Thật ra Dịch Nam Yên muốn nói, em là con gái mà sao không biết rụt rè gì hết vậy, gặp ai cũng hôn, lỡ như trúng ngay người yêu thầm em, đây không phải là cố ý làm cho người ta hiểu lầm sao?
Đáng tiếc người kia đã cúp máy, khiến cho Dịch Nam Yên không có cách nào phát tiết cảm xúc.
Cô hít một hơi, tiện tay ném điện thoại xuống giường, quay người đi ra ngoài lấy một chai nước lạnh trong tủ lạnh, nửa đêm bị gọi đến còn chưa rời đi, Dương Thư đã giật mình khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ ngầu của Dịch Nam Yên: "Nam Yên em sao vậy? Em say hay là sốt? Chị đi gọi bác sĩ gia đình ngay!"
"Tôi không sao!" Dịch Nam Yên giật giật khóe miệng, sắc mặt tối sầm nhìn cô ấy, "Sao cô còn ở đây?"
Dương Thư: "..."
Dương Thư lập tức có cảm giác mình bị đá sau khi đã hết giá trị lợi dụng, dù sao thì cô ấy cũng chỉ đang thảo luận về triết lý sống với trai tơ trong câu lạc bộ, rồi đột nhiên bị Dịch Nam Yên gọi đến, yêu cầu cô ấy tìm một số tài liệu kỳ lạ, chuẩn bị tài liệu trong khoảng thời gian ngắn rõ ràng đã tốn rất nhiều công sức của cô ấy, dọc đường uống nước cũng không có thời gian, cô ấy ở lại để hỏi Dịch Nam Yên định làm gì, và liệu có muốn cô ấy tìm người tài trong lĩnh vực này không, rốt cuộc thông tin bằng văn bản sao có thể so sánh với các bên liên quan.
Nhưng bây giờ cô ấy cảm thấy mình nên ra ngoài và hỏi qua điện thoại, dẫu sao, Dịch Nam Yên nhìn cô ấy như muốn diệt khẩu.
Lạ lùng làm sao, đi đứng thì cùng tay cùng chân, nhìn thế nào cũng thấy không bình thường.
Dù là trợ lý của Dịch Nam Yên đã mấy năm nhưng Dương Thư cũng không biết nhiều về Dịch Nam Yên vì họ chưa từng tiếp xúc gì nhiều ngoài công việc, tuy nhiên, Dịch Nam Yên không khó phục vụ, thậm chí ngày lễ, tết còn đưa lì xì cho cô ấy, nhưng gần đây Dương Thư cảm thấy Dịch Nam Yên thực sự rất kỳ lạ, luôn luôn làm một số điều khó hiểu.
Đặc biệt là vừa rồi, khi tài liệu vào tay, liền cầm điện thoại di động và USB vào nhà, nhốt cô ấy ở ngoài, khi đi ra thì mặt mũi đỏ bừng, bước đi cùng tay cùng chân, trông thực sự bất ổn.
Chẳng lẽ yêu đương thật ư?
Dương Thư không thể tưởng tượng Dịch Nam Yên sẽ yêu loại người nào, và cũng đang do dự có nên nói với ông chủ lớn về những điều bất thường gần đây của Dịch Nam Yên hay không, xét cho cùng, cô ấy được cử từ trụ sở chính đến bên Dịch Nam Yên, bản thân của việc này cũng có một tầng giám sát như vậy, ý là nếu cô ấy biết chuyện mà không báo cáo thì sự tồn tại của cô ấy là vô nghĩa.
Nhưng cô ấy thậm chí không có một nghi phạm chính xác.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Dương Thư quyết định quan sát thêm một thời gian nữa, dù sao gần đây Dịch Nam Yên cũng không tiêu nhiều tiền.
Chỉ là, mấy ngày trước cô giúp một bạn học nhẹ dạ cả tin thuê nhà giá rẻ, nhưng đây không phải là lần đầu tiên cô làm loại việc tốt không muốn đối phương biết này, hơn nữa nó cũng không phải là một điều đáng chú ý.
Không thể tìm thấy manh mối nào, Dương Thư tạm gác nó sang một bên, thay vào đó là bắt đầu làm việc, hỏi Dịch Nam Yên rằng liệu cô muốn trở thành người nổi tiếng trên Internet hay giúp đỡ người khác, và có cần cô ấy tìm người marketing hộ không.
Mặc dù Dương Thư khá chắc chắn rằng đây là tìm tài liệu giúp người khác, dù sao Dịch Nam Yên chưa bao giờ quan tâm đến những người nổi tiếng trên Internet, nhưng Dương Thư vẫn lắm miệng hỏi thêm một câu.
Dịch Nam Yên suy nghĩ một lúc, và cảm thấy rằng việc trực tiếp lăng xê nàng không tốt lắm, nhưng cô vẫn nhờ Dương Thư tìm một vài người nổi tiếng trên Internet để dự phòng.
Theo quan điểm của Dịch Nam Yên, môi trường trên Internet rất biến dạng, cho dù cô không chơi Internet, cô vẫn biết bùng nổ Internet là gì, thậm chí cô đã từng xem những tin tức như "xx cút khỏi giới giải trí đi", nếu lỡ Diệp Sơ Hạ phải chịu đựng những điều này, có lẽ nàng sẽ cảm thấy tốt hơn nếu ai đó nói đỡ giúp nàng.
Chung quy, nhiều người thích trút những cảm xúc tiêu cực lên Internet khi họ không thể tìm thấy lối thoát trong thực tế, chỉ trích, mắng mỏ thậm chí là tục tĩu, với tính cách hở tí là khóc của Diệp Sơ Hạ, có thể một ngày nào đó sẽ tổn thương vì những lời trên Internet.
Khi không ở gần Diệp Sơ Hạ, chỉ số IQ của Dịch Nam Yên vẫn ở mức bình thường, thậm chí còn có suy nghĩ xa hơn người thường, hiện tại cô đã cân nhắc phải làm gì nếu Diệp Sơ Hạ bị anti tìm tới trong tương lai. Tuy nhiên, cô không định nói với Diệp Sơ Hạ, cũng như Dương Thư về điều này, mà vẫy tay ra hiệu cô ấy có thể đi, nhưng trong lòng đã hạ quyết tâm rằng, nếu Diệp Sơ Hạ nuôi con kia thực sự khiến cuộc sống của nàng khó khăn, cô sẽ mua một shop online, sau đó yêu cầu chủ cửa hàng liên hệ với Diệp Sơ Hạ để giúp quảng cáo cửa hàng trực tuyến này, một "chén cơm" hợp tình hợp lý như vậy, nàng sẽ không nghi ngờ gì.
Điều quan trọng nhất là làm như vậy cô cũng không mất gì, dù sao một cửa hàng trực tuyến nhiều nhất cũng chỉ hơn tám chục triệu, cô có thể tiết kiệm bằng cách mua ít quần áo và túi xách lại, và bố cô sẽ không nhận thấy dòng tiền bất thường.
Hàng tháng Dịch Nam Yên tiêu tiền không ít, cho dù muốn mua một chiếc ô tô mấy trăm triệu cũng chỉ cần gọi một cú điện thoại, nhưng bố Dịch rất sợ Dịch Nam Yên sẽ trở thành mục tiêu của những người xấu vì sự hào phóng của mình, nên là bất cứ khi nào Dịch Nam Yên có một khoản lưu chuyển tiền tệ lớn, bố Dịch sẽ ngay lập tức điều tra.
Xét cho cùng, Dịch Nam Yên là một ngu ngon ngoan, ngây thơ được chăm bẵm quá tốt, những năm qua cô toàn ra ngoài vung tiền, nhìn xuôi nhìn ngược gì cũng là tiền, ví dụ như cô đã xây dựng một cơ sở động vật hoang bị thua lỗ; cô không chỉ quyên góp tiền cho vùng núi nghèo khó, mà khi hứng thú cô còn có thể trực tiếp đến ngôi làng ở miền núi đó, mặc dù chưa đến hai ngày cô đã ỉu xìu chạy trở về vì không thể chịu đựng được điều kiện khắc nghiệt ở đó; ví dụ như cô đã đầu tư vào nhiều dự án phúc lợi công cộng và hoàn toàn không thấy thu về, những người đó chính là ngắm chuẩn cái tính cứng miệng mềm lòng của cô, nên toàn sáp lại gần cô.
Mặc dù xuất phát điểm của họ là từ thiện và họ chưa bao giờ nghĩ đến việc trục lợi từ nó, nhưng bố Dịch vẫn bực bội vì điều này. Con gái của ông tốt bụng, nhưng đâu cần phải lợi dụng một mình cô để kiếm chác đúng không?
Điều duy nhất khiến bố Dịch hài lòng là cô sẽ cho người điều tra xem là thật hay giả trước khi vung tiền, để số tiền đó không bị lãng phí một cách vô ích, ít nhất nó cũng được tiêu vào những việc có ý nghĩa và không bị người khác xem là máy ATM.
Dù vậy, bố Dịch vẫn lo sốt vó, nếu có một khoản tiền lớn chảy ra từ tài khoản của Dịch Nam Yên, ông ấy chắc chắn sẽ đi điều tra, Dịch Nam Yên cũng khá hiểu chuyện, ít nhất cô sẽ không tiêu số tiền trên ba tỷ cho bản thân mà sau khi hỏi ý kiến
của ông thì mới tiêu xài.
Dịch Nam Yên không biết rằng trong mắt tất cả những người thân thiết với cô, cô không phải là người có hình tượng khôn khéo, Dịch Nam Yên không nghĩ mình ngu ngốc, cô cũng không quan tâm số tiền mình đưa ra có được đền đáp hay không. Ở trong mắt cô, tiền thật sự chỉ là một con số, từ đó đến giờ đại tiểu thư chưa bao giờ lo lắng về tiền bạc, cho nên cô không ngại dùng tiền để mua tâm lý thỏa mãn cùng vui sướиɠ cho bản thân.
Nhiều đứa con nhà giàu thích vui chơi vì chúng quá giàu có về vật chất, đó là lý do tại sao có rất nhiều cậu ấm cô chiêu thích đua xe, chơi gái, các môn thể thao mạo hiểm và thậm chí là hút chích, cờ bạc. Dịch Nam Yên không hứng thú với những thứ đó. Sau khi nhận ra tốc độ phá của của mình không theo kịp tốc độ kiếm tiền của gia đình, Dịch Nam Yên rất sẵn lòng dùng số tiền này để giúp đỡ người khác.
Không phải phẩm giá cao quý như thế nào, mà chỉ đơn giản là ghét vẻ mặt cau có ủ dột, xấu xí của họ.
Huống chi, cô không có gì ngoài tiền. Nếu một trong những cô bé, cậu nhóc mà cô giúp đỡ trở thành nhà phát minh hay nhà khoa học trong tương lai, thế giới sẽ thay đổi vì họ. Đây là một điều rất có cảm giác thành tựu.
Thử nghĩ xem, nếu sau này người đó đứng trên sân khấu trao giải Nobel và gửi lời cảm ơn bạn tới giới truyền thông trên toàn thế giới thì sẽ kích động biết bao.
Mặc dù xác suất của việc này rất nhỏ, nhưng chẳng lẽ không cho người ta mơ mộng hão huyền?
Dù sao cô trả giá cũng chỉ là một ít tiền cô không thèm để ý, còn đối phương lại có thêm một biện pháp thay đổi vận mệnh của mình, đây chẳng phải là đôi bên cùng có lợi sao?
Dịch Nam Yên không quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này, cũng chưa từng nghĩ đến việc công khai những chuyện như vậy, cho dù khi chưa đủ tuổi, rất nhiều quyết định mà cô đưa ra đều được thực hiện dưới danh nghĩa của bố Dịch, còn bản thân Dịch Nam Yên thì không muốn ai biết.
Tất nhiên, Dịch Nam Yên rất hài lòng với kết quả này, ít nhất vì những việc làm tốt này, bố cô cũng có một số lợi thế hơn những người khác trong nhiều dự án quốc gia, và số tiền bỏ ra ngay từ đầu không phải do cô kiếm được, vì vậy cô tiêu xài không có gánh nặng tâm lý, nhưng cô sẽ có gánh nặng tâm lý khi đội những công lao chồng chất đó lên đầu.
Dù sao cô cũng không cảm thấy mình rất lương thiện, nhưng rất nhiều chuyện đối với cô đều thực sự dễ như trở bàn tay, cô sẽ không vì chuyện này mà hạ thấp chất lượng cuộc sống của mình, nếu không, cô sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy.
Diệp Sơ Hạ không biết điều này nên nàng đã lợi dụng lòng tốt của Dịch Nam Yên để thu lợi cho bản thân mà không gặp bất kỳ gánh nặng nào.
Từ lâu Diệp Sơ Hạ đã biết rằng lòng tốt là vô ích khi con người rơi vào thế yếu. Những sinh viên nghèo khó được cha nàng giúp đỡ đã hợp tác với người ngoài để bán công ty ngay sau khi cha nàng qua đời. Người mẹ không biết gì đã bán nhà bán xe để trả nợ nần của công ty, những bà con nghèo từng được cưu mang đều thờ ơ lạnh nhạt, kể cả bà nội tốt bụng, khi nhờ các chị em tốt của mình trước đây giúp đỡ cũng không ai chọn giúp đỡ hai bà cháu.
Đó là lý do tại sao Diệp Sơ Hạ thậm chí có một loại bài xích khi đối mặt với những người tốt, mặc dù nàng đã trưởng thành rất nhiều, cũng không phải nàng chưa bao giờ gặp người tốt, chỉ là nàng không phải là một người lạc quan, nên nàng luôn dễ dàng nhớ lại những bất hạnh của mình, trong những đắng cay khó nguôi ở đời rất khó nhặt được mấy hạt đường.
......
Kể từ ngày Diệp Sơ Hạ hôn Dịch Nam Yên cách màn hình, Dịch Nam Yên đã không liên lạc lại với nàng trong vài ngày. Ngay cả những video về mèo mà cô thường khoe trên trang cá nhân cũng biến mất, có vẻ như cô đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ không nhẹ, Diệp Sơ Hạ không quan tâm, nàng đang bận quản lý tài khoản, và thậm chí việc đưa mèo đi tiêm phòng cũng là tranh thủ thời gian rảnh rỗi ít ỏi của mình.
Vì thang máy bị con nít quỷ phá rồi nên Diệp Sơ Hạ không còn cách nào khác đành phải đi thang bộ, đi chưa được nửa quãng đường thì nàng nghe thấy tiếng mắng chửi không nhỏ ở cầu thang.
"Con mẹ nó, Dịch Nam Yên thật đéo ra gì. Em gái tao cũng là em họ của nó mà, con bé nằm viện cũng không muốn đến thăm một chút. DM tao ăn nói khép nép hỏi vay tiền, còn bị nó block thẳng tay nữa chứ!"
"Chả phải trong nhà chỉ có vài đồng tiền dơ bẩn thôi sao? Có gì mà ghê gớm!"
... Thế thì đúng là ghê gớm thật.
Diệp Sơ Hạ lặng lẽ đứng ở cửa thang bộ, không ngờ lại gặp được một thằng ngu có liên quan đến Dịch Nam Yên như vậy ở một nơi như thế này.
"Mẹ kiếp, khi nào có cơ hội, bố mày sẽ tìm người chuốc say nó, đánh thuốc mê rồi đăng ảnh khoả thân của nó lên mạng, xem nó còn kiêu ngạo đến đâu!"
"... Có gì mà không dám, chẳng phải đó là cách cái máy ATM của Tường Tử ra đời sao?"
Đối phương vẫn đang chửi, như thể anh ta không quan tâm liệu người khác có nghe thấy những gì anh ta nói hay không, nàng cũng không biết đầu dây bên kia là ai, Diệp Sơ Hạ nghĩ đến rủi ro khi đá người xuống cầu thang, và từ bỏ cách làm đầy hấp dẫn này, nàng lặng lẽ đặt chiếc túi đựng mèo sang một bên, sau đó cởi đôi giày da nhỏ phát ra tiếng động, cẩn thận bước đến sau lưng anh ta, rồi nhanh chóng ấn hắn vào tường để tránh đối phương nhìn thấy mặt mình
Là nam, nhưng người này không cao hơn Diệp Sơ Hạ là bao, ốm nhom không có da thịt, thoạt nhìn giống như thuộc nhóm không lành mạnh, sau khi gia đình Diệp Sơ Hạ phá sản, nàng đã chuyển đến một ngôi trường được miễn học phí và có cả học bổng, nhưng lại có văn hoá học đường không đoan chính, ở đó, Diệp Sơ Hạ đã học được cách xung đột thể xác với người khác một cách chính xác, và hoàn toàn có thể đánh một người bất tỉnh mà không ai biết là nàng ra tay.
Khi không có người ngoài và máy quay, Diệp Sơ Hạ thích sử dụng vũ lực để giải quyết vấn đề hơn là võ mồm.