Editor: Ái Tuyết
Tiêu Sắt dẫn theo A Trà đi trở về, cũng không nhìn thấy A Tuyết ở trên đường, mày đẹp nhăn lại, nhỏ giọng hỏi: "A Tuyết đâu?"
A Trà ước gì A Tuyết không ở đây, miễn cho đối phương nói chuyện chọc A Sắt không vui, hừ hừ: "Ai biết."
Đột nhiên, trong bụi cỏ truyền đến một vài tiếng động nhỏ "xào xạc". Lỗ tai A Trà nhạy bén, lập tức dừng bước chân lại, quát hỏi: "Ai?"
Tiêu Sắt đi ở phía trước, quay đầu lại nhìn A Trà, nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"
Hai mắt A Trà nhìn chằm chằm bụi cỏ, toàn thân căng chặt, thấp giọng nói: "Trong bụi cỏ có tiếng động?"
Toàn thân Tiêu Sắt cũng vào trạng thái đề phòng, ở thời đại viễn cổ người và dã thú cùng tồn tại. Không ai biết những dã thú này trốn tránh ở nơi nào, thời thời khắc khắc đều phải cẩn thận.
A Trà che chắn Tiêu Sắt phía trước, nhỏ giọng nói: "A Sắt, chị đừng tới gần, chị trốn phía sau em, để em đi xem."
Tiêu Sắt sao có thể trốn ở phía sau A Trà, cô nhặt một cục đá nắm chặt trong tay, cùng A Trà đi về phía bụi cỏ: "Cùng đi."
Hai người chậm rãi đi tới gần bụi cỏ, trong bụi cỏ lúc này một chút thanh âm cũng không có, yên tĩnh đến quỷ dị.
Đột nhiên, một đầu lông xù nho nhỏ màu xám từ trong bụi cỏ lao ra, đôi mắt đỏ ngầu, nhe răng lao về phía Tiêu Sắt.
A Trà kinh hãi, vội vàng đẩy Tiêu Sắt một cái, bản thân bị tiểu gia hoả màu xám đánh bật liên tục lui về phía sau. "Bùm" một tiếng, rơi vào trong sông.
Nơi này không phải hồ nước lớn, không có nhiều cá thú, nhưng suy cho cùng vẫn sẽ có cá thú. Chúng nó đều có hàm răng sắt bén, cắn chết A Trà chỉ là vấn đề thời gian!
"A Trà!"
Tiêu Sắt ngã xuống đất, tận mắt nhìn thấy thấy A Trà rơi vào trong sông, kinh hãi kêu lên một tiếng, sau đó hướng về phía A Đạt hô to: "A Đạt!"
Tiếng hô to của Tiêu Sắt, doạ cho đám A Đạt giật mình quay đầu lại, đã nhìn thấy Tiêu Sắt nhảy vào trong sông.
Tim A Đạt lúc này bị doạ cho ngừng đập, Tiêu Sắt chính là vu nữ, nếu cô ấy chết trong lúc cậu phụ trách hồ nước lớn bên này. Cậu nhất định sẽ bị tộc nhân mang đi tế trời.
"A Sắt!"
Sắc mặt A Đạt kinh hoảng đến trắng bệch, ném xuống cần câu cá trong tay, chạy về phía Tiêu Sắt. Tộc nhân khác cũng ném đồ vật trong tay xuống, điên cuồng chạy theo.
Người rớt vào trong nước, sẽ bị cá thú ăn thịt, đây không phải chuyện đùa.
Đột nhiên rơi xuống nước, A Trà bị dọa sặc mấy ngụm nước, chuyện Tiêu Sắt dạy cô bơi lội thế nào cũng hoàn toàn quên mất, chỉ biết vùng vẫy lung tung.
Đột nhiên, một con cá thú há to miệng máu đầy răng sắc bén lao về phía A Trà.
A Trà trừng lớn hai mắt, mới vừa điều chỉnh được tay chân càng thêm hoảng loạn, liên tục sặc nước sông.
Đúng lúc này, một bóng người vọt vào trong nước, bơi về phía A Trà
Tiêu Sắt liều mạng bơi sang A Trà, lấy ra cốt đao bên hông, hung hăng chém về phía cá thú.
Cá thú bị thương hoảng loạn chạy trốn, vết máu trên người nó hấp dẫn mấy con cá thú khác đuổi theo. Cũng vì vậy tranh thủ chút thời gian cho Tiêu Sắt và A Trà.
Tiêu Sắt bơi tới bên cạnh A Trà, đôi tay vẫy nước, cổ vũ cùng trấn an A Trà.
A Trà nhìn thấy Tiêu Sắt, nỗi kinh hoảng dần biến mất, nhớ lại những gì mình đã học bơi, cô đẩy nước làm theo động tác Tiêu Sắt nổi lên mặt nước.
Đột nhiên, cả người A Trà bị kéo xuống nước,Tiêu Sắt vẫn luôn chú ý đến A Trà, ánh mắt lạnh lẽo, cô tiến lên, cốt đao trong tay lại lần nữa đâm tới cá thú.
Cá thú cắn chân A Trà sau khi bị thương liền chạy trốn, máu tươi lại lần nữa nhiễm đỏ mặt nước.
Khi đám người A Đạt chạy đến, nhìn thấy mặt nước nổi lên màu đỏ, đều bị dọa đến mặt không còn chút máu.
"A Đạt!" Dạ Phong đuổi tới, khiển trách bọn họ, "Đều đứng đây nhìn cái gì?"
Sắc mặt A Đạt tái nhợt, chỉ vào nước sông, run run môi nói: "A Sắt nhảy xuống sông!"
Dạ Phong quét về phía màu đỏ trong nước, đồng tử chấn động mở to, nhanh chóng tung người lao vào trong nước.
A Đạt la một tiếng, cũng nhảy vào, vừa mới nhảy vào miệng mũi đều bị sặc nước, tay chân hoảng loạn vùng vẫy, may mắn được tộc nhân lấy cây mây cứu lên.
Tiêu Sắt một bên che chở A Trà bơi trên mặt nước, một bên gϊếŧ cá thú càng lúc càng đến nhiều. Dù cho cô có mạnh mẽ đến mấy cũng không thể chống đỡ được, thể lực có chút yếu đi.
Đột nhiên, một bóng người lao tới, động tác nhanh chóng như một con cá thú vọt tới bên người cô, một quyền đấm vào cá thú, giải thoát cho cô.
Cùng lúc đó, A Đạt được kéo lên, sau đó đem cây mây ném vào trong nước.
Dạ Phong một tay bắt lấy cây mây, một tay nắm lấy Tiêu Sắt, A Trà được Tiêu Sắt ôm trong tay, cùng lúc được lôi lên khỏi mặt nước.
Tiêu Sắt xem xét vết cắn trên chân A Trà, thở phào nhẹ nhỏm một hơi: "Còn may, giày rơm không bị cắn đứt, chân cũng không sao, không sao cả!"
Chỉ cần chân vẫn còn đó, chảy chút máu cũng không có việc gì.
Dạ Phong một phen kéo Tiêu Sắt qua, kiểm tra trên dưới cô một lượt, trong mắt đều là lo lắng: "Tôi nhìn xem!"
"Tôi không bị thương, là A Trà bị thương!" Tiêu Sắt an ủi người đàn ông đang lo lắng cho cô, "Anh xem, tôi thật sự không có việc gì."
Trái tim run rẩy của Dạ Phong lúc này vẫn như cũ đập mạnh bang bang, không ai biết được, vừa rồi khi anh nghe A Đạt nói Tiêu Sắt nhảy vào trong sông, anh đã có bao nhiêu sợ hãi.
Sợ hãi Tiêu Sắt trở về bầu trời, không còn cần anh nữa.
Nhìn thấy trong mắt Tiêu Sắt hiện lên tươi cười không chút lo lắng, trong lòng Dạ Phong tràn ngập cơn giận, lạnh lùng quát: "Sao em lại nhảy xuống sông? Em có biết bên trong đó có cá thú không, sẽ bị chúng nó cắn chết ăn thịt đó!"
Tiêu Sắt lần đầu tiên bị rống, ngơ ngẩn.
A Trà được A Đạt bế lên, nhìn đến Dạ Phong chảy nước mắt, tự thừa nhận sai lầm: "Tộc trưởng, ngài đừng trách A Sắt, A Sắt là vì cứu tôi mới nhảy xuống đó..... Tộc trưởng!"
Dạ Phong phẫn nộ tới l*иg ngực muốn nổ tung, anh vừa tự trách lại vừa ủy khuất, đột nhiên bế xốc Tiêu Sắt lên, một đường chạy như điên vào rừng rậm. Vừa thả cô xuống anh liền lấy tay nâng gáy cô lên, ấn chặt trên cây hôn xuống.
Làn da phấn nộn non nớt bị dè ép lên vỏ cây thô ráp, tạo nên cảm giác đau xót khó tả.
Dạ Phong như một con dã thú, lung tung cắn loạn lên môi Tiêu Sắt, nhue muốn phát tiết hết thảy buồn bực cùng khó chịu trong lòng anh ra.
Tiêu Sắt cắn nhẹ khoé môi, nhíu mày: "Dạ Phong, đau, anh nhẹ chút!"
Dạ Phong dừng động tác lại, ngón tay thô ráp cọ sát lên đôi môi đỏ mọng sưng tấy của Tiêu Sắt, thanh âm khàn khàn chất vấn cô: "Em muốn rời bỏ tôi?"
Tiêu Sắt nhìn chằm chằm anh không nói lời nào.
Đôi mắt cô sạch sẽ thanh triệt, không có một tia tạp chất, xinh đẹp như sao trời vào đêm.
"Em muốn từ trong nước chạy trốn, trở lại bầu trời sao?" Dạ Phong đem Tiêu Sắt gắt gao ôm vào trong l*иg ngực, gắt gao siết chặt, chặt đến mức Tiêu Sắt cảm thấy hít thở không thông.
Tiêu Sắt không dám kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh, nhẹ nhàng vỗ vào phía sau lưng anh, ôn nhu nói: "Tôi không muốn trở về, anh buông ra trước đi. Nếu anh bóp chết tôi, tôi sợ mình thật sự sẽ trở về đó."
Dạ Phong ngẩn ra, bỗng nhiên buông tay, đôi mắt trong trẻo, cúi đầu nhìn cô, do dự không xác định: "Em vừa nói cái gì? Nếu em chết, em sẽ trở về bầu trời?"
Tiêu Sắt rất muốn trợn trắng mắt, tên ngốc này thật biết chọn chỗ quan trọng để hỏi, ai chết đều sẽ trở về chứ!
Nhưng nhìn đôi mắt anh như tiểu dã thú vô tội, Tiêu Sắt không dám trêu chọc anh, nghiêm túc nói: "Yên tâm, tôi không muốn trở về, cho dù là ai cũng không thể bắt tôi trở về."
Từ đầu tới cuối, Dạ Phong khẩn trương đến toàn thân run run, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lại lần nữa đem cô ôm vào trong lòng ngực, thanh âm mang theo run rẩy hoảng sợ: "Được!"
"Nhưng anh phải đối xử với tôi thật tốt. Bằng không, khi tôi tức giận sẽ đi trở về." Tiêu Sắt lại không nhịn được muốn trêu chọc người đàn ông đáng yêu này một chút.
Dạ Phong lập tức giơ tay lên thề: "Sẽ không, ta Dạ Phong sẽ vĩnh viễn đối tốt với em, vĩnh viễn che chở em, vĩnh viễn không chọc em tức giận."
"Vừa rồi anh hung dữ với tôi?" Tiêu Sắt trực tiếp cho anh một tội danh.
Dạ Phong sửng sốt, nghiêm túc suy nghĩ, tôi, tôi, tôi nửa ngày cũng không ra được một chữ.
Tiêu Sắt không nhịn được nữa, bật cười: "Được rồi, chúng ta đi về trước, bọn họ chắc hẳn đã chờ đến sốt ruột rồi."