Mặt cô lập tức đỏ bừng, thậm chí còn đỏ hơn cả lúc bị Trần Thanh Diễm tát, khóe mắt hơi ươn ướt, điểm mềm mại bên dưới cơ thể không ngừng rỉ ra chất lỏng trong suốt, thấm ướt qυầи ɭóŧ và bộ đồ ngủ trong suốt của cô.
Cô quỳ gối đi theo Trần Thanh Diễm, dùng giọng run run lặp lại: “Chủ nhân, chủ nhân, anh cũng muốn em mà, anh đã phản ứng rồi.”
Trần Thanh Diễm đột nhiên dừng lại, quay lại với vẻ mặt thâm trầm.
Từ Vãn Thời xụi lơ sau lưng hắn, vẫn cố gắng duy trì tư thế quỳ.
Lúc này hiển nhiên cô đã tiến vào trạng thái động tình, du͙© vọиɠ thiêu đốt, đôi mắt xinh đẹp ươn ướt, trên mặt đất xuất hiện một vệt nước nhỏ.
Khóe môi hắn cong lên thành một nụ cười nhẹ, giọng khàn khàn.
“Từ Vãn Thời, sao em biết phản ứng này là vì em?”
“Hôm nay khi tôi ở chung với Dần Dần đã có phản ứng, nhưng cô ấy không hạ tiện như em.”
Trần Thanh Diễm vừa nói vừa ngồi xổm xuống, một tay nắm lấy cằm Từ Vãn Thời, nâng cằm cô lên, ánh mắt hai người chạm vào nhau, ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng hơn.
“Với thân thể dâʍ đãиɠ của em, cho dù bị một con chó đực tóm được, em cũng sẽ chảy dâʍ ŧᏂủy̠ tung tóe mà chấp nhận, đúng không?”
Đồng tử của Từ Vãn Thời đột nhiên co lại.
Làn sóng ham muốn đã gần đạt đến đỉnh điểm, người cô thích đang ở ngay trước mặt cô, cô khẽ lắc đầu, vô thức muốn đến gần Trần Thanh Diễm hơn: “Không phải... em chỉ, chỉ muốn...”
Lời còn chưa dứt, liền cảm giác được chân mình đột nhiên bị Trần Thanh Diễm tách ra.
“Không phải à?” Bàn tay to lớn của Trần Thanh Diễm nhéo đùi cô từ trên xuống dưới, cố định thành một góc, nghiêng người về phía trước nhìn chằm chằm vào người dưới thân, hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào mặt Từ Vãn Thời, thấy cô khóc giãy giụa, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, khó khăn phát ra âm thanh.
“Chủ... chủ nhân...”
Trần Thanh Diễm dùng một tay lau nước mắt trên khóe mắt cô, ngay sau đó, hắn lấy thứ gì đó từ trong túi ra, nhét vào nơi riêng tư của Từ Vãn Thời.
Khi tính nghiện phát tác, phần thân dưới của Từ Vãn Thời cực kỳ nhạy cảm, như thể nó có thể giãn ra vô tận, nhét thứ gì đó vào cũng không cảm thấy đau, nhưng thứ đồ vật kia lại có lực cản, cọ vào thành âʍ đa͙σ nóng bỏng của cô, khiến cô theo bản năng co rút tiểu huyệt, gắt gao kẹp lấy đồ vật trong tay hắn.
Trần Thanh Diễm cúi đầu nhìn cô, nhưng động tác tay của hắn không hề dừng lại, thấy thành âʍ đa͙σ co rút, hắn cười lạnh, đẩy vật trong tay vào điểm sâu nhất.