“Cô Tạ, thị trưởng Thẩm muốn cô tối nay đợi ngài ấy tại phòng khách sạn, xin cô hãy chuẩn bị kỹ.”
Nhìn thấy tin nhắn này, Tạ Ô Ô ngồi trên xe ngẩn người mất vài phút, có lẽ vừa mới tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, đầu vẫn hơi mơ màng một chút.
Cô xác nhận lại nội dung tin nhắn nhiều lần, tiện tay cầm chai nước khoáng uống một hơi cạn sạch, hít một hơi thật sâu, đây đúng là tin nhắn mà thư ký của Thẩm Phi Bạch gửi tới.
Cô nhắn lại cho đối phương một từ: “Được.”
Thị trưởng của thành phố A - Thẩm Phi Bạch đã bao nuôi cô hơn hai năm rồi, nhưng tổng cộng cũng chỉ phát sinh quan hệ tầm hai ba lần như vậy thôi, một bàn tay cũng đếm hết được số lần anh tới, anh cũng chưa từng qua đêm ở chỗ của cô, làm xong nhất định sẽ về nhà, chưa từng có ngoại lệ.
Năm kia, bọn họ mới làm có một lần trên xe, sau lần đó, Thẩm Phi Bạch không còn gặp lại cô nữa, chỉ có điều anh vẫn sẽ để thư ký đúng hạn mỗi tháng gửi một khoản tiền tiêu vặt cho cô, cũng không rõ là có ý gì.
Kim chủ không nhắc tới chuyện này, Tạ Ô Ô cũng không hỏi, dù sao mỗi tháng anh cũng sẽ đúng hạn chuyển tiền vào thẻ của cô.
Một người đàn ông già đã ba mươi lăm tuổi rồi, thân hình và khí chất đều đang ở giai đoạn chín muồi, gương mặt trông rất trưởng thành, cho dù là lúc mặc trang phục trang trọng hay thoải mái, hơi thở đều tràn ngập hormone nam tính, khi ở trên giường thì sức lực cũng rất vừa vặn, lúc thì phóng đãng lúc lại kiềm chế, quả thực những điều này rất cuốn hút với những cô gái nhỏ đang độ tuổi hai mươi.
Hôm nay sau khi quay xong những cảnh này, Tạ Ô Ô còn cố ý xem thời gian, ba giờ rưỡi chiều.
Vừa hay trước lúc mà kim chủ tới khách sạn, cô vẫn còn thời gian chuẩn bị.
Vào lúc chọn đồ trong phòng thay đồ, cô hơi do dự, rốt cuộc nên chọn váy liền màu trắng hay là nội y tình thú phong cách gợi cảm, cô không biết Thẩm Phi Bạch thích kiểu nào.
Vào lần đầu tiên gặp anh, cô vẫn còn mù mờ ngây thơ, mặc bộ sườn xám trong phim đi qua đó, cô không ngờ rằng mình sẽ bị Thẩm Phi Bạch nhìn trúng. Trong giới có rất nhiều người xinh đẹp, trong sáng, có danh tiếng tốt, thế nhưng Thẩm Phi Bạch lại ngắm trúng cô, một ngôi sao nữ bị đánh giá là tệ.
Khi đó người đàn ông liếc nhìn cô, đôi mắt không có sự dao động lớn nào, hoàn toàn là dáng vẻ lạnh nhạt, không nhìn ra được là thích hay không.
Ngoài ra, hai năm nay bọn họ đã không phát sinh quan hệ tìиɧ ɖu͙© lần nào, Tạ Ô Ô hoàn toàn không rõ sở thích của đối phương.
Bỏ đi, vẫn là nội y tình thú vậy.
Cuối cùng Tạ Ô Ô chọn một bộ nội y tình thú, đại đa số đàn ông đều thích những thứ kí©ɧ ŧɧí©ɧ mắt nhìn, lúc gặp anh cô đang mặc một bộ sườn xám, thân hình uyển chuyển, quyến rũ đa tình, một đôi chân ngọc trắng nõn lộ ra ở chỗ xẻ tà, không khác lắm so với phong cách bộ nội y tình thú, cho dù Thẩm Phi Bạch không thích, cũng sẽ không thấy phản cảm. Nói chung là cô sẽ không phạm sai lầm.
Cô trông khá trong sáng, gương mặt tinh tế, trước gương tỏa ra hơi thở thanh xuân.
Cô đứng ngắm lại trạng thái của mình trước gương, khá là vừa ý, Tạ Ô Ô trang điểm nhẹ nhàng, thấy sắc mặt của mình trong gương rất tốt, sự căng thẳng bất an trong lòng mới giảm đi một chút.
Cô đã không gặp người đàn ông này hai năm rồi, ít nhiều gì thì cũng sẽ bị căng thẳng không yên.
Nhìn đồng hồ trên tường, mới hơn năm giờ rưỡi, còn hai tiếng nữa Thẩm Phi Bạch mới tới.
Lúc đầu Tạ Ô Ô dè dặt ngồi trên giường đợi một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng không ngồi yên được, cứ thế nằm trên chăn, ánh mắt hơi mơ màng, mệt quá đi, rõ ràng không làm gì cả, chỉ đợi người mà thôi, tại sao lại mệt như vậy chứ? Cô vẫn còn phải đợi thêm một tiếng nữa, sớm biết anh sẽ tới muộn, cô thà ra ngoài đi dạo một chút, còn có thể gϊếŧ thời gian.
Thẩm Phi Bạch vẫn chưa đến, trong lòng cô vẫn treo lơ lửng, sợi dây thần kinh không dám thả lỏng một giây nào.
Đợi mãi đợi mãi, bụng cũng đói rồi, vì để phân tán sự chú ý, Tạ Ô Ô định bụng ăn chút gì đó.
Dịch vụ phòng khách sạn đem hoa quả tới, cô ngồi trên giường, ăn vài quả dâu tây, lát nữa dặm lại son sau.
Đột nhiên, Tạ Ô Ô nghe thấy âm thanh từ cửa phòng truyền lại, trái tim hẫng một nhịp, cô biết Thẩm Phi Bạch tới rồi.
Tạ Ô Ô nhìn mấy thứ như vỏ trái cây, lại thấy đôi giày cao gót của mình vứt lung tung trên mặt đất, hơi hoảng hốt thu dọn lại, mới có bảy giờ, sao Thẩm Phi Bạch lại đến sớm hơn nửa tiếng vậy?