Em Rể Cầm Thú Cưỡng Gian Anh Vợ Nhân Thê

Chương 47

Tám giờ rưỡi, dòng xe uốn lượn như một con rồng khổng lồ, một con rồng mệt mỏi thoi thóp thở. Xe của hai người vừa mới rẽ vào đường chính thì chợt nghe thấy tiếng bánh xe ma sát trên mặt đường như mất khống chế, theo sát là tiếng va chạm. Một chiếc xe hơi đâm vào đuôi xe khác, đẩy hai ba chiếc xe ở phía trước lên. Tai nạn trở thành một chuỗi va chạm. Một chiếc xe buýt quẹt qua đầu xe Jeep. Chiếc xe kia trượt một vòng lớn, va vào sườn xe buýt. Tiếng còi cùng tiếng chửi thể đồng thời vang lên inh ỏi.

"Mẹ kiếp!" Hứa Đình Chương đạp lên phanh, dùng sức đấm lên tay lái. Đúng như dự đoán, dòng xe phía trước đã hoàn toàn dừng lại, phía sau còn có người bấm còi giục đi. Dòng xe kẹt càng dài, từ gương chiếu hậu có thể nhìn thấy người người thò đầu ra ngoài xem xét tình hình. Hắn khẽ chửi thề dưới hơi thở, "Đệt."

Đang trên đường đi làm thì xảy ra tai nạn xe cộ nhưng cũng hết cách rồi, xe không có cánh, làm sao có thể di chuyển được. Hứa Đình Chương linh cảm loại tắc đường này sẽ mất một lúc lâu mới có thể giải tỏa được. Hắn chỉ đơn giản tắt máy, vẫn mở điều hòa, gương mặt anh tuấn bị che kín bởi tâm tư mù mịt, chăm chú nhìn hộp thuốc lá ở bên cần gạt. Hắn vừa định vươn tay ra, chợt nhớ là Lục Kiến Huy không hút thuốc lá, do dự một lúc, vẫn là kiềm chế mà đút tay vào túi quần.

Lục Kiến Huy khá là lo lắng an nguy của người khác. Anh ngóng tầm mắt về phía trước, dáo dác nhìn xung quanh. Một cột khói bốc lên từ xa, may mà không thấy lửa. Một thanh niên cõng người bị thương chạy vụt qua, mấy người lưu lại thì đều vây quanh hiện trường sự cố.

"Sẽ không có chuyện gì chứ? Không biết có giúp gì được không?" Lục Kiến Huy tự lẩm bẩm, biểu lộ khẩn thiết kéo theo sự chú ý của Hứa Đình Chương.

Hắn nhíu mày đánh giá Lục Kiến Huy. "Anh lo lắng cái gì? Chờ một chút dĩ nhiên sẽ có cảnh sát giao thông cùng xe cứu thương đến. Anh đến đó cũng không giúp được gì." Xe cộ tắc nghẽn trước mặt cũng không thấy có người xuống xe.

Lục Kiến Huy lại nhấp nhổm đợi một chút. Khoảng cách quá xa, không thấy rõ được chuyện gì đang xảy ra, chẳng qua chỉ thấy được một đám đông tụ ở một chỗ. Anh do dự hỏi, "Cậu đi làm trễ thì có làm sao không?"

Sự quan tâm của anh làm mây mưa u ám trong lòng Hứa Đình Chương tản đi. Hắn kiềm chế ý cười ở khóe miệng, kiêu ngạo hất mặt. "Ai dám nói tôi đến muộn? Nực cười."

Lúc này, Lục Kiến Huy mới an tâm. "Không có chuyện gì là tốt rồi."

Tai nạn xảy ra nhưng người bị thương cũng không quá nghiêm trọng, chỉ là chiếc xe bị phá hủy hoàn toàn, khiến một đám người đứng ở giữa đường lớn cãi nhau. Cho dù có chuẩn bị tâm lý, phải chờ lâu như vậy cũng khiến người cảm thấy phiền phức vô cùng. Hứa Đình Chương lấy ra hai chai nước suối, đưa cho Lục Kiến Huy một chai rồi chính mình ra sức uống vài ngụm dài.

Cả người Lục Kiến Huy như muốn bốc cháy. Anh thả xuống chai nước, buồn bực trong lòng cũng giảm dần. Anh chợt nhìn thấy có vài giọt nước chảy về phía cổ áo của Hứa Đình Chương, tâm trạng liền quýnh lên, vội vã lấy ra khăn giấy giúp hắn lau khô, còn dặn dò, "Cậu cẩn thận một chút, đừng để ướt áo."

Hứa Đình Chương từ trước đến giờ đều rất ghét bị người khác quản thúc, nhưng bất luận động tác nào của Lục Kiến Huy cũng đều làm hắn nóng lòng. Hắn nắm chặt ngón tay của Lục Kiến Huy, nghiêng mặt, nhìn anh chằm chằm không chớp mắt, trong ánh mắt lập loè nghiêm túc cùng ánh sáng hừng hực.

Lục Kiến Huy bị hắn dọa sợ, vội vã rút tay lại, lắp ba lắp bắp nói, "Cậu, cậu làm cái gì?"

Hứa Đình Chương lại uống một hớp nước. Hắn tràn ngập ý vị mê hoặc mà liếʍ liếʍ miệng chai, trong con ngươi ôn nhu dập dờn thủy sắc. Hắn khẽ cười. "Tôi phải hỏi anh đang làm cái gì mới đúng. Lão dâʍ ѵậŧ, sáng hôm nay không phải mới làm anh một lần rồi sau? Anh lại vội vã mà câu dẫn tôi?"

Lời nói da^ʍ ô làm Lục Kiến Huy như muốn mắc nghẹn. Anh theo bản năng nắm lấy đai an toàn ở trước ngực, thật vất vả mới khôi phục lại khả năng giao tiếp, tức giận nói, "Nói bậy, tôi không có câu dẫn cậu!"

Hứa Đình Chương cởi đai an toàn. Hắn co đùi phải lên ghế, xoay người đối mặt với Lục Kiến Huy, ngón trỏ tìm tới khóe môi, ý cười cũng thêm mấy phần dày đặc. "Anh dám nói anh không câu dẫn tôi? Nhìn anh hiện tại như muốn phát tình, tôi cảm thấy anh như muốn nhào vào lòng tôi."

Lục Kiến Huy bị trêu đùa làm cho nỗi lòng đại loạn. Anh nhìn ra ngoài cửa kính. Kính cửa sổ chiếu lại hình bóng có chút xa lạ của anh. Vì Hứa Đình Chương dùng những từ da^ʍ ô làm nhục, gò má của anh ửng hồng, ánh mắt cũng như say rượu, bộ dạng tràn ngập xuân tình. "Tôi, tôi xuống xe đi hóng mát một chút, quá nóng." Anh không dám nhìn nữa, không thể tin được người trong gương là chính mình, vội vàng mở chốt cửa với ý nghĩ muốn xuống xe. Nhưng vì dòng xe cộ chen chúc ở ngoài, anh không thể mở được, Hứa Đình Chương cũng rất nhanh tay khóa cửa xe.

Hắn híp lại hai mắt, giễu cợt nói, "Không cần xuống xe, anh chỉ cần cởϊ qυầи, không phải là sẽ mát mẻ hơn hay sao? Anh chính là vì cái lỗ lẳиɠ ɭơ kia phát da^ʍ, nó muốn bị làm. Anh đem nó ra hóng mát một chút, tôi giúp anh dạy dỗ nó, tuyệt đối sẽ làm nó ngoan ngoãn."

Nếu nghe theo lời dụ dỗ của hắn, bên dưới sẽ lại phải trải qua không biết bao nhiêu dày vò. “Cậu, cậu đừng đùa nữa," Lục Kiến Huy miễn cưỡng cười nói, chỉ là đôi mắt đảo bốn phía lộ ra vẻ hoang mang, phảng phất như đang tìm chỗ trốn. Anh thỉnh thoảng khu khu đai an toàn, thỉnh thoảng lại sờ sờ đầu gối, cuối cùng lựa chọn nghiêng đầu quay đi, hướng về phía cửa kính, cũng hận sự tình kẹt xe này.

Hứa Đình Chương thích nhất dáng dấp lúng túng của anh, không chỗ nương tựa, như là nếu hắn quát một tiếng, người này lập tức sẽ ngoan ngoãn dạng chân mở ra động nhỏ. Hắn khẽ liếʍ môi, duỗi ra một ngón tay, đâm đâm ngực trái của Lục Kiến Huy, đầu ngón tay cố ý chà qua núʍ ѵú. "Tôi đang rất buồn chán, đặc biệt nhớ cảm giác vui đùa núʍ ѵú của anh. Anh cởϊ áσ sơ mi ra, không thì cởϊ qυầи, trưng ra cái lỗ dâʍ đãиɠ phía dưới cho tôi xem. Ngón tay của tôi lại rất muốn xuyên nó, tối hôm qua chơi còn chưa đủ. Cũng không biết anh hôm qua ăn phải cái gì mà dâʍ đãиɠ đến vậy. Tôi chẳng qua dùng ngón tay, anh cũng bị tôi làm qua mấy lần, mỗi lần bắn ra đều là nức nở khóc lóc," hắn chậm rãi nói.

Lục Kiến Huy hoàn toàn ngẩn ngơ. Mấy chuyện hạ lưu đêm qua hiện lên trong đầu óc anh, nhớ lại chính mình đã không chịu được ngón tay của Hứa Đình Chương, vịn vào cổ hắn cầu hoan. Hiện tại anh không thể nghĩ ra một lời nào để phản bác, chỉ biết co rúm lại, đầṳ ѵú mới vừa bị chọc đã cứng lên. Anh cố gắng che chắn cơ thể, như muốn cuộn mình lại, khó khăn nói ra lời từ chối, "Xin cậu, nói chuyện cũng chú ý một chút, không được làm loạn. Cậu nhìn tình cảnh một chút có được không. Đây không phải là nhà, nếu bị người ngoài nhìn thấy, tôi biết phải làm sao? Nếu người ngoài nhìn thấy cậu đang làm tôi, lẽ nào lại không gây phiền phức đến cậu?"

Lo lắng của anh là dư thừa. Hứa Đình Chương có tính chiếm hữu cao, sẽ không cho phép bất kỳ ai nhìn thấy thân thể của Lục Kiến Huy. Ngón trỏ của hắn đuổi theo mà mò ngực của Lục Kiến Huy. Vừa vân vê đầṳ ѵú của anh, hắn vừa cười nhẹ. "Cửa kính xe là kính một chiều, bên ngoài sẽ không nhìn thấy được. Anh, cho tôi chơi một chút đi?" khinh nhu hỏi dò nghe như là rất lễ phép, nhưng cái tay lại càng tác phong bá đạo.

Lục Kiến Huy cố ẩn rúc trong ghế, hắn đơn giản liền vươn tay tàn nhẫn bắt lấy một bên ngực, xoa bóp không ngừng, còn trêu ghẹo đầṳ ѵú nhạy cảm. "Dâʍ ѵậŧ, trốn cái gì! Tối hôm qua đều suýt bị tôi xoa ra sữa, hiện tại ngay cả sờ cũng không cho sờ? Chẳng lẽ muốn tôi cầu xin anh sao? Nhanh mang vυ' thịt của anh ra đây cho tôi tiêu khiển!"

Mấy ngày nay được dạy dỗ, thân thể của Lục Kiến Huy từ lâu đã có phản ứng với Hứa Đình Chương. Anh liều mình áp chế ham muốn, tận lực xoay người sang một bên tránh né, như một con thú nhỏ bị người uy hϊếp. Đáng tiếc là phía dưới của anh vẫn cứ nóng lên, còn có cảm giác ẩm ướt, bên cạnh lại có Hứa Đình Chương thô lỗ xoa nắn vυ' thịt, quyết tâm muốn làm anh. Anh không thể tưởng tượng nổi ham muốn sắc dục của người này lớn đến cỡ nào, làm bao nhiêu lần rồi vẫn không đủ.

Hứa Đình Chương trước đây ăn chơi phóng túng, từ lúc Lục Kiến Huy xuất hiện, hắn liền đoạn tuyệt với những quan hệ ong bướm kia. Hiện tại ăn ở với Lục Kiến Huy, dục hỏa phóng túng của hắn càng ngày càng trở nên dồi dào, số lần Lục Kiến Huy bị bắt lăn giường cùng hắn trong mấy ngày nay đếm không xuể. Ví dụ như hôm nay, sáng sớm tỉnh dậy, Lục Kiến Huy vừa mới kéo ra côn ŧᏂịŧ ương bướng nhét ở trong mật động cả đêm, chính là muốn đi chuẩn bị bữa sáng rồi gọi Hứa Đình Chương dậy. Anh ngoan ngoãn kéo áo lên cho hắn sờ hai đầṳ ѵú, cho hắn chơi ngực, còn cởϊ qυầи cho hắn xoa nắn cái mông, cuối cùng dùng huyệt nhỏ đè lên côn ŧᏂịŧ của hắn.

Ma sát năm, sáu phút sau, Lục Kiến Huy sợ muộn giờ đến trường của Hứa Càng. Anh liền nắm côn ŧᏂịŧ càng ngày càng cương cắm vào lỗ nhỏ, cưỡi ở trên người Hứa Đình Chương, vất vả mà dụ ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn. Xong xuôi, anh vội vàng mặc quần áo rồi trốn vào phòng tắm, muốn rửa sạch thứ giữa hai chân mình. Không ngờ Hứa Đình Chương cũng theo vào, không nói không rằng liền thò tay đào móc lỗ thịt nhỏ của anh. Anh cũng hết cách, chỉ có thể cởϊ qυầи lót đứng ở bên tường phòng tắm mà dạng chân, phối hợp để ngón tay của Hứa Đình Chương đào loạn bên trong hoa huyệt. Rồi côn ŧᏂịŧ thô to kia cũng được nhét vào bên trong anh, đâm đến khi côn ŧᏂịŧ của chính anh cũng trướng lên đau đớn, ở bên trong bắn ra một hồi tϊиɧ ɖϊ©h͙. Anh dùng ba, bốn cái khăn tay mới lau hết được tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng dâʍ ŧᏂủy̠.

Vậy mà hiện tại, thứ giữa hai chân của Lục Kiến Huy mới chỉ nghỉ ngơi được gần hai tiếng, Hứa Đình Chương lại có ý muốn chơi nó, lại còn là ở trên xe.

"Sao lại là bây giờ được, sáng hôm nay tôi đã cho cậu làm hai lần rồi..." anh nhỏ giọng biện bạch, cố kéo cổ tay đầy thủ đoạn của Hứa Đình Chương xuống khỏi người mình. Anh mấy lần đều muốn kéo nó khỏi ngực, nhưng cái tay vẫn cứng đầu nắm nhũ thịt của anh không chịu thả, xoa nắn lung tung cũng bắt đầu làm nhăn áo sơ mi của anh. Cơ ngực rắn chắc chỉ mới qua mấy ngày đã bị xoa thành quen, tê tê trướng trướng. Anh hoảng sợ tưởng tượng ra cảnh cơ ngực bị xoa thàn hai cái vυ' nhỏ.

"Sáng sớm nói làm gì? Lần thứ nhất, anh động loạn cái mông, tôi vừa mới mò eo anh một chút, phía dưới liền bị anh làm đến tiết ra. Lần kia ở trong nhà tắm, tôi vừa mới luồn ngón tay vào, anh liền hối tôi nhanh lên một chút, làm cho tôi một bụng tức giận!" Hứa Đình Chương oán giận nói, trong tay hưởng thụ cảm giác săn chắc của bờ ngực, đại khái là không hài lòng với việc Lục Kiến Huy quấy nhiễu, dần dần liền làm tăng lên cường độ, năm ngón tay liền nắm chặt nhũ thịt, nắm đầy tay mà làm càn, lòng bàn tay còn dùng sức mài hạt đậu đỏ dưới lớp vải áo. "Bây giờ tắc đường, thật vừa vặn, anh phải bồi thường cho tôi."

"Ahh ah... Cậu thả tay ra, được rồi, cậu sao lại dùng sức như vậy... Xin cậu, chỗ đó, chỗ đó sẽ hỏng mất..." Lục Kiến Huy không chịu được, nghẹn ngào nói. Cơ thể cường tráng của anh cũng như uổng phí. Vυ' thịt đều như mời gọi người đến mà xoa mà nắn. Hai bàn tay của anh chỉ biết nắm chặt đầu gối, cố gắng kiềm chế nhưng toàn thân vẫn run lên từng chập.

Hứa Đình Chương không chút mảy may, vẫn ở trên ngực Lục Kiến Huy đùa bỡn một lúc, đột nhiên lại rút tay phải về, đặt ở bên khóe môi, đưa đầu lưỡi đỏ sẫm liếʍ lòng bàn tay vẫn còn vương lại mùi vị của nhũ thịt, châm biếm cười cợt. "Không muốn bị tôi xoa hỏng cặρ √υ' của anh thì ngoan ngoãn cởϊ qυầи áo ra. Không thì lúc bị tôi xé rách hết, anh phải phô ra núʍ ѵú theo tôi ra ngoài," hắn thô thiển nói, ánh mắt rơi xuống bờ ngực của Lục Kiến Huy, thật muốn nhìn núʍ ѵú được cất giấu ở bên trong một chút. Mấy ngày nay liếʍ mυ'ŧ rất nhiều lần, sáng sớm trước khi ra ngoài còn dùng bàn tay tiến vào trong quần áo sờ qua nó, nhân lúc Hứa Càng không chú ý, ở trong thang máy cũng nặn nặn. Nhớ tới lần đầu tiên cắn nhũ đế nhỏ còn rất mềm mại. Núʍ ѵú qua nhiều lần bị chơi đến sưng đỏ, nhũ thịt cùng hạt đậu đỏ cũng đã lớn lên chút ít, như một món đồ chơi gợϊ ɖụ©.