Hốc mắt vẫn còn nước mắt đang cuộn xoáy, cô dùng mu bàn tay lau đi, Trần Thanh Diễm lạnh lùng nhìn cô nói: “Lại đây.”
Nhưng cô lại lắc đầu.
Cô vừa lắc đầu vừa lui về phía sau, Trần Thanh Diễm tiến lên một bước, cô lùi lại hai bước, ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, âʍ đa͙σ cô đột nhiên mất đi thứ gì đó, không ngừng co rút lại như đói khát, du͙© vọиɠ lần nữa ập đến khiến mặt cô đỏ bừng, cô cố gắng chịu đựng từng đợt sóng triều phun trào trong đầu óc, hung hăng lắc đầu với người đàn ông.
Vô cùng bướng bỉnh, giọng khàn khàn nghẹn ngào nói: “Nếu đêm nay chủ nhân không muốn em, vậy thì... không làm nữa.”
Từ trước đến nay, Trần Thanh Diễm nói gì cô cũng nghe, nhưng đây là lần đầu tiên cô phản kháng.
Vừa khóc, cô vừa ôm lấy cơ thể mình, vẻ mặt ngơ ngác: “Cơ thể này... chỉ thuộc về chủ nhân, không phải của ai khác.”
“Nếu anh không muốn, em sẽ tự mình ngăn chặn... du͙© vọиɠ.”
Sắc mặt Trần Thanh Diễm âm trầm, nghiêm nghị nói: “Em lại đây!”
Từ Vãn Thời không nhúc nhích mà chạy ngược lại phía sau, chân cô bỗng nhiên bị trượt, đầu gối va vào khung cửa, nhưng cô không quan tâm, toàn thân nóng bừng, từng mảng đỏ bừng lan ra khắp cơ thể, cô vội vàng chạy tới phòng tắm, khóa trái cửa.
Hạ thân vẫn không ngừng rỉ nước, du͙© vọиɠ sắp nuốt chửng lý trí, tầm nhìn mờ mịt, cô nghiến răng nghiến lợi cầm lấy vòi hoa sen, vặn vòi nước lạnh rồi xối từ trên đầu xuống!
Dòng nước lạnh lẽo cuối cùng đã làm cô tỉnh táo được phần.
Cơ thể cô được ngâm trong nước lạnh nhưng vẫn rất nóng như cũ, nóng lạnh luân phiên, cô rùng mình co rúm vào một góc, đồng thời dội nước lạnh lên những chỗ ướŧ áŧ nhất trên cơ thể, cũng không có cởϊ áσ ngủ, bộ đồ ướt đẫm dính lên cơ thể cô, hàm răng cô run rẩy theo dòng nước.
Không được.
Chỉ có thể quan hệ tìиɧ ɖu͙© hoặc uống thuốc.
Loại phương pháp này không được.
Từ Vãn Thời nghiến răng nghiến lợi, nước lạnh và nước mắt hòa vào nhau, cô nghĩ, dù không có tác dụng, cô cũng có thể ngâm mình qua đêm bằng nước lạnh, ngày hôm sau đến bệnh viện lấy thuốc cũng được.
Đầu óc cô dần trở nên mơ hồ.
Khi đôi mắt bị nước kí©ɧ ŧɧí©ɧ gần như không thể mở ra thì cửa phòng tắm đột ngột bị người khác mở ra.
Trần Thanh Diễm cầm chìa khóa trong tay, vẻ mặt u ám đứng ở cửa, lần đầu tiên mất đi bình tĩnh, từng chữ một phun ra kẽ răng: “Em muốn thì anh cho em!”
Nói xong, hắn nhanh chóng nước tới, tắt nước lạnh, túm tóc Từ Vãn Thời, ép cả người cô vào bức tường lạnh lẽo từ phía sau.