*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gần đây tâm trạng của Dịch Nam Yên không tốt lắm, bởi vì hai người họ vẫn chưa gặp nhau lần nào kể từ lần trước cô đưa Diệp Sơ Hạ về ký túc xá, khiến Dịch Nam Yên không khỏi cảm thấy lạc lõng như thể bản thân bị bỏ rơi sau khi đã hết giá trị.
Mặc dù newsfeed vẫn có thể nhìn thấy những lượt thích và tin nhắn riêng của nàng, nhưng tần suất đã ít hơn trước rất nhiều.
Đặc biệt, rõ ràng trước đây cô gửi tin nhắn sẽ nhận được trả lời sau vài giây, nhưng hiện tại đã thay đổi, thường rất lâu mới nhận được phản hồi.
Trước đây em ta không có như vậy!
Nhận thức này đã khiến gần đây Dịch Nam Yên rơi vào trạng thái chán đời, mà cô thì không giỏi che giấu cảm xúc của mình, vì vậy ngay cả trợ lý của cô là Dương Thư cũng nhận thấy sự kỳ lạ của Dịch Nam Yên.
Mặc dù Dịch Nam Yên trước đây rất hay cáu bẳn, nhưng sau khi làm trợ lý vài năm, Dương Thư vẫn có thể nhận ra sự khác biệt, đặc biệt là khi cô lấy điện thoại di động ra rồi đặt lại thì càng chán chường hơn, trông giống như muốn đợi ai đó trả lời tin nhắn nhưng không đợi được, kiểu hành vi này nhìn thế nào cũng giống như đang yêu.
Nhưng cô làm gì có thời gian để yêu đương chứ?
Là trợ lý cuộc sống của Dịch Nam Yên, đầu Dương Thư đầy dấu chấm hỏi. Dịch Nam Yên không phải là người ham chơi, thường chỉ ra ngoài để đi học hoặc đi mua sắm, hoặc mỗi lần tập gym đều chỉ đến phòng tập mà cô đã mua để phục vụ cho riêng mình, nghĩ kiểu gì cũng không thấy cô có thể tiếp xúc với người lạ mà ta?
Về phần trường học, với tác phong vừa tan học là đã chạy mất tăm của cô, cho dù người khác muốn tiếp cận cô cũng không thể lại gần được đúng không?
Dương Thư đang nghĩ mãi không ra thì điện thoại di động của Dịch Nam Yên vang lên.
Dịch Nam Yên cau mày, giống như bị âm thanh thông báo đột ngột làm phiền, nhưng lại thành thật mở khóa điện thoại ngay lập tức, nhìn xuống tin nhắn trên điện thoại, biểu cảm trên mặt cô vô thức dịu lại, nhưng khi cô trả lời xong tin nhắn cũng không nhận được phản hồi, vẻ mặt của cô vừa dịu đi, lập tức lại trở nên u ám.
Đại tiểu thư muốn giữ thể diện nên không muốn hỏi Diệp Sơ Hạ tại sao bây giờ không trả lời tin nhắn của cô nhanh như trước, cô luôn cảm thấy cho dù mình dùng giọng điệu gì thì đó cũng là dấu hiệu của sự yếu thế.
Trước khi được Diệp Sơ Hạ mời, cô không muốn chủ động tìm nàng. Dịch Nam Yên kiên trì một cách khó hiểu về điểm này, và chưa bao giờ thay đổi lịch trình của mình vì điều đó, chỉ không biết tại sao, gần đây đi học cũng không thấy nàng, không biết là do mâu thuẫn với lớp của khoa mình hay là nàng nghe một hồi đã chán rồi không nghe nữa.
Dịch Nam Yên cảm thấy rất khó chịu, nhóc lừa đảo này không thể biết điều hơn sao? Chẳng lẽ ngày đó chia tay, cô không có mở miệng chào tạm biệt nên giận sao? Nhưng giọng điệu trên Wechat của nàng không giống như vậy mà?
Lông mày của cô nhíu chặt vào nhau, khóe miệng mím lại, hơi thở u uất tràn ngập trong xe, điều này khá rõ ràng.
Dương Thư suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Nếu như Nam Yên có gì phiền lòng thì có thể nói cho chị biết, biết đâu chị có thể cho em ý kiến tham khảo."
"Tôi mà có thể phiền lòng cái gì?" Dịch Nam Yên lập tức phản bác.
Dương Thư nhún vai và ngừng nói chuyện.
Một lúc sau, Dịch Nam Yên liếc nhìn cô ấy: "Tôi có một người bạn... Thôi quên đi."
Như chúng ta đều biết, tôi có một người bạn hoàn toàn chẳng khác gì tôi, không phải Dịch Nam Yên không sử dụng Internet, cô biết điều này, nhưng cô chỉ không có ý nghĩ bày chuyện riêng tư cá nhân của mình ra trước mặt người khác để người khác thảo luận nên mới ngậm miệng, cúi đầu mở máy rồi lại tắt, trông còn gắt gỏng hơn trước.
Vừa định đặt điện thoại trở lại, âm báo tin nhắn lại vang lên, Dịch Nam Yên click vào, lúc này mới nhận ra người gửi tin nhắn không phải là Diệp Sơ Hạ mà là bác sĩ thú y:
【 Dịch tiểu thư, tháng này Cinderella phải thiến rồi, cô nghĩ khi nào thì có thời gian mang mèo đến đây? 】
Dịch Nam Yên khựng lại, cô thực sự quên mất chuyện này, sau khi suy nghĩ, cô trả lời: 【 Con mèo lần trước anh phẫu thuật thế nào rồi? 】
Người kia lập tức trả lời: 【 đang hồi phục rất tốt, mấy ngày nữa có thể xuất viện về nhà dưỡng thương rồi. 】
Đầu dây bên kia còn gửi một video, mèo con nhảy vào chiếc hộp các tông được cắt đặc biệt để đi vệ sinh giống như một chú kangaroo, bên cạnh còn có một giọng nữ ngọt ngào đang khen ngợi nó, nhưng tiếc là video đã kết thúc.
Dịch Nam Yên mím môi, châm chước cách dùng từ ngữ của mình và cố gắng làm cho câu hỏi của mình bớt cố ý hơn: 【 Cô gái đi cùng tôi lần trước có hay đến đó không? 】
Bác sĩ Lý ở đối diện cảm thấy là lạ, chuyện này không phải cô biết rõ nhất sao? Chẳng lẽ cãi nhau?
Bác sĩ Lý cũng không nghĩ nhiều:【 Tối nào cô ấy cũng đến, nhưng mà mười giờ tối mới đến 】
Mười giờ?
Dịch Nam Yên cau mày, bệnh viện cách trường học xa như vậy, tại sao nàng lại chọn đến đó vào giờ này?
Cô dùng ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng gõ vào màn hình, một lúc sau mới xị mặt nói: 【 Nếu hôm nay cô ấy đến thì nói cho tôi biết 】
Dịch Nam Yên phịu mặt ra, nghĩ rằng cô không có chủ động đi tìm nàng, cô chỉ đi thăm mèo mà thôi.
Bên kia cũng nhanh chóng trả lời, Dịch Nam Yên hài lòng cất điện thoại đi, tâm trạng trở nên tốt hơn.
Dương Thư không ngừng nhìn lén cô, càng ngày càng cảm thấy cô giống như đang yêu, cũng không biết đối phương dỗ cô như thế nào mà khiến tâm tình của cô tốt lên nhanh như vậy.
......
............
Diệp Sơ Hạ không cảm thấy mình đang qua cầu rút ván, suy cho cùng, mọi người chỉ có thể trả lời trong vài giây khi họ rảnh rỗi, mà khi họ bận rộn, họ chỉ có thể trả lời khi có thời gian rảnh tay, nàng tự nhận mình đã trả lời rất nhanh, về cơ bản đều trả lời trong vòng nửa giờ, rất nhiều lúc nàng thậm chí trả lời trong vòng vài phút, phải biết rằng, nàng không phải kiểu người không bao giờ rời điện thoại di động, có thể làm được điều này đã tốt lắm rồi.
Gần đây nàng thực sự rất bận rộn, là sinh viên năm hai, nàng chỉ có hơn 65 triệu tiền tiết kiệm, mặc dù Dịch Nam Yên đã giúp nàng, nhưng ca phẫu thuật và chăm sóc hậu phẫu đã tiêu tốn của nàng gần 33 triệu, tiếp theo, nàng phải mua thiết bị quay phim và thuê nhà, tiền trong tay đương nhiên không đủ, nên Diệp Sơ Hạ lại làm gia sư cho hai học sinh.
Đối với nàng bây giờ, dạy kèm đã là cách kiếm tiền nhanh nhất, còn những công việc chân tay khác như phát tờ rơi, bồi bàn, Diệp Sơ Hạ chưa từng nghĩ tới, mặc dù những việc này có vẻ phù hợp với hình tượng bần cùng của nữ chính hơn, nhưng trường mà nàng được nhận vào không phải là giả, có sẵn công việc gia sư đàng hoàng như vậy, nàng đâu có nghĩ quẩn đến nỗi đi làm loại công việc vừa bẩn vừa mệt này?
Tuy nhiên, mặc dù nhẹ nhàng hơn làm công việc chân tay, nhưng Diệp Sơ Hạ cảm thấy rất mệt mỏi khi phải đi lại giữa nhiều gia đình khác nhau, kể từ khi kiếm đủ tiền, Diệp Sơ Hạ đã chú tâm hơn vào việc học của mình và hiện tại nàng lại quay trở lại con đường cũ, cơ thể vốn mỏng manh của nàng không thể thích nghi với nó.
Diệp Sơ Hạ cũng không che giấu tình trạng của mình. Nàng chưa bao giờ cố tỏ ra mạnh mẽ. Dù sao thì khi một mình thậm chí còn gặp khó khăn trong việc ăn uống, nàng đã học cách cúi đầu xin người khác giúp đỡ. Đôi khi phơi bày nhược điểm một cách thoả đáng sẽ khiến cuộc sống của mình dễ thở hơn một chút.
Bắt xe buýt đến bệnh viện đúng giờ, Diệp Sơ Hạ đã chụp ảnh những thay đổi của vật nhỏ bằng chiếc điện thoại có chất lượng pixel rác rưởi, thực ra quay video vào thời điểm này cũng hợp lý, nhưng điểm ảnh của di động quá kém, và những bức ảnh mờ căm trông giống như được chụp bằng khóa cửa vậy (*), nên Diệp Sơ Hạ đã từ bỏ.(*) Một người đang cầm khóa cửa và thêm một câu, bạn sử dụng pixel này để chụp ảnh phải không, vì thoạt nhìn, khóa cửa này giống như một chiếc máy ảnh, nhưng chúng là hai những thứ không liên quan nên mức độ chế giễu tăng lên gấp đôi, rất nhiều cư dân mạng lợi dụng nó để chế giễu một số bức ảnh có pixel rất thấp.
Giả vờ chơi với vật nhỏ đang dồi dào sức sống một lúc, Diệp Sơ Hạ đang định rời đi thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân vội vã phía sau.
"Dịch tiểu thư đến đây để thăm mèo con à?"
Diệp Sơ Hạ quay lại nhìn, thấy Dịch Nam Yên dè dặt gật đầu, bước chân vốn vội vã đột nhiên trở nên chậm chạp, chậm rãi đi đến trước mặt Diệp Sơ Hạ, lợi dụng ưu thế chiều cao khi đi giày cao gót của cô, nhìn nàng chăm chú, như thể vừa mới nhìn thấy nàng, cô chậm rãi nói: "Trùng hợp vậy."
Diệp Sơ Hạ chớp mắt, tinh ý giả vờ tin tưởng, trong mắt lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc: "Chị Nam Yên, sao chị lại ở đây?"