Cố Hiên ngoan nào

Chương 7: Cởi ra!

Hắn di chuyển đôi chân thon dài, bước đến phòng cô, dùng tay đẩy cửa mở rộng ra, đi vào.

Vào đến trong phòng, hắn liền đóng cửa lại, nhìn Cố Hiên đang đứng bối rối bên bàn học nhìn về phía hắn.

Cố Hiên hốt hoảng nhìn hắn. Một bàn tay bối rối đặt lên bàn, bàn tay kia nắm chặt, cố gắng ngăn chặn sợ hãi dâng lên như thủy triều trong lòng.

“Cởϊ áσ ra!” Trịnh Trí tựa lưng vào cánh cửa, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cô, ra lệnh, không cho cô cơ hội cự tuyệt.

Cố Hiên không ngờ hắn sẽ yêu cầu cô như vậy, nhưng nhìn khuôn mặt lạnh băng và đôi mắt sâu thẳm kia của hắn, cô không nghi ngờ, nếu cô không nghe lời hắn sẽ tự động thủ, mà nếu hắn động thủ, kết quả của cô hẳn có thể đoán được.

Cô cắn chặt môi, bàn tay run run, qua một hồi lâu mới giơ tay lên chỗ hàng cúc áo. Động tác của cô rất chậm, cộng thêm run rẩy, phải một lúc lâu mới cởi được một chiếc cúc. Thế nhưng Trịnh Trí cũng không hề vội vàng, hắn cứ lặng lặng tựa ở cửa, nhìn chằm chằm động tác cởi cúc áo của cô, thỉnh thoảng lại liếc mắt lên nhìn biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ xinh xắn kia. Đôi môi đỏ bị cắn gắt gao, càng thêm đỏ đến mê người, trong đôi mắt xinh đẹp hút hồn kia mang theo một tia run sợ, yếu đuối, mỏng manh đến làm người thương tiếc. Nơi nào đó của hắn không nhịn được mà cứng lên, nhưng hắn không vội vàng, vẫn đứng yên nhìn cô phải mất một lúc lâu mới cởi đến chiếc cúc áo cuối cùng, giống như đang thưởng thức một bộ phim rất hay, không thể rời mắt.

Khi chiếc áo mặc nhà màu hồng của cô rơi xuống nền đất, Cố Hiên lấy tay che phần khe sâu trước ngực, cô nghiêng mặt sang một bên, không dám nhìn vào người đàn ông ở đối diện kia.

Trịnh Trí nhìn hành động của cô, không hài lòng nhướn mày, “Bỏ tay xuống!”

Cố Hiên nghe âm thanh ác ma kia vang lên, dù không tình nguyện, nhưng cũng buông tay xuống.

Hai đồi núi phập phồng trước người cô ẩn nấp sau lớp áσ ɭóŧ, rung rinh theo nhịp run rẩy của cơ thể.

Vật trong quần của Trịnh Trí lại lớn thêm một vòng, căng tức khó chịu. Hắn nhíu mày, ghét bỏ nhìn chiếc áσ ɭóŧ che lấp khu vực gợi cảm kia: “Áσ ɭóŧ.”

“A!” Cố Hiên hoảng hốt nhìn hắn, chỉ thấy hắn nhướn mày, một bộ biểu tình hắn không muốn phải nhắc lại lần hai.

Cô biết cô không có đường lui nào cả, hai tay run rẩy vòng ra sau lưng, cởi khuy cài áσ ɭóŧ.

Khi chiếc áσ ɭóŧ cũng rơi xuống đất, nằm cạnh chiếc áo mặc nhà của cô, Cố Hiên cảm thấy mặt mình đỏ bừng, vừa xấu hổ, vừa giận dữ, nhưng phần nhiều là sợ hãi đối với tên ác ma đang đứng đối diện kia.

Trịnh Trí thì lại trái ngược, hắn hài lòng ngắm nhìn nửa phần trên cơ thể lõα ɭồ của cô gái, hai gò trắng mịn, tròn trịa, đỉnh hồng hồng nhô cao, phập phập run rẩy, kí©ɧ ŧɧí©ɧ nơi nào đó trong hắn muốn bạo nổ.

Cố Hiên mặc kệ đôi mắt của hắn xâm lược từng tấc từng tấc trên ngực mình, cô chỉ hy vọng hắn sẽ thấy đủ mà dừng lại.

Thế nhưng, Trịnh Trí lại lia mắt xuống dưới, nhìn chằm chằm chiếc quần mặc nhà màu hồng của cô.

Cố Hiên cảm giác được tầm mắt của hắn, cô theo bản năng khép chặt chân lại.

“Cởi ra.” Trịnh Trí không hề nhiều lời, từng đạo mệnh lệnh ngắn gọn.

Không cần nói rõ cũng biết, “cởi ra” này là cởi cái gì.

Cố Hiên run run, một lúc lâu sau cũng không cử động.

Trịnh Trí lại chỉ lẳng lặng đứng đó, nhìn cô, kiên nhẫn chờ đợi, nhưng vẻ mặt vẫn là không dung cự tuyệt, không muốn nói hai lời.

Cuối cùng, Cố Hiên đành giơ hai tay lên, nắm lấy phần cạp chun của chiếc quần, tụt xuống.

Lại thêm một chiếc quần đặt cạnh chiếc áo ngoài và chiếc áo con trên mặt đất.

Cố Hiên xấu hổ cúi gằm mặt, trên thân thể cô hiện giờ chỉ còn một chiếc qυầи ɭóŧ ren màu trắng, bó sát vào cơ thể, ôm lấy bờ mông căng tròn.

Trịnh Trí lại từng tấc từng tấc nhìn khắp đôi chân thon dài của cô, nhìn cả cặp mông căng tròn, hơi hơi lộ ra sau người cô, ánh mắt xâm lược, đong đầy du͙© vọиɠ không hề che dấu. Dáng người cô rất đẹp, chỉ là ngày thường bị che giấu sau bộ quần áo mặc nhà rộng thùng thình nên không thể thấy rõ, bây giờ lộ ra, đúng là cực phẩm.

Trịnh Trí thưởng thức nửa ngày, mỗi lần tầm mắt của hắn di chuyển đến đâu, Cố Hiên lại thấy gai ốc trên người nổi lên đến đó, đôi mắt kia mang theo sự xâm lược không hề che dấu, khiến cô sợ hãi lại không dám chống cự. Cô chỉ mong chuyện này mau chóng kết thúc, hắn nhìn đủ rồi thì hãy đi ra ngoài, buông tha cho cô.

Nhưng Trịnh Trí đương nhiên không thấy đủ.

Sau một lúc lâu, tầm mắt hắn dừng lại ở trên chiếc qυầи ɭóŧ cuối cùng còn sót lại trên người cô.

Cố Hiên tái mặt, cô biết tầm mắt kia mang ý gì. Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào đó, sau đó lại lia mắt lên nhìn thẳng vào mắt cô, không hề mở miệng nói gì. Thế nhưng Cố Hiên vẫn hiểu! Hắn đang muốn cô cởi nốt chiếc qυầи ɭóŧ này.

Nhưng cô không thể. Đây là phòng tuyến cuối cùng của cô.