"Ahhhh... Ahhhhhhh..." Một tiếng rên dài tràn ra từ miệng của Lục Kiến Huy, bắp thịt của anh theo bản năng căng lên. Ở giữa hai chân, một côn ŧᏂịŧ đen thui đang tách rộng thịt bích. Mặt anh đỏ lựng, cánh mũi lấm tấm mồ hôi, ngón chân cũng quặp lại. Qυყ đầυ to lớn vừa mới tiến vào, anh liền kêu khóc thảm thiết, "Hứa, Hứa tiên sinh... Chậm, chậm lại một chút, quá lớn..."
Hứa Đình Chương tiến vào gần phân nửa thì tự chủ tan rã. Hắn phủ ở trên người Lục Kiến Huy, hai tay chống ở hai bên người anh, dùng sức mà ưỡn thẳng eo. Dươиɠ ѵậŧ thừa thế xông lên, tàn bạo cắm vào thịt huyệt mềm mại.
Lục Kiến Huy hét lên thất thanh, huyệt môi ẩm ướt bị côn ŧᏂịŧ tàn bạo ra vào. Anh không có cách nào kìm được, đạt đến cao trào. "Aaahhhhhhhhhh, Hứa… Hứa... tiên sinh!"
Vừa mới tiến vào, thịt huyệt căng mịn liền quấn lấy côn ŧᏂịŧ của hắn, chất lỏng nóng ẩm phun ướt qυყ đầυ. Hứa Đình Chương nặng nề hít thở. Thật là một thứ lẳиɠ ɭơ, da^ʍ huyệt sợ là không có thuốc chữa, còn chưa bắt đầu thao, chỉ là bị người dùng côn ŧᏂịŧ đâm vào mà nó đã cao trào phun ra nước. Hắn vừa tức giận vừa cao hứng, không chút do dự, hung mãnh thọc phá huyệt thịt.
"Da^ʍ vât, đúng là dâʍ ѵậŧ. Ông đây mới có cắm vào, anh liền cao trào! Dâʍ ѵậŧ! Rên lên đi, ông đây muốn nghe tiếng rên của anh! Nhanh lên một chút, tôi để anh rên, con mẹ nó, rồi sẽ thao anh thoải mái!" hắn vừa thô bạo ra lệnh vừa điên cuồng thúc eo ra vào mật huyệt của Lục Kiến Huy, đem toàn thân anh đưa đẩy theo nhịp thao của mình.
Thế giới trước mắt Lục Kiến Huy đều lay động, vừa bị côn ŧᏂịŧ thao làm liền bắn ra khiến đầu óc anh trống rỗng. Anh không ngừng gào khóc. "Tôi không kêu được, cậu đừng ép tôi. Tôi không cần nói những câu nói kia. Cậu, cậu sắp làm hỏng rồi! Tại cậu, tất cả là tại cậu! Là cậu làm hỏng thân thể tôi. Nó trước đây không phải như vậy! Ta trước đây sẽ không phát da^ʍ, chỗ ấy chưa bao giờ tiểu ra!" Ga trải giường đều bị nắm đến nhăn nhúm. Thống khổ nóng rát không có chỗ phát tiết, ngực Lục Kiến Huy cuồn cuộn dậy sóng, tốc độ ra vào ở phía dưới nhanh đến mức khiến anh muốn đảo mắt ngất đi.
Hứa Đình Chương không khỏi ha hả cười đắc ý. "Là lỗi của tôi ư? Có người như anh sao, tự mình phát tình câu dẫn người khác rồi lại còn có thể trách tôi mò lỗ da^ʍ của anh?" nói rồi, hắn liền liều mạng luận động eo, điên cuồng nhồi nhét côn ŧᏂịŧ thô to vào tiểu huyệt chặt khít, ác thanh ác khí quát lên, "Ông đây muốn anh rên lên, có hiểu không! Giống như tối hôm qua tôi đã dạy anh như thế nào? Không nghe lời à? Anh là muốn tôi thao chết anh đúng không!" vừa nói, Hứa Đình Chương vừa dùng côn ŧᏂịŧ đâm loạn bên trong mật động, một tay nắm đùi trong của anh mà thô bạo banh rộng, một tay nắm nhũ thịt mà mạnh mẽ bóp nắn, lại bấm chặt đầu ti, nắn đến núʍ ѵú cương cứng nhô lên.
Hắn đột nhiên dừng lại, thấp mắt nhìn kỹ nhũ thịt của anh, không ngờ mà duỗi dài đầu lưỡi cuồng quét núʍ ѵú đáng thương, rồi lại đưa nó ngậm vào trong miệng, mê say mυ'ŧ vào. "Núʍ ѵú nhỏ của anh vợ, cho tôi bú sữa..."
Lục Kiến Huy không thể chịu được bức bách. Côn ŧᏂịŧ bên trong ma sát như muốn phá nát vách thịt, đầṳ ѵú bị cái lưỡi ấm nóng trêu chọc. Đầu óc anh đã trống rỗng từ lâu. Thư huyệt bỗng dưng co rút phun ra xuân triều, anh liền học theo những lời dơ bẩn mà Hứa Đình Chương nói trong lúc hai người giao hoan, nghèn nghẹn giọng mũi, "Đình Chương... A, Đình Chương, lỗ thịt của tôi rất da^ʍ, nó rất da^ʍ, rất thích bị cậu đâm, dươиɠ ѵậŧ cắm vào, rất thích bị cậu xuyên thũng... Ưm a, a, a, nhẹ chút, sẽ hỏng mất, tôi... Tôi sẽ ra rất nhiều nướ© ŧıểυ, lưu thật nhiều nước da^ʍ… A a a, tôi nói, tôi nói, cậu thao cho tôi rất thoải mái, tôi thích cậu dùng côn ŧᏂịŧ nhét vào, a, a, cho tôi ăn, ăn thịt, bị cậu cắm, rất thích... Tôi đến nhà cậu, chính là muốn cậu khai phá tiểu huyệt, hah... Để cậu chơi vυ', để cậu chơi tiểu huyệt... A a, mỗi ngày cho cậu thao... Đình Chương, Đình Chương, không cần..." Lời nói dâʍ ɖu͙© chen lẫn với tiếng va chạm da thịt ướŧ áŧ.
Mới qua hai ngày, Lục Kiến Huy nhà quê chân chất liền bị làm hư thành như vậy. Côn ŧᏂịŧ kịch liệt thao phá, làm thịt huyệt dính đầy dâʍ ɖị©ɧ. Bản năng dâʍ đãиɠ của anh từ nơi sâu xa bị khai phá, đáy mắt lộ ra một tia gợϊ ɖụ© mê ly, cả người đều đỏ ửng, khóe miệng còn chảy nước bọt. Liên tục hai lần cao trào, côn ŧᏂịŧ nhỏ một giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng không thể bắn ra, nằm mềm oặt trên bụng.
"Thực sự là bảo bối... Lập tức liền học được như thế, thật là sẽ rên như thế. Anh lại cao trào? Đệt, tiểu huyệt thật là chặt... Dâʍ ѵậŧ, dám lấy những lời này đi hầu hạ người khác, tôi liền thao chết anh!" Hứa Đình Chương trầm giọng rù rì nói, nhả ra nhũ đế đầy đặn. Côn ŧᏂịŧ của hắn hưởng thụ cảm giác được thịt bích vây chặt. Cái động nhỏ kia bị chơi đến sưng tấy thì vừa khít vừa chặt, đâm vào bên trong mềm mềm ướt ướt. Hắn cũng không mảy may kích cỡ của chính mình, một lần so với một lần dùng sức mà đâm côn ŧᏂịŧ đến lút cán, qυყ đầυ cuồng đỉnh tâm hoa, nỗ lực đào ra càng nhiều dâʍ ŧᏂủy̠, lấy Lục Kiến Huy đỉnh đến trước sau lay động không ngừng.
Anh mờ mịt thốt lên mấy lời vô nghĩa, "Ưʍ.. ahhhh... Đình Chương, Đình Chương..."
Nỗ lực cuồng dã đếm không hết, Hứa Đình Chương cảm thấy thịt động bao quanh sắp không chống đỡ nổi, lại càng điên cuồng tăng sức mạnh, cập kề với đỉnh điểm. Hắn đưa tay vén mái tóc đã mướt mồ hôi khỏi trán của Lục Kiến Huy, chăm chú nhìn gương mặt thất thần của anh. Bộ dạng bị thao đến độ không ngậm được miệng của anh quả thực rất mê người. Hai mắt hắn tỏa nhiệt, tức giận chửi bới, "Lục Kiến Huy, anh con mẹ nó là hồ ly tinh!" rồi tăng nhanh tần suất, hai tay lại bắt lấy bộ ngực của anh, cuồng xoa nhũ thịt, sống lưng tinh tráng như máy đóng cọc muốn đâm xuyên mật động.
"Ừm... Ha, khoái chết, mẹ... Thao chết anh, thao chết anh, đâm nát lỗ thịt của anh..." Khả năng là do tác động từ men rượu, Hứa Đình Chương nói chuyện thô lỗ hơn hẳn so với đêm qua. Côn ŧᏂịŧ chôn ở trong động bắn ra sáu bảy cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ xong mới cho là khinh suất sức lực, tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng nước da^ʍ sền sệt quện lại, bắn tung toé ở miệng huyệt. Lục Kiến Huy mở to hai mắt, ngửa cổ, hai bắp đùi run lên từng chập. Côn ŧᏂịŧ của Hứa Đình Chương bỗng nhiên đâm vào sắc dục của anh, tưới một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm lên nơi sâu nhất trong cơ thể anh. Anh cắn chặt môi, hai bàn tay nắm chặt ga trải giường như muốn xé rách nó, cái mông giơ lên để côn ŧᏂịŧ xuyên đến càng sâu, điểm thêm vài tiếng thở dồn dập, chủ động nâng lên hoa huyệt dâʍ đãиɠ, thịt bích liều mạng mà mυ'ŧ chặt côn ŧᏂịŧ thô to, không hề phản kháng, để nó bắn vào bên trong…
"Thật là dâʍ đãиɠ... Dâʍ ѵậŧ, thật thoải mái..." Hứa Đình Chương thở hổn hển, tϊиɧ ɖϊ©h͙ tích lũy bắn đầy vào nơi sâu nhất của động thịt. Hắn cụt hứng đè lên người Lục Kiến Huy, hai bàn tay khi nhẹ khi nặng bóp nắn bờ ngực đã tấy đỏ, chậm rãi cúi đầu hôn lên khóe miệng của anh, lười biếng hỏi, "Anh à, thao cho anh thoải mái sao?"
Hơi thở dính đầy mùi rượu của hắn phả lên trán của Lục Kiến Huy. Khuân mặt anh còn sót lại vài điểm ngây ngốc, oan ức khụt khịt mũi, tầm mắt mông lung hướng về phía Hứa Đình Chương, không thể làm gì khác hơn là nhỏ giọng nói, "Ừm, thoải mái... Cảm ơn..." Hắn thực sự là đã dạy tốt chú cừu ngây thơ này.
Hứa Đình Chương đắc ý nở nụ cười, dươиɠ ѵậŧ vẫn còn ở trên trong, chưa hết thòm thèm bắt đầu sượt làm. Một lát sau, hắn càng ép hai chân của anh khép lại, để thư huyệt có thể càng kẹp chặt thêm mấy phần, hai mép thịt cũng bao chặt gốc rễ của côn ŧᏂịŧ. "Ha, ở bên trong tiểu huyệt của anh thật là thoải mái. Cho tôi ở lại bên trong một chút, hửm? Có được không?" Nếu không thể cự tuyệt thì cần gì phải hỏi anh.
Lục Kiến Huy có chút ít giận dỗi. Có thể là anh đã quá mệt, sức lực tích góp được từ thời gian nghỉ ngơi lúc trước đã bị lần làʍ t̠ìиɦ này tiêu hao. Anh cứ mặc kệ, để Hứa Đình Chương tùy tiện thao túng thân thể. Anh chỉ muốn ngủ một giấc.
Anh hạ thấp mi mắt, thân thể mệt đến độ khí lực để cảm thấy đau đớn cũng không còn, từ từ chìm vào giấc ngủ. Khuôn mặt Hứa Đình Chương cũng dần trở nên mơ hồ. Anh khẽ lầu bầu một tiếng, "Lừa người, cậu rút ra đi." Không tới hai phút, Lục Kiến Huy liền ngủ thϊếp đi, trong giấc mộng trán vẫn nhíu chặt.
Hứa Đình Chương phẫn nộ nhìn qua, bĩu môi nói, "Tôi mới bắn có một lần, sao đã ngủ rồi." Hắn oán giận, hai tay xoa nhẹ mấy lần cánh mông của Lục Kiến Huy. Rõ ràng là anh không thể trả lời, hắn chỉ có thể đem dươиɠ ѵậŧ vẫn còn bán cứng rút ra từ trong cơ thể anh, lưu luyến nhìn nơi hai người vừa mới giao hợp, hô hấp nhất thời căng thẳng.