức buông ra, hắn cúi xuống bế cậu lên, cau mày nói: “Ngoan một chút, tôi cũng không thoải mái."

Ôn Trường Điều không còn sức giãy giụa, Chương Minh Kiêu liền mở cửa, ôm Ôn Trường Điều trực tiếp vào phòng ngủ, ném người lên giường, Ôn Trường Điều xoay người bò về phía trước.

Bộ đồng phục hầu gái cậu đang mặc vốn đã lộn xộn, dây đeo vai cũng được thiết kế hoa văn vân trắng, bây giờ một nửa rơi ra trượt trên đôi vai gầy gò, vết răng Chương Minh Kiêu vừa cắn lộ ra, rất mập mờ và dâʍ đãиɠ. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ sền sệt trộn lẫn với chất lỏng ấm áp chảy ra, từ trong đùi tràn ra ngoài, biến thành dòng nước uốn lượn. Chiếc váy ngắn không che được cặp mông đỏ mọng của Ôn Trường Điều, phần màu đỏ hơi lộ ra dưới chiếc váy che nửa, đẹp đến mê người.

Chương Minh Kiêu đưa tay nắm lấy chân Ôn Trường Điều, vuốt ve qua lại cổ chân gầy gò của cậu, hai chân trắng nõn mịn màng khiến Chương Minh Kiêu không bỏ xuống được, sờ đủ rồi lại hôn, hôn từ mắt cá chân đến đầu gối, sau đó đến đùi, đẩy ra hai cánh mông, làm tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra.

"Đúng là một kho báu."

Chương Minh Kiêu buông tay ra và mỉm cười lật người lại. Dươиɠ ѵậŧ cương cứng của Ôn Trường Điều đẩy váy lên, Chương Minh Kiêu vén váy lên, gấp hai chân Ôn Trường Điều lại, kéo xuống dưới người mình, cúi xuống hôm khuôn mặt đỏ bừng, rơi nước mắt nhưng vẫn dùng ánh mắt oán giận nhìn hắn, nhẹ nhàng dỗ dành: “Làm vài lần sẽ không đau nữa, tôi sẽ giúp em chữa khỏi tật xấu này, không cần cảm ơn.”