Lãnh Chúa Cầu Sinh Từ Tiểu Viện Tàn Tạ Bắt Đầu Đánh Chiếm

Chương 13: Cái Cây Xiêu Vẹo Kia, Kỳ Thật Cũng Không Đơn Giản.

Sau khi xem xét xong thuộc tính của bản thân, Tông Thận đã có hiểu biết đại khái về tình trạng và thực lực hệ thống của bản thân.

So với lang kỵ binh, thuộc tính của bản thân chính là em trai.

Nói cách khác số liệu thương tổn khi đâm xem ra cũng được gọi là đẹp mắt.

Đây cũng là lý do lúc bản thân lựa chọn xuất thân đều cố ý chọn hệ sức mạnh.

Nhưng mà dù sao lang kỵ binh cũng là chiến sĩ nguyên mẫu cấp mười.

Tông Thận chỉ mới là một tiểu lãnh chúa cấp một.

Đồ mặc trên người còn là trang bị tân thủ được tặng lúc lựa chọn thân thế.

Xét về tiềm lực phát triển, Tông Thận với tư cách là lãnh chúa sẽ có tiềm lực lớn hơn nhiều so với lang kỵ binh.

Tông Thận phất tay xua đi màn hình ánh sáng tin tức của hệ thống, đứng dậy, lấy một cây rìu sắt và một cây cuộc chim sắt cuối cùng từ trong rương chứa đồ của lãnh địa ra.

Cách đó không xa, Thiết Trụ cũng mang theo tài nguyên trở về.

“Tảng đá +2”

“Sắt +1”

“Sợi đay +2”

Sau khi để tài nguyên xuống, hắn bèn xoay người đi ra ngoài thu thập lần nữa.

Hình như Thiết Trụ thu thập được sắt.

Sắt này là nguyên liệu quan trọng để chế tạo công cụ và vũ khí.

Cũng có thể gọi là một loại vật tư cực kỳ thiết yếu.

Tông Thận liếc mắt nhìn sơ qua rương chứa đồ của lãnh địa.

Tài nguyên bên trong chỉ có lèo tèo vài món.

“Gỗ ×2”

“Tảng đá ×4”

“Sắt x1”

“Sợi đay x2”

Hắn không khỏi lắc đầu.

Bây giờ thuộc tính cũng thêm xong rồi, chức năng cũng hiểu rõ rồi, đã đến lúc phải làm việc rồi!

“Tự mình ra tay, cơm no áo ấm!”

“Là một lãnh chúa thành công thì nhất định phải làm một tấm gương.”

Tông Thận xoay xoay bả vai, tràn đầy lòng tin nói.

Tông Thận thu khiên diều, nỏ săn, tên nỏ vào trong ô vật phẩm tùy thân.

Một tay cầm rìu sắt, một tay cầm cuốc chim sắt, đứng ở bên ngoài sân nhỏ.

Lang kỵ binh Colby đã không thấy tung tích đâu nữa.

Chỉ thấy ba người nông dân ngốc còn ở trong phạm vị mấy trăm mét ngoài sân nhỏ, đang thu hoạch tài nguyên.

Sau khi trải qua một hồi giáo dục, tính tích cực lao động của ba tên nông dân cũng được nâng cao một mức nhất định.

Thiết Trụ đang ra sức chặt một gốc cây khô to bằng bắp đùi.

Nhị Cẩu và Cẩu Đản, một người ở trong bụi cây ngắt đay, một người dùng cuốc chim sắt cố gắng thu thập tảng đá.

Thỉnh thoảng cũng có thể đào ra một cục sắt màu đen.

Tông Thận hài lòng gật đầu.

Giơ cổ tay, liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay.

Thời gian hắn tỉnh lại vừa đúng vào buổi chiều.

Lúc này khoảng 1h 40 phút chiều.

Mùa ở đây dường như đang vào mùa xuân.

Ánh mặt trời trên đỉnh đầu ấm áp.

Chỉ cần ba tên nông dân ngốc này duy trì năng suất như này.

Đến sập tối hẳn là đã đủ để Tông Thận thi công một số công trình cơ bản mà thực dụng rồi.

Nhìn ba tên nông dân chăm chỉ làm việc, lang kỵ binh cũng đã bắt đầu tìm kiếm ở bên ngoài, tất cả mọi việc đều đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.

Thời điểm này, Tông Thận cảm thấy có thể mong đợi ở tương lai.

“Tiếp theo, ta cũng bắt đầu làm việc thôi!”

Hắn tràn đầy tin tưởng nói.

Chính vào lúc hắn đang chuẩn bị chọn một chỗ để đi thu thập tài nguyên

Đột nhiên nhớ đến mô đun công lược của mình.

Đã là công lược, vậy thì chẳng phải nên tìm hiểu kỹ càng tình hình của khu vực này sao?

Vấn đề này vừa mới xuất hiện trong đầu,

Ngay lập tức, trước mắt hắn hiện lên phụ đề công lược màu vàng.

(Nơi này thuộc về phế tích chiến trường Azshara, bang Bosch, cự thành Lenturks, vương quốc Avalon)

(Không sai, bãi cỏ dưới chân ngươi từng là một phần của chiến trường cổ, mười tám nghìn năm trước nơi này là một bộ phận thuộc về thành Azshara của tộc Tinh Linh, cho đến khi quân đoàn Nhiên Huyết xâm chiếm biến nơi đây thành một đống đổ nát, sau khi trải qua bao nhiêu năm biến đổi, nơi này hiện tại thuộc về vương quốc Avalon.)

Tông Thận nhìn hai đoạn phụ đề màu vàng này.

Xem ra cái thế giới này, có bối cảnh lịch sử cực kỳ bao la hùng vĩ.

Tộc Tinh Linh, quân đoàn Nhiên Huyết ngay cả vương quốc Avalon cũng xuất hiện.

Văn hóa Avalon, ở trên Trái Đất cũng là có lai lịch.

Nó là một hòn đảo quan trọng trong truyền thuyết vua Arthur, thánh địa trong thần thoại Celtic, trung tâm tín ngưỡng của tôn giáo Druidic cổ xưa.

“Như vậy xem ra, cái thế giới này chẳng lẽ còn có cả cự long?”

Hắn tấm tắc khen kỳ lạ.

“Đúng rồi, suýt nữa thì quên việc chính rồi”

“Ở xung quanh đây có đồ tốt gì không?”

Tông Thận vỗ đầu, nhớ đến chuyện chính.

Cho nên hắn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi.

Trong lòng hắn cũng không mong đợi gì.

Nếu ngay cả cái này cũng xuất hiện công lược, vậy thì thật sự quá biếи ŧɦái rồi.

Ngay tức khắc, phụ đề màu vàng chầm chậm xuất hiện trước mắt hắn.

“Lặng lẽ nói cho ngươi một bí mật, cái cây xiêu vẹo ở cách lãnh địa 50 mét về hướng Đông Nam kỳ thật không đơn giản, cầm lấy cuốc chim sắt của ngươi, vui vẻ đi đến đó hưởng thụ niềm vui đào đất đi”

Thật sự có gợi ý!

“Chết tiệt, trúng rồi”

Tông Thận không kìm được phát ra một tiếng hét ngạc nhiên, trong nháy mắt hấp dẫn sự chú ý của nhóm ba tên nông dân đang làm việc xung quanh.

“Lãnh chúa đại nhân sao vậy?”

“Cái gì là bạo rồi?”

Nhị Cẩu nhỏ giọng lẩm bẩm với Cẩu Đản đứng bên cạnh.

“Không biết…”

“Nhưng ta cảm thấy với tư cách là một thuộc hạ trung thành, chúng ta hẳn là đi qua hỏi một chút.”

Cẩu Đản rất nhanh nhạy trả lời.

Bọn họ rất nhạy bén đối với bộ dạng nịnh hót như này.

Cho nên vội vàng để tài nguyên và công cụ tại chỗ, vui vẻ chạy qua.

Thiết Trụ đang thu thập ở chỗ xa hơn, nhìn thấy cảnh tượng bọn Nhị Cẩu chạy qua, tuy rằng không biết xảy ra chuyện gì nhưng hắn cũng không thể bỏ lỡ.

Vì thế ba tên nông dân ngốc chen lấn chạy đến bên cạch Tông Thận.

“Hộc… Hộc…”

“Lãnh chúa đại nhân, chúng ta đến bảo vệ ngài.”

“Lãnh chúa đại nhân bạo cái gì?”

Ba người thở hổn hển, sôi nổi ân cần hỏi.

Lại nhìn thấy vẻ mặt của Tông Thận, toàn bộ đều là vẻ mặt tươi cười không nhịn được.

Điều này càng khiến cho ba tên nông dân không hiểu ra sao.

Đợi sau khi Tông Thận lấy lại tinh thần.

Đá vào mông mỗi người một cái.

“Bạo cái gì?”

“Đương nhiên là ngậm trong miệng bạo rồi”

“Đi đi đi!”

“Các ngươi chạy qua đây làm gì, nhanh đi làm việc đi.”

Tông Thận vẫy tay đuổi bọn họ đi.

Ba tên nông dân ngốc chen lấn chạy đến, lại chen lấn cuốn xéo.

Tông Thận xoa xoa tay, hào hứng nhìn ngang ngó dọc đánh giá xung quanh.

“Phía Đông Nam, phía Đông Nam, phía Đông Nam!”

“Đúng rồi!”

“Phía Đông Nam ở đâu?”

Lúc này, một mũi tên màu vàng xuất hiện, chỉ về hướng chếch bên phải củaTông Thận.

Ở nơi đó, có một cái cây xiêu vẹo trụi lủi, rất dễ thấy.