Nhân Duyên Mỹ Mãn

Chương 12: Người mượn lương thực

Hàn Mục trực tiếp hỏi hắn, "Ngươi cho rằng lương thực này nên mượn của nhà ai? Diêu gia hiện tại dự trữ bao nhiêu lương thực?”

Triệu chủ bộ nào biết Diêu gia có bao nhiêu lương thực, đây không phải là cơ mật của Diêu gia sao?

Y chỉ có thể căn cứ vào nhận thức của mình, cho rằng Diêu gia hẳn là có, dù sao cũng là thương nhân lương thực lớn nhất huyện bọn họ, à tính cả châu cũng còn được luôn ấy chứ.

"Không ngờ ngươi cái gì cũng không biết?" Hàn Mục có chút mất hứng.

Triệu chủ bộ xấu hổ, kỳ thật y cũng không phải cái gì cũng không biết, tỷ như y biết giữa Tằng gia cùng Nhạc gia có chút ân oán tình cừu.

Vừa nghe có ân oán tình cừu, Hàn Mục lập tức cảm thấy hứng thú nghiêng người đi nghe, hưng trí bừng bừng hỏi, "Ân oán tình cừu gì thế?”

Ngay cả Cố Quân Nhược cũng dựng thẳng lỗ tai lên.

Triệu chủ bộ châm chước nói: "Thật ra cũng không tính là ân oán gì, chỉ là giữa hai nhà trước kia hình như có chút hiểu lầm, bất quá trên mặt vẫn là hàng xóm tốt với nhau, đều là một huyện..."

Hàn Mục khoát tay: "Ngươi trực tiếp nói oán thù đi, ai bảo ngươi giả tạo cảnh thái bình, chúng ta bây giờ là con châu chấu trên một sợi dây thừng, không sợ bọn họ có thù, chỉ sợ bọn họ không có thù biết không?”

Trên mặt giả vờ hòa bình, ai mà không biết.

Nhà hắn cùng Vĩnh Bình Hầu gia còn hận nhau đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cha hắn cùng Vĩnh Bình hầu ngày thường gặp nhau không phải đều cười te toét với nhau sao, ai nhìn không khen một câu hòa thuận?

Vớ vẩn thiệt.

Hàn Mục lắc lắc đầu mình, đuổi Vĩnh Bình Hầu gia ra khỏi đầu, không muốn để cho người nhà bọn họ làm ô uế đầu mình.

Triệu chủ bộ lần này tạm dừng thời gian dài hơn một chút, một mực ở trong lòng an ủi chính mình, không sai, bọn họ bây giờ là một con châu chấu trên cùng một sợi dây.

Vốn loại tin tức này không nên là Triệu chủ bộ nói cho Hàn Mục, loại việc này không phải là hắn tự mình lĩnh ngộ sao?

Bình thường huyện lệnh mới đến, không có một năm nửa năm đừng hòng thăm dò được tình huống của một huyện, nhưng vì lương thực, Triệu chủ bộ chỉ có thể để Hàn Mục được hời.

"Tằng gia lão gia cùng Nhạc gia lão gia khi còn trẻ nhìn nhau không vừa mắt, nghe nói lúc còn đi học thì cạnh tranh với nhau, về sau Tằng lão gia thi đỗ tiến sĩ, Nhạc lão gia thi rớt, thì mối quan hệ giữa hai nhà càng thêm gay gắt.”

"Sau đó thì sao, không còn nữa à?" Hàn Mục không thể tin được, "Đây mà là thù oán gì?”

Cố Quân Nhược lại giữ chặt hắn lại, hỏi Triệu chủ bộ, "Sau đó thì sao?”

"Trùng hợp chính là, đến phiên Tằng công tử cùng Nhạc công tử đọc sách, bọn họ vẫn là bạn cùng trường!”

Hàn Mục kích động vỗ tay nói: "Ta biết rồi, cho nên bọn họ kéo dài ân oán của bậc cha chú bọn họ, chẳng phải là giống như nhà chúng ta và Vĩnh Bình Hầu gia sao?"

Hắn nói với Cố Quân Nhược: "Cha ta và Vĩnh Bình Hầu vừa nhìn đã không ưa nhau, còn cái tên Giang Hoài kia thì âm hiểm giả dối giống như cha hắn, mà ta cùng cha ta chính trực thiện lương như nhau, cho nên ta và Giang Hoài mới có thể kế thừa chí nguyện của phụ thân mà trở thành kẻ thù của nhau."

Cố Quân Nhược: "... Hầu gia nếu biết huynh kế thừa chính là chí nguyện này, ông ấy nhất định sẽ đánh huynh hai mươi đại bản.”

Hàn Mục cảm thấy mông lại có chút đau đớn, hắn vội vàng chuyển đề tài, thúc giục Triệu chủ bộ, "Ngươi nói tiếp đi, hai người bọn họ, ai là người âm hiểm giả dối?”

Triệu chủ bộ nghẹt thở, dừng một hồi lâu mới nói: "Quan hệ giữa Tằng công tử và Nhạc công tử ngược lại rất tốt, lúc đi học trong huyện còn có tình bạn ra vào cùng nhau."

Hàn Mục vẻ mặt kinh hãi, lại một mặt khinh bỉ, "Bọn họ vậy mà tốt với nhau? Làm bạn với người mà phụ thân không thích, đây không phải là bất hiếu sao?”

"Huynh câm miệng!" Cố Quân không thể nhịn được nữa, sau khi quát Hàn Mục xong thì trầm mặt nhìn về phía Triệu chủ bộ, "Ngươi muốn nói thì một hơi nói cho xong, nếu không nói thì mời Triệu chủ bộ rời đi, việc này liền bỏ qua.”

Hàn Mục không cam lòng yếu thế hừ một tiếng, bất quá lại không lên tiếng nữa, mà là tự mình lẩm bẩm, "Còn nói ôn nhu hiền lành, quả nhiên lời đồn đều là gạt người..."

Triệu chủ bộ còn muốn thừa nước đυ.c thả câu lập tức tăng tốc nói: "Ba năm trước, Tằng công tử cùng Nhạc công tử cùng nhau vào kinh thi, vốn khi còn đi học ở trong huyện, tài hoa của Nhạc công tử còn hơi cao hơn Tằng công tử, lần này đi kinh thành, không ít người đều cảm thấy Nhạc công tử nhất định có thể thi đậu.”

"Nhưng không biết vì sao, đêm trước khi vào phòng thi, Nhạc công tử ăn đau bụng, nghiêm trọng đến mức phải đưa đi chữa bệnh, sau đó bọn họ trở lại huyện Nghĩa liền đoạn tuyệt lui tới, không ít người bên ngoài đều nói Tằng công tử hạ dược cho Nhạc công tử, để cho hắn không thể tham gia thi cử, kết quả Tằng công tử cũng không thi đậu.”

"Từ sau khi lời đồn đãi xuất hiện, quan hệ giữa Tằng gia và Nhạc gia càng phát thêm không tốt, nhưng đều là giao chiến riêng tư, bên ngoài vẫn là láng giềng tốt.”

Hàn Mục thở dài nói: "Giống như nhà chúng ta và Vĩnh Bình Hầu gia, đều chỉ là giả vờ bề ngoài.”

Hắn nhìn về phía Cố Quân Nhược: "Nàng nói làm sao bây giờ?”

Cố Quân Nhược: "Huynh là huyện lệnh, huynh hỏi ta phải làm sao bây giờ?”

Hàn Mục trừng mắt, "Không phải nàng nói nàng muốn giúp ta sao?”

Hắn nói: "Nàng cảm thấy với bộ não của ta có có thể nghĩ ra biện pháp tốt sao?"

"Huynh nghĩ cũng chưa từng nghĩ làm sao biết mình nghĩ không ra?”

"Ta nghĩ rồi, mượn lương thực mà, cho bọn họ một tờ giấy nợ, chờ sau này có tiền có lương thực thì trả lại, vậy bọn họ có thể đồng ý không?”

"Chưa từng thử, làm sao huynh biết họ không đồng ý?" Cố Quân đăm chiêu nói: "Người khác có lẽ không mượn được, nhưng chúng ta, thật đúng là có khả năng.”

Hàn Mục nhớ tới thân phận của mình, nhịn không được vỗ bàn một cái, "Đúng vậy, ta đường đường là Vĩnh An Hầu nhị công tử, còn có thể mượn không được mấy thạch lương thực?”

Cố Quân Nhược nhấn mạnh: "Không phải mấy thạch, mà là mấy trăm thạch.”

Hàn Mục: "Muốn nhiều lương thực như vậy để làm gì?"

"Không chỉ chúng ta ăn mà còn có dân chúng nữa”

Hàn Mục: "Vậy cũng không khác nhau lắm, ta một đường đi vào, trên đường cũng không thấy nhiều người."

Hắn quay đầu đi hỏi Triệu chủ bộ: "Người trong huyện có phải đều chạy hết rồi không, một thạch lương thực đủ cho bọn họ ăn bao lâu?”

Triệu chủ bộ: "... Là chạy không ít, nhưng cũng có không ít người đói bụng ở trong nhà, cho nên khi đại nhân vào thành mới không thấy.”

Hàn Mục nhíu nhíu mày, còn có chút thất vọng, "Vậy chính là còn có rất nhiều người? Vài trăm thạch... Được rồi, ta mượn!”

Nói giống như hắn nói mượn là có thể mượn được, Triệu chủ bộ nhắc nhở: "Đại nhân tuy rằng xuất thân cao quý, nhưng huyện Nghĩa chúng ta xa xôi, dân chúng kiến thức có hạn..."

Hàn Mục gật đầu, "Là rất xa, hoàng đế để cho ta làm huyện lệnh huyện Nghĩa, ta cũng không biết đây là chỗ nào.”

Cố Quân Nhược: "Ý của Triệu chủ bộ là, nơi này Trời cao Hoàng Đế ở xa, mọi người có thể không biết Vĩnh An hầu, không biết Hàn nhị công tử huynh, sẽ không nể mặt huynh, lương thực có thể mượn được hay không còn khó nói."

Hàn Mục ngẩn người, quay đầu nhìn Triệu chủ bộ.

Triệu chủ bộ ngượng ngùng cúi đầu, y chính là ý tứ này.

"Nhưng có thể thử một lần," Cố Quân Nhược nói, "Đây cũng là phương pháp mượn lương thực nhanh nhất hiện nay.”

Hàn Mục hỏi: "Vậy sau đó thì sao? Chúng ta cũng không thể cứ mượn lương thực sống qua ngày, đúng không?”

"Khó có được huynh có thể nghĩ đến điểm này." Cố Quân Nhược khen hắn một câu: "Về sau, không, phải nói là hiện tại, chúng ta nên xin triều đình lương thực cứu tế.”

"Nếu như không mượn được lương thực, vậy chúng ta cũng chỉ có thể vừa chờ lương thực cứu tế, vừa nghĩ biện pháp vượt qua khoảng thời gian này.”

Nhưng biện pháp gì, Cố Quân Nhược tạm thời còn không nghĩ tới.