Thiên Kim Giả Và Thiên Kim Thật

Chương 1

“Ưm a... A a... Thật tuyệt…”

Trên giường lớn của khách sạn, hai cơ thể trắng nõn bóng loáng quấn lấy nhau, làm hành động sinh sôi nảy nở nguyên thủy nhất của loài người.

Chỉ là nhìn gần, mới phát hiện hai người đó thế mà lại là hai người phụ nữ.

Gương mặt của người đang lắc lư cơ thể của mình ở phía trên rõ ràng trông trẻ con hơn, hẳn là đối phương vẫn còn là một cô gái vị thành niên.

Người phụ nữ quyến rũ động lòng người nằm ở dưới thân cô gái đang lớn tiếng gào thét, hai chân gắt gao quấn quanh eo người con gái, còn thỉnh thoảng lấy gót chân đi chọc mông người con gái.

“Ưʍ... Tuyệt quá đi... Lớn quá đi... Đâm vào sâu quá.”

Những lời tục tĩu của người phụ nữ không khiến cô gái cảm thấy khó chịu, chỉ cau mày nhẹ nhàng và tiếp tục chạy nước rút.

Cảm nhận được đồ vật bên trong cơ thể lại sưng to thêm vài phần, người phụ nữ lắc lắc cặp mông dâʍ đãиɠ của mình rồi nói, "Mau bắn vào đi... Cho tôi đi."

Cô gái thả lỏng ống phóng tinh ra, bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c nóng bỏng.

Sau đó cô không chút do dự rút gậy thịt ra ngoài cơ thể.

Cô gái này không ngờ lại có cơ quan sinh dục mà người con gái vốn dĩ không nên có, ©ôи ŧɧịt̠ thô to cho dù đã mềm xuống cũng không thể khinh thường.

Người phụ nữ dùng ánh mắt mê luyến nhìn ©ôи ŧɧịt̠ to lớn ấy, cô ấy đứng dậy để liếʍ lấy nó, ăn sạch sẽ tϊиɧ ɖϊ©h͙ và nước da^ʍ ở phía trên đó.

Cô gái lại lạnh lùng nhìn cô ấy, cảm giác được suy nghĩ của người phụ nữ còn muốn một lần nữa, cô rút gậy thịt ra, giọng nói thản nhiên bảo, "Hôm nay làm đủ rồi, em phải về nhà.”

Người phụ nữ cũng không dây dưa, chỉ khoa trương nở nụ cười, "Nếu người thành phố Bắc này biết, cô chủ nhỏ ưu tú của nhà họ Tống mà người người đều khen ngợi có ©ôи ŧɧịt̠ của phái nam, không biết sẽ gây ra bao nhiêu oanh động.”

“Đến lúc đó chắc chắn sẽ rất thú vị.”

Cô gái đi ra từ trong phòng tắm, thuần thục lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ từ trong tủ quần áo để mặc vào.

"Tối nay chồng của chị không có ở đây à?"

Người phụ nữ lộ ra biểu cảm khinh thường, "Gã đàn ông có ©ôи ŧɧịt̠ ngắn ấy không cho chị đây được hạnh phúc, còn đi gây tai họa cho người khác."

Nói xong, cô ấy lại nhìn về phía kích thước ©ôи ŧɧịt̠ đáng kiêu ngạo của cô gái, "Vẫn là Tống Thanh của chúng ta tốt hơn, vật lớn sống tốt hơn.”

“Đáng thương” Tống Thanh sửa sang lại trang phục ở trước gương, sau đó lại cầm lấy đồng hồ đeo tay trên bàn cài dây lại.

“Tạm biệt.”

Người phụ nữ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bước xuống giường, vội vàng ôm cổ hôn cô một cái trước khi cô gái ra khỏi cửa.

"Chị chờ mong lần sau đấy..."

“Nói sau đi.”

Tống Thanh đi ra khỏi cửa, mặt không chút thay đổi lau nơi người phụ nữ đã hôn.

Sau đó một tiếng chuông dồn dập vang lên, Tống Thanh lấy điện thoại di động ra, vừa ra khỏi khách sạn vừa nhận máy.

“Mẹ?”

“Thanh Thanh, con mau trở về nhà, mẹ và ba con muốn nói với con một chuyện.”

Cặp lông mày thanh tú xinh đẹp của người con gái hơi nhếch lên, cô nghe ra giọng nói nghiêm trọng của mẹ, lần cuối cùng xuất hiện giọng điệu trang trọng như vậy là khi ông ngoại của cô qua đời.

“Được, con sẽ trở về sớm.”

Trực giác nói cho cô biết nhất định đã xảy ra chuyện gì. Còn liên quan đến cô.

Cúp điện thoại, tìm được xe riêng, cô dặn dò với người tài xế chờ đợi đã lâu, "Lái xe nhanh lên.”

"Vâng, thưa cô."

Tài xế Tiểu Lý tận chức tận trách, làm việc vô cùng chuyên nghiệp, toàn bộ quá trình tốn mười bảy phút lái vào nhà lớn của nhà họ Tống, nhanh hơn bình thường mười hai phút. Nhưng vẫn phải mất ba phút để quanh co vòng qua khu vườn hoa thơm ngát và ít bóng mát của nhà họ Tống, khu vườn tinh xảo cầu kỳ và hồ nhân tạo có động thiên khác, mới tới cửa biệt thự hoành tráng và sang trọng.