Dưới tú lầu.
Đám nam tử kia thấy có người cướp được tú cầu, đều nhao nhao hiếu kỳ vây lại xem.
Bọn hắn vốn là muốn đem tú cầu đoạt lại, rồi tiếp tục chơi, nhưng nhìn thấy người cướp được tú cầu chính là một tên ăn mày quần áo rách nát, trên mặt vô cùng bẩn, trên người còn có mùi hôi thối nồng đậm của một tên ăn mày chính hiệu.
Đám người này thấy vậy liền theo bản năng lùi một bước.
"Thối quá, đó là một tên ăn mày!!"
Vương Ma Tử che mũi rồi lại lùi thêm mấy bước, những người khác cũng đều nhanh nhẹn cách Vương Đằng rất xa, sợ bị mùi thối trên người hắn bám lấy.
"Tú cầu bị một tên ăn mày cướp được."
Tên đại thúc trung niên kia đột nhiên cao giọng hô lên.
Vừa dứt lời, đám người đều bắt đầu nhao nhao cười cợt.
"Haha, tú cầu bị một tên ăn mày nhận được."
"Haha, con rể của Liễu gia là một tên ăn mày."
"Xấu nữ phối với tên ăn mày, thật là một đôi trời sinh!!"
.......
Mọi người không khỏi cười vang lên, mà Liễu Quốc An ở trên tú lầu nhìn đến, sắc mặt đều đen lại.
Hắn chẳng thể nghĩ tới là một tên ăn mày bẩn thỉu sẽ cướp được tú cầu của nữ nhi hắn.
"Người đâu, đem tên ăn mày kia mang đến đây cho ta."
Liễu Quốc An nhíu mày trầm giọng nói.
Hắn vốn định tại chỗ này tuyên bố lần ném tú cầu chọn rể này hết hiệu lực, nhưng sau ngẫm nghĩ lại cảm thấy làm như vậy sẽ làm cho uy tín của Liễu gia bị hao tổn, liền để cho người đem tên ăn mày kia mang vào đây.
Sau này lại ở phía sau lặng lẽ đem tên ăn mày này đuổi đi, như thế sẽ không ảnh hưởng đến uy tín của bọn hắn.
Rất rõ ràng, Liễu Quốc An không hề coi trọng tên ăn mày này.
Mà Liễu Nhan Tịch nhìn thấy tú cầu của mình bị một tên ăn mày bẩn thỉu cướp được, đôi mắt có chút tối sầm lại, xem ra ý trời đã quyết.
Liễu Quốc An nhìn thấy nữ nhi của mình không vui, đi nhanh tới an ủi.
"Nhan Tịch, con không cần khổ sở, đợi lát nữa ta cho tên ăn mày này mang vào đây, hảo hảo thuyết phục hắn một phen, cho hắn một ít chỗ tốt, để chính hắn rời đi."
"Mặt khác cha sẽ cho người tìm một vị hôn phu tốt cho con."
Liễu Quốc An sớm đã nghĩ qua, đợi lát nữa cho tên ăn mày này một phen chỗ tốt, để hắn chủ động rời đi, như vậy cũng không ảnh hưởng đến uy tín Liễu gia bọn hắn.
Bất quá Liễu Nhan Tịch tựa hồ nhận mệnh.
"Cha, tú cầu của ta đã bị hắn cướp được, phu quân của ta là hắn, ý trời chính là như vậy, ta không muốn bị giày vò nữa"
Liễu Nhan Tịch sau khi nói xong lời này, một mặt buồn đau cũng nhạt bớt.
Liễu Quốc An nghe đến đó ngầm thở dài, nhưng vẫn không cam tâm để nữ nhi của mình gả cho một tên ăn mày bẩn thỉu.
Lúc này, Vương Đằng che chở cho tú cầu, cảnh giác phòng bị nhìn đám người xung quanh.
Ai dám đến đoạt tú cầu với hắn, hắn liền chuẩn bị cùng người đó liều mạng, cũng may những tên kia đều không có đi lên cướp đoạt tú cầu, ngược lại đều xa cách hắn.
Đều này làm Vương Đằng nhẹ nhàng thở ra.
"Ting, chúc mừng kí chủ hoàn thành lựa chọn, ban thưởng một cái đùi gà tiên linh, đã được cất giữ trong không gian hệ thống!"
Vương Đằng nghe được âm thanh này, âm thầm vui mừng, rốt cuộc cũng có đùi gà để ăn, bất quá ngay lúc hắn chuẩn bị đem đùi gà tiên linh lấy ra để lấp đầy cái bao tử, thì có hai hạ nhân hướng phía hắn đi tới.
"Tên ăn mày kia, lão gia chúng ta cho mời, mau theo chúng ta đi một chuyến."
Hai tên hạ nhân tuy nói là mời, nhưng lại một mặt ghét bỏ, xem thường, với lại đều bịt mũi, hiển nhiên là bị mùi hôi thối trên người Vương Đằng làm cho nghẹt thở.
"Lão gia nhà các người là ai??? Mời ta đi để làm gì??"
Vương Đằng đang còn tưởng tượng nhanh đem đùi gà lấp bao tử đói.
"Ngươi đoạt tú cầu của tiểu thử nhà ta, ngươi nói xem đây là mời ngươi đến làm gì??"
Bên trong một tên hạ nhân bất mãn lớn tiếng nói.
Vương Đằng nghe đến đó, sau lại nhìn thoáng qua tú cầu màu đỏ trong tay, trong lòng nhấp nháy.
Ta đoạt tú cầu, ta, đây là muốn có nàng dâu???