“Đủ rồi.” Một giọng nói khàn khàn vang lên bên mép giường.
Toan Ngũ nắm lấy bả vai Bồ Tứ và kéo gã xuống khỏi người Tống Hoà.
Bồ Tứ vốn dĩ cũng không có ý định làm một lần nữa, gã vẫn là cảm thấy đau lòng cho cô cho nên thuận thế rút lui, đứng bên mép giường nhìn chằm chằm Tống Hoà trên giường, duỗi tay vuốt ve gậy thịt dính đầy dâʍ ɖị©ɧ của mình, tự cung tự cấp.
Tống Hoà vốn là thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn thoáng qua đũng quần của Toan Ngũ, cô liền căng chặt cơ thể.
Tuy nhiên, Toan Ngũ lại không trực tiếp cởϊ qυầи mà đi lên, đứng cạnh mép giường cúi người hôn cô thật sâu. Tống Hoà nếm được mùi vị mát lạnh của bạc hà, duỗi tay bám vào cơ bắp căng chặt nơi bả vai của hắn, ngửa đầu thừa nhận những yêu cầu từ môi lưỡi.
Lúc cô cảm thấy đầu lưỡi đau nhức, Toan Ngũ mới buông cô ra, giọng nói khàn khàn, hắn ta bế cô lên khỏi giường, bàn tay dán lên bụng nhỏ của cô ấn hai cái: “Có chỗ nào không thoải mái không?”
Hắn ta vừa ấn một cái, Tống Hoà liền cảm giác được huyệt nhỏ dưới thân khẽ mở ra, phun ra mấy dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Bởi vì tư thế bị bế lên, tϊиɧ ɖϊ©h͙ dọc theo miệng huyệt chảy xuống, một phần trực tiếp chảy vào rãnh mông cô, mang đến cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ.
Cô theo bản năng kẹp chặt chân và mông.
“Không nỡ như vậy?” Toan Ngũ giơ tay vỗ nhẹ vào mông cô một chút.
"Không...Không phải..." Tống Hoà rõ ràng cảm giác được một cỗ chất lỏng khác trào ra từ giữa hai chân cô, cô đỏ mặt thấp giọng phủ nhận, ngón tay thon gầy trắng nõn gắt gao bám vào bả vai Toan Ngũ, dứt khoát vùi mặt vào bên cổ hắn ta không nói gì.
Bồ Tứ ở bên cạnh lại đột nhiên tiến lên một bước, bàn tay to bẻ mông cô ra, nhìn hỗn hợp tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra từ cái lỗ nhỏ, gã thở hổn hển đung đưa eo hông, tay loát động dươиɠ ѵậŧ càng lúc càng nhanh.
Tại một thời điểm nào đó, gã gầm nhẹ một tiếng, cuối cùng cũng phun ra.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng đυ.c rơi xuống bờ mông đầy dấu vết ngón tay của Tống Hoà, còn có một ít rơi xuống giữa hai chân cô, cảnh tượng này dâʍ đãиɠ đến mức khiến mắt hai người đàn ông đều đỏ bừng.
Nhưng cuối cùng hai người bọn họ vẫn là kiềm chế, Bồ Tứ đi thu dọn chính mình, còn Toan Ngũ lấy quần áo bọc cho cơ thể Tống Hoà, sau đó trực tiếp bế cô ra ngoài đi vào phòng bếp.
Khi đi ngang qua sân, Tù Nhất đang từ bên ngoài trở về, nhìn thấy cảnh tượng này bước chân hắn khựng lại, ánh mắt tối sầm đi rất nhiều.