Thôn Biên Hạnh Hoa Bạch

Chương 4: Quần áo

Khúc Phong không làm phiền não Khúc Thanh Giang về vấn đề này, người còn lại cũng không hỏi chuyện gì đã xảy ra trong từ đường của tổ tiên, hai cha con nàng ăn cơm trưa xong liền tách ra làm việc riêng.

Khúc Thanh Giang trở lại nội viện, phân loại các loại thuốc nhuộm tốt ra trước, sau đó lấy thân và lá của tùng lam, lá cỏ lam, đem tất cả rửa sạch và ngâm chúng trong nước. Đây là bước đầu tiên để chiết xuất thuốc nhuộm, cần mất mấy ngày để hoàn thành, trong lúc đó nàng có thể lấy chút kén tằm để quay thành tơ.

Thật ra thì bất kể là sợi tơ hay thuốc nhuộm thì đều có thể mua ngoài chợ hoặc mua ở cửa hàng trong thị trấn, nàng không cần phải tự làm những việc vặt này. Nhưng nàng muốn dùng sợi tơ tinh xảo, cân đối và có độ dày như nhau, mà ở trên thị trường tơ thường dính lông, hoặc độ dày không đồng nhất, thường sẽ không làm nàng vừa ý, cho nên lúc không mua được nàng liền dứt khoát tự làm sợi tơ, kể cả thuốc nhuộm.

Chính vì yêu cầu cao về sợi tơ và màu sắc như thế, cộng thêm tài nghệ thêu thùa xuất sắc của nàng, nên những sản phẩm của nàng đều được người tranh nhau mua về, danh tiếng vang rộng khắp huyện Thanh Giang này. Lúc nàng mười ba mười bốn tuổi, không ít gia đình giàu có mời nàng về phủ dạy thêu cho nữ quyến nhà họ, có người còn hâm mộ tiếng tăm của nàng mà đến bái làm thầy học nghề.

Nàng cũng không keo kiệt trong việc chia sẻ kinh nghiệm và kỹ thuật với người khác, nhưng nàng thường dành thời gian để dạy sau khi hoàn thành bức thêu, vì vậy trong thời gian này, ít khi có ai đến làm phiền nàng.

Khúc Thanh Giang đi đến phòng tằm để lấy kén, còn chưa kịp đi tới đã nghe thấy tiếng người ngoài cửa đang oán trách, ban đầu nàng không nghe rõ, sau khi kéo màn cửa lên nàng nhận ra là tiểu thϊếp của cha nàng, Điền thị đang ngồi cạnh giếng nước để giặt đồ, còn nhỏ giọng nói: "Mới đi có một buổi sáng mà quần áo đã bẩn như vậy rồi, ta đoán phải lăn lộn trên mặt đất mấy vòng mới thành như vậy!"

Khúc Thanh Giang: "......"

Nàng lúng túng đứng tại chỗ, không biết phải nên giả bộ như chưa nghe thấy rồi rời đi, hay chào hỏi đối phương một tiếng như không có gì.

Không chờ nàng quyết định, Điền thị cũng phát hiện ra sự tồn tại của nàng, tự ngượng ngùng mà im lặng. Chốc lát, cảm thấy bầu không khí quá xấu hổ, Điền thị cười khẩy nói: "Tiểu thư, đến nhặt kén tằm à?"

"Ừ" Khúc Thanh Giang đáp lại, khôi phục ý cười nói: "Lần sau ta sẽ chỉ lăn một vòng, đỡ mắc công cho Điền tiểu nương ngươi phải cực khổ."

Điền thị: "......."

Nàng ta còn nghĩ rằng may mắn thay Khúc Thanh Giang giả vờ như không nghe thấy, kết quả Khúc Thanh Giang chặt đứt toàn bộ suy nghĩ tự lừa mình dối người của nàng ta.

Điền thị mặt dày cười nói: "Ha ha, tiểu thư, ngươi cũng thật là biết đùa."

Khúc Thanh Giang không có ý định cùng Điền thị nói chuyện, liền cầm giỏ xách đi đến phòng tằm.

Điền thị xác định bóng dáng của Khúc Thanh Giang đã đi xa mới nói thầm: "Chờ ta sinh con trai..." Âm thanh của nàng ta ngày càng nhỏ dần, cuối cùng bị tiếng giặt đồ lấn át mất.

....

Khúc Thanh Giang vẫn bận rộn cho đến khi sắc trời lờ mờ tối, lúc ăn cơm tối Lý thị làm bánh bao thịt và măng, không biết tại sao nàng lại nghĩ về Triệu Trường Hạ.

Im lặng mà ăn cơm tối, Khúc Thanh Giang bình tĩnh hỏi Lý thị: "Tiểu nương làm măng và bánh bao thật tươi, lại ngon, còn nữa không?"

Lý thị đáp: "Còn, ta làm rất nhiều, đều hấp trong nồi hấp."

Khúc Phong có chút kinh ngạc: "Nhạc nương, sức ăn của con tăng rồi sao?"

Khúc Thanh Giang giải thích: "Ta đã ăn no rồi, nhưng ngày mai ta vẫn muốn ăn măng và bánh bao nữa, cho nên định giữ lại mấy cái."

"Con nếu muốn ăn thì sáng sớm để tiểu nương làm tiếp, mấy cái này để qua đêm sẽ không còn ngon."

Khúc Thanh Giang nói: "Thời tiết như này không sợ ôi thiu, ngày mai hấp lên mùi vị vẫn ngon như cũ. Hơn nữa làm bánh bao rất tốn thời gian... Thời gian rảnh này chi bằng để tiểu nương nấu thuốc cho cha thì tốt hơn."

Khúc Phong nói không lại nàng, liền tùy ý nàng làm.

Ban đêm, nàng tính toán lại số tiền thuê nhà của người thuê nộp cho Khúc Phong, xác nhận không sai sót, nàng mới lên giường đi ngủ.

Vốn tưởng nàng sẽ mơ thấy ác mộng, nhưng lại không ngờ nửa đêm ngoại trừ có chút khó ngủ, sau khi chìm vào giấc liền không mơ thấy gì.

Nàng ăn điểm tâm sáng với tinh thần tràn đầy sức sống, còn lén lút cất đi mười mấy cái bánh, trước khi ra khỏi cửa nhớ ra Triệu Trường Hạ mặc đồ của người chết, hiển nhiên đống quần áo ấy không chống được lạnh, cho nên nàng quay về tìm chút quần áo của mình.

Nhưng mà số đo cơ thể của các nàng chênh lệch nhau quá lớn, y phục của nàng e rằng sẽ không vừa với đối phương. Đang lúc buồn rầu nàng nhìn thấy cha nàng tản bộ trước cửa, liền đem ý định này đặt lên hắn: "Cha, người có quần áo cũ không dùng nữa không?"

"Hửm? Con lấy quần áo cũ ở để làm gì?"

"Gần đây trời lạnh, ta thấy người trong thôn có nhiều người không có đầy đủ quần áo, nên định quyên góp một ít quần áo cũ."

Khúc Phong vui mừng nói: "Nhạc nương con thật tốt bụng, thật giống với mẹ của con. Cha đương nhiên có quần áo cũ, để ta tìm cho con."

Hắn ở trong phòng lật tung mọi thứ, cuối cùng lôi ra một hòm gương: "Những thứ này đều là quần áo cũ, con lấy đi hết đi."

Khúc Thanh Giang mở ra từng cái một, sau đó đút trở lại vào vài bộ quần áo: "Mấy bộ này chưa cũ lắm, cũng không có vết vá. Cái này là mẹ may cho người, tuy hơi rách, nhưng vá vài miếng liền có thể mặc. Còn cái này thì...."

Khúc Phong: "....."

Khúc Thanh Giang chọn tới chọn lui cuối cùng chọn được hai bộ y phục kiểu dáng bình thường, trên đó không ít miếng vá, mặc vào đảm bảo ai cũng nhìn không rời mắt.

Khúc Phong thở dài: "Nhạc nương, tâm của con thật tốt, nhưng mà không cần quá kén chọn vậy đâu."

Khúc Thanh Giang mỉm cười nói: "Ta đây gọi là tiết kiệm."

"Nhà chúng ta không cần tiết kiệm như thế..." Khúc Phong lẩm bẩm, bị Khúc Thanh Giang nhìn chằm chằm, hắn liền đổi giọng: "Con làm chủ hết đi!"

Khúc Thanh Giang ôm quần áo đi, trông thấy khăn dính bụi bẩn, cũng lấy mang theo.

Khúc Phong ở phía sau hô lên: "Này Nhạc nương, đi quyên góp cũng gấp đến vậy à? Không ăn cơm trưa sao?"

"Hôm qua vẫn chưa thu thập đủ cỏ lam, sẵn tiện đường, nên ta đi hái thêm một ít về." Khúc Thanh Giang đem quần áo, măng và bánh bao bỏ vào trong giỏ trúc, sau đó cầm lên lưỡi hái liền đi ra ngoài tiến về Hộc Sơn.

"Đây là đi quyên góp quần áo? Sao lại giống như đi gặp người yêu thế này." Khúc Phong bỏ hai tay vào trong áo, xoắn xuýt suy nghĩ có nên đi theo Khúc Thanh Giang hay không.

Cuối cùng, hắn từ bỏ ý định theo dõi Khúc Thanh Giang, mà Khúc Thanh Giang cũng thuận lợi đi đến địa điểm ngày hôm qua đã từ biệt Triệu Trường Hạ.

Nàng không biết bình thường Triệu Trường Hạ thường lui tới gốc cây nhãn trăm tuổi hay chung quanh nơi này, nàng cũng không biết Triệu Trường Hạ có tới đây hay không. Nhưng sau sự việc ngày hôm qua, nàng có chút sợ chỗ gốc cây nhãn trăm tuổi, thứ nhất là nàng sợ sẽ còn dân chạy trốn, mà Triệu Trường Hạ không thể lúc nào cũng xuất hiện giải cứu kịp thời, thứ hai ở bên kia có hai cỗ thi thể, trong nội tâm có chút sợ hãi.

"Hay là lần sau đem theo Đại Hoàng tới đây đi!" Khúc Thanh Giang nghĩ tới đại cẩu ở nhà mình, có nó hỗ trợ có thể cắn được người xấu.

Cuối cùng Khúc Thanh Giang vẫn quyết định đi đến gốc cây nhãn trăm tuổi, nàng cầm lưỡi hái để gia tăng lòng dũng cảm, cẩn thận quan sát xung quanh xem có thứ gì hay dân chạy trốn đang ẩn náu hay không, hình như phát hiện ra có vật đang di chuyển, nàng trong tư thế sẵn sàng chạy trốn.

Khi đến gốc cây bạch quả, nàng không đi thêm nữa, chỉ dừng lại ở bụi cây không đi về cây nhãn trăm tuổi. Nàng nhỏ giọng kêu lên: "Ngươi có ở đó không?"

Trong chỗ trốn, Triệu Trường Hạ hơi ngạc nhiên, không biết nên nói nàng gan dạ hay thiển cận, trí nhớ ngắn hạn, còn dám chạy đến đây.

Khúc Thanh Giang gọi mấy tiếng, nhưng không có ai đáp lại, nàng có chút thất vọng, nhưng vẫn cầm quần áo bánh bao và măng cột lên cành cây bạch quả, nói: "Ta có mang đến chút ít quần áo, là của cha ta. Có lẽ sẽ không hợp với ngươi cho lắm, nhưng đây là mấy cái thích hợp nhất mà ta đã tìm trong quần áo của cha. Còn có bánh bao, vẫn nóng hổi, ngươi nên ăn lúc còn nóng."

Bỗng nhiên, nàng nghe thấy tiếng cành cây khô dưới mặt đất bị giẫm đạp, phát ra âm thanh "răng rắc", trong lòng không khỏi nhớ lại chuyện cũ, lập tức nắm chặt lưỡi hái, chuẩn bị tùy thời mà liều mạng phòng thân.

Cũng may người xuất hiện là Triệu Trường Hạ.

"Đúng là ngươi ở đây!" Khuôn mặt Khúc Thanh Giang nhanh chóng vui vẻ.

"Ngươi còn dám tới."

"Ta tới tìm ngươi, ta phải báo đáp ngươi."

Triệu Trường Hạ: "....."

Xem ra là nàng bị thiển cận.

"Ta không cần." Nàng nói.

Khúc Thanh Giang phát hiện quần áo của hai nam nhân trên người Triệu Trường Hạ không còn bẩn nữa, còn có mùi hương của bồ kết, chắc là đã tắm rửa rồi.

"Làm người phải biết báo đáp ân tình." Khúc Thanh Giang kiên trì nói.

Triệu Trường Hạ không nói nên lời, trong giây lát, ác ý chỉ tay về phía bụi cây: "Hai cỗ thi thể bắt đầu thối rữa rồi, sẽ tản ra mùi hôi thối, còn thu hút dã thú và thợ săn, nếu bị phát hiện sẽ rất phiền phức. Hay là ngươi giúp ta đào hố chôn bọn họ đi?"

Toàn thân Khúc Thanh Giang đều viết hai chữ "kháng cự", nhưng Triệu Trường Hạ cũng vì nàng nên mới gϊếŧ người, nàng không có lý do để cự tuyệt. Vì vậy nói: "Ta về nhà lấy cái xẻng."

Nhìn nàng rõ ràng rất sợ, nhưng vẫn cố giả bộ giữ bình tĩnh làm Triệu Trường Hạ buồn cười: "Thật ra ta đã xử lý xong rồi."

Khúc Thanh Giang sửng sốt, rất nhanh liền hiểu nàng bị Triệu Trường Hạ hù doạ trêu đùa. Nàng có chút tức giận đưa túi đựng quần áo bánh bao và măng được bao bọc kín đáo cho Triệu Trường Hạ: "Ở đây mùa đông rất lạnh, cũng có tuyết, ngươi chỉ có hai kiện xiêm y không tốt sẽ bị đông lạnh, mặc vào đi!"

Triệu Trường Hạ không ý kiến gì, nàng cầm lấy khăn vuông, hỏi: "Đây là cái gì? Khăn trùm lên đầu?"

"Đây là khăn vấn đầu, để ta dạy ngươi." Khúc Thanh Giang nắm lấy khăn vuông, bắt gặp Triệu Trường Hạ vẫn đứng yên, nhịn không được mà phải vỗ vỗ đầu vai của nàng: "Ngươi ngồi xuống một chút, ta không với tới."

Triệu Trường Hạ ngồi trên thân cây bị gãy tùy ý cho nàng dày dò, còn chính mình ăn bánh bao và măng.

"Ngươi không có búi tóc, chỉ có thể lấy khăn làm giả búi tóc, mặc dù có chút xấu, nhưng không sao, dù sao cũng không có ai nhìn ngươi." Khúc Thanh Giang nói xong, ngược lại trở nên vui vẻ, tức giận trong lòng cũng sớm tan thành khói mây.

Triệu Trường Hạ: "......"

Nàng không hiểu tại sao Khúc Thanh Giang lại cười, chỉ nói: "Mùi vị của bánh bao cũng không tệ, cảm ơn."

"Ngày mai ta đem thêm mấy cái nữa cho ngươi."

"Không cần."

"Tốt rồi." Khúc Thanh Giang không biết có nghe được hay không, nàng vỗ vỗ khăn vấn đầu, sau đó hướng về mặt Triệu Trường Hạ đánh giá chút.

Không nhìn thì không sao, nhưng nhìn xong, nàng phát hiện Triệu Trường Hạ có phần thay đổi. Ban đầu là đầu tóc rối bời che mất gò má, nhưng ngược lại làm người ta ấn tượng nhất là đôi mắt sắc bén kia. Sau khi tất cả sợi tóc được giấu trong khăn vấn đầu, ngũ quan của nàng liền lộ ra, đường nét tổng thể khuôn mặt có chút cường tráng hơn so với nữ nhân, làm không phân biệt được giới tính.

Ở đây không có gương cho Triệu Trường Hạ nhìn, nàng cũng không để tâm đến bề ngoài của mình, thẳng thắn nói: "Ta đưa ngươi xuống núi."

Khúc Thanh Giang hơi bất đắc dĩ: "Ta mới tới đây không được bao lâu, còn phải tìm một ít cỏ lam."

Triệu Trường Hạ không biết cỏ lam là cái gì, nhưng phỏng đoán là mấy loại cây cỏ trong giỏ trúc hôm qua của Khúc Thanh Giang.

Không can thiệp vào quyết định của Khúc Thanh Giang, Triệu Trường Hạ trở lại cây nhãn trăm tuổi, trèo lên chỉ trong hai ba bước.

Khúc Thanh Giang thấy nàng không rời đi, trong nội tâm cảm thấy yên tâm, lúc hái cỏ lam đôi lúc nhìn lên cây nhãn, vẫn thấy nàng còn ở đằng kia mới yên tâm tiếp tục hái cỏ lam.

_____

Tác giả có lời muốn nói:

Phương Tiện Diện Quân: Nàng bị thiển cận? Sau khi kết hôn sẽ thấy nàng còn thông minh hơn ngươi.

Triệu sói diệt:......