Sau Khi Đắc Tội Với Vị Hôn Thê Của Chủ Nhân (SM)

Chương 8

Trần Thanh Diễm im lặng, một tay duỗi xuống phía dưới thân thể cô, hai chân thô bạo dang rộng cặp đùi trắng nõn gầy gò của cô ra, dùng ngón tay nghịch nghịch bộ phận bên dưới mấy lần, đột nhiên hắn rút dụng cụ nằm sâu trong tiểu huyệt của cô ra.

Khi thứ đó chui ra khỏi tiểu huyệt, trên đầu vẫn còn dấu vết dâʍ đãиɠ của đêm hôm qua, cô rêи ɾỉ một tiếng, thứ đã tra tấn cô cả đêm cuối cùng cũng được lấy ra, cô chợt cảm thấy nhẹ nhõm một chút: “Chủ nhân.”

Nhưng giây tiếp theo, Trần Thanh Diễm đột nhiên thọc ba ngón tay vào trong cơ thể cô, không hề chuẩn bị gì, hắn chạm vào chỗ sâu nhất trong tiểu huyệt của cô, liên tục xoa bóp.

Đôi mắt Từ Vãn Thời đột nhiên mở to.

Dù tối qua cô đã bị thứ đó hành hạ cả đêm, tiểu huyệt của cô vẫn siết chặt, nhưng bây giờ bất ngờ bị ngón tay của người đàn ông xâm nhập, âʍ đa͙σ cô đột nhiên bị kéo căng ra, đau đớn và kɧoáı ©ảʍ cùng nhảy ra khiến cô không thể cầm cự được, run rẩy nói: “Chủ, chủ nhân...”

Trần Thanh Diễm chăm chú nhìn cô, không bỏ qua từng biến hóa trên mặt cô, chỉ hỏi: “Bao nhiêu lần?”

Từ Vãn Thời nắm chặt bàn tay, ba ngón tay của Trần Thanh Diễm lấp đầy âʍ đa͙σ, cô run rẩy nói: “Thật sự một lần cũng không có, anh tha cho em đi, em không dám lừa anh đâu.”

Trần Thanh Diễm cười lạnh: “Thật sao?”

Hắn cụp mắt xuống, bàn tay thọc sâu vào cơ thể cô bắt đầu cuộn lại, như thể muốn nhét cả nắm đấm của mình vào!

Âʍ ɦộ của Từ Vãn Thời lúc này đã bị kéo căng đến cực hạn, gần như không thể đứng vững, cô hoảng sợ, dùng hai tay nắm lấy tay Trần Thanh Diễm, run rẩy nhắm mắt lại: “Một lần! Chỉ một lần thôi! Thật sự không nhiều hơn.”

Vừa dứt lời, lòng cô như thắt lại.

Cô đã nói dối Trần Thanh Diễm.

Đồ vật ức chế cao trào quả thực rất mạnh, đêm qua cô quỳ trước mặt Trần Thanh Diễm nửa đêm, sau đó trở về phòng suy nghĩ nửa đêm, cuối cùng cô cũng tìm được cách cạy nó ra, đã nhiều lần không được giải phóng ham muốn, sau một lúc nhẹ nhõm, cô lại đeo nó vào.

Trần Thanh Diễm rút tay ra khỏi âʍ ɦộ cô.

Một giây tiếp theo, cô mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng quỳ xuống trước mặt Trần Thanh Diễm, mặc kệ những dòng nước không ngừng tạt vào người khiến cô không thở được: “Chủ nhân, đêm qua thật sự là em chịu không nổi, em không dám nữa, thật sự không dám nữa đâu.”

Ánh mắt Trần Thanh Diễm cực kỳ u ám, nhìn chằm chằm người đang quỳ bên chân mình một lúc rồi hỏi: “Em nghĩ bây giờ chúng ta nên làm gì?”