128.
Người mình ngày nhớ đêm mong chẳng chút phòng bị nằm dưới thân, dễ gì hắn kìm được du͙© vọиɠ đã lâu không phát tiết. Sau khi động phòng hắn càng tin chắc Doãn Hoàn Từ là phu nhân mình, chỉ hận không thể điên long đảo phượng với Hoàn Từ cả ngày, cần gì quan tâm chuyện Nghiêm trang nữa.
Thời gian hắn mượn xác quá ngắn mà lời muốn nói lại quá nhiều, nghĩ tới nghĩ lui làm chuyện phòng the với phu nhân vẫn quan trọng hơn.
Kiếp này hắn cũng mải mê theo đuổi cái gọi là chính đạo nên không rành tìиɧ ɖu͙©, chỉ thỉnh thoảng tự xử bằng tay mấy lần chứ không xem tìиɧ ɖu͙© là thú vui. Vì vậy hai túi dưới gậy th*t tích trữ rất nhiều, mới tuốt giây lát đã cương cứng.
Nếu có thể dùng xác mình thì hắn cũng chẳng muốn mượn xác này để ân ái với Hoàn Từ.
Vật sung huyết phía dưới đã bật ra ngoài từ lâu, hắn trải áo ngoài xuống đất làm đệm, sau khi đặt thiếu niên nằm lên thì banh đùi đối phương ra, qυყ đầυ đỏ tía đút vào từ từ làm giãn các nếp gấp.
Lỗ nhỏ bôi thuốc mỡ chảy ra rất nhiều dâʍ ɖị©ɧ, hắn chỉ cảm thấy lực cản khi bắt đầu đút vào, sau đó dương v*t nhanh chóng được lỗ hậu non mềm nóng ướt tiếp nhận. Trong lúc đâm rút mạnh bạo, thân gậy như được liếʍ láp không ngừng khiến nửa người dưới của hắn tan ra vì kɧoáı ©ảʍ.
Eo hắn đưa đẩy cực nhanh, hơi thở gấp rút nặng nề, hoàn toàn chìm đắm trong tìиɧ ɖu͙©, xung quanh tĩnh lặng, tiếng nhục thể va chạm và tiếng nước khi giao hợp nghe cực kỳ rõ ràng.
"Ư, ư a......" Hắn đút thật sâu làm Doãn Hoàn Từ rêи ɾỉ trong lúc ngủ mê, khóe mắt bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ ứa nước, lỗ nhỏ bị căng ra vô thức thít lại, thịt mềm bị dương v*t thô nóng ma sát càng thêm trơn ướt.
Doãn Hoàn Từ đạp chân trong mơ, đầu gối đυ.ng vào eo hắn, hắn cũng không để ý sự giãy giụa yếu ớt này mà áp người xuống hôn đi mấy giọt nước trên má đối phương.
"Hoàn Từ, Hoàn Từ......" Hắn gọi một cách si mê, nâng cặp mông mềm mại kia lên rồi thúc mạnh hông tới trước, hoàn toàn chìm vào cơ thể mềm mại của thiếu niên, tựa như một thanh kiếm dài nhét vào vỏ kiếm vừa khít với nó.
"A, ư......" Doãn Hoàn Từ khóc thút thít trong mơ, bụng dưới phồng lên, hai chân run dữ dội, mấy lần muốn vùng ra khỏi tay hắn nhưng chẳng có chút sức lực nào.
Hắn chỉ xem đây là hành động âu yếm, vừa đâm rút mãnh liệt hơn vừa cúi đầu hôn môi thiếu niên, cạy mở hai hàm răng y, hôn như Doãn Hoàn Từ dạy trước kia, hôn đến khi dưới thân thiếu niên càng thêm ướŧ áŧ, vách thịt co lại nuốt dương v*t hắn vào sâu hơn.
129.
『 Sao ngươi có thể làm chuyện này được chứ......』
Hắn nghe thấy giọng của một Khương Nhược Châu khác nhưng hoàn toàn phớt lờ, tiếp tục cưỡi trên người Doãn Hoàn Từ đưa đẩy, nghe đối phương thút thít rêи ɾỉ trong mơ.
『 Mau trả xác cho ta! Đừng làm chuyện này với y......』
"Ta chính là ngươi," hắn dừng một lát rồi lạnh lùng nói, "Ngươi dụ y mặc yếm, thật sự trong lòng không có chút tà niệm nào sao?"
『 Ta......』
"Là y quyến rũ ta, lừa tình ta." Hắn ôm thiếu niên vào lòng, tiếp tục giao hợp rồi nói, "Y cũng quyến rũ ngươi mà, không phải sao?"
Nói xong hắn chợt nở nụ cười: "Chẳng phải ngươi cũng cảm nhận được niềm hạnh phúc của ta à? Trên đời này không ai hiểu ngươi hơn ta đâu, ngươi khỏi cần ra vẻ quân tử, cũng đừng giả bộ nói mấy lời này."
Doãn Hoàn Từ thở dốc, mê man không hay biết gì, để mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Hắn lại dời sự chú ý vào Doãn Hoàn Từ, ôm thân thể mềm mại của thiếu niên trong ngực mình rồi trầm giọng nói: "Ta đã nuôi tiểu hồ ly này rất lâu, sao phải tặng cho người khác làm vợ chứ......"