Em Rể Cầm Thú Cưỡng Gian Anh Vợ Nhân Thê

Chương 27

Diễn biến sự việc khiến Lục Kiến Huy không thể ngờ tới. Anh loay hoay không biết làm thế nào. Ngón tay kia mạnh mẽ bới móc nơi tư mật, anh đều không có phản ứng. Từ khi tỉnh táo đến hiện tại, anh đều không có cảm giác với đối với chuyện ngày hôm qua, đối với việc bản thân bị Hứa Đình Chương cường bạo đùa bỡn cũng không có phẫn nộ hay thương tâm. Kết quả tự cho là dươиɠ ѵậŧ đâm tới da thịt của anh, anh liền dạng chân bày ra huyệt động. Ngón tay Hứa Đình Chương xen vào mật huyệt đào bới thịt huyệt, anh nắm chắc cổ tay hắn, theo phản xạ mà kẹp chặt hai chân, ngăn cản cử động của hắn.

Hứa Đình Chương bất mãn mà khẽ hừ một tiếng, chóp mũi hồng nhạt dụi vào sau gáy anh, dẫn theo ngữ điệu sủng nịch dung túng, "Sao vậy? Lại không cho đυ.ng vào?"

Nhưng Lục Kiến Huy không cần sủng nịch cùng dung túng. Anh không buồn tức giận với hắn, lập tức không có động tĩnh. Một lúc sau, khóe miệng của anh mới gượng ép cong lên. "Hứa tiên sinh, chấm dứt ở đây đi, tiếp tục nữa cũng là vô vị," giọng anh bình thản không gợn sóng, nhưng gương mặt lại tràn ngập bi ai. "Cậu chỉ là muốn vui đùa một chút, hiện tại cũng chơi đủ rồi, tôi cũng không có dự định truy cứu gì cả, cậu không thể cho sự tình qua đi sao?" Lục Kiến Huy không quay đầu lại, không biết Hứa Đình Chương đang đeo lên vẻ mặt gì. Anh nói xong liền kiên định giật ra bàn tay ở giữa hai chân mình, yên lặng vùi mặt vào gối, kiên quyết không thối lui quyết tâm. Anh có thể sẽ bị đánh bị chửi, anh sẽ không chống cự, chỉ hy vọng sự tình có thể kết thúc tại đây.

Tâm trạng vui vẻ từ sáng sớm của Hứa Đình Chương đều bị anh phá hoại, không ngờ tới trên đời này lại có loại người không có hứng thú thể xác như anh. Hắn tàn bạo trừng mắt nhìn phía sau gáy của Lục Kiến Huy, kiềm xuống ham vọng muốn ôm lấy vật nhỏ kia mà dò hỏi, khống chế tính tình mà nói, "Anh vợ, tôi không có dự định chơi anh, thật sự, tuy rằng anh để tôi rất thoải mái, lỗ nhỏ kia mυ'ŧ lấy, quả thực ..." Hắn nhớ về hồi ức đêm qua mà hưởng thụ, ngôn từ liền lộ ra mấy phần da^ʍ ô. Thịt bích ẩm ướt mềm mại chặt chẽ quấn lấy côn ŧᏂịŧ, từng trận từng trận mà co rút. Trong huyệt động còn mang đầy dâʍ ŧᏂủy̠, vang lên âm thanh ẩm ướt mỗi khi côn ŧᏂịŧ đâm tới, quả thực là sung sướиɠ đến khó tả.

Lục Kiến Huy chỉ có thể giả bộ không nghe được, khuôn mặt anh tuấn càng vùi sâu vào gối. Hứa Đình Chương làm anh thẹn thùng liền hiểu ý dừng lại câu chuyện, trầm trầm nở nụ cười, ôn nhu nói, "Anh à, chúng ta đều thành loại quan hệ này, sao còn phải lo lắng? Sau này sẽ như thế nào? Anh đừng bận tâm lo lắng quá mức, sau này tôi sẽ đối tốt với anh, anh theo tôi sinh sống, tất cả mọi thứ đều sẽ như trước kia, cái này không phải là rất tốt sao?"

Nếu như có thể còn giống như trước đây, Lục Kiến Huy đương nhiên sẽ mong muốn điều đó, không cần tiếp thu gậy thịt kịch liệt mạ sát ở thư huyệt hay hậu môn. Anh ngẩng mặt từ bên trong gối, hơi hơi nghiêng đầu, tầm mắt nhìn về phía Hứa Đình Chương, hoài nghi hỏi, "Chúng ta còn giống như trước đây sao?" Trực giác của anh không quá tin tưởng. Suy cho cùng chuyện ngày hôm qua rõ ràng đã xảy ra, anh suýt tưởng chính mình sẽ bị người kia gϊếŧ chết. Mặc kệ là tỉnh hay mê, bắp đùi của anh đều không có cơ hội khép lại, lúc này cũng không dám nghĩ lại chuyện lúc đó.

Hứa Đình Chương nhướn mày, duỗi ra hai tay ôm Lục Kiến Huy vào ngực, khinh nhu hôn lên hai gò má của anh, thì thầm nói, "Đúng vậy, tôi vẫn là sẽ rất tôn trọng anh, rất nghe lời anh." Hắn cố ý kéo dài âm điệu, bàn tay trái vô thanh vô tức trượt tới bắp đùi của Lục Kiến Huy, nhẹ nhàng xoa xoa da thịt ẩm ướt mồ hôi, trong mắt áng chừng mấy phần ôn nhu đầu độc người. "Chúng ta sẽ rất hạnh phúc. Tôi, anh và Hứa Càng, ba người một nhà, chỉ cần anh đồng ý..."

Lời nói của hắn ở dưới đáy là có mục đích khác, Lục Kiến Huy mơ hồ có thể nghe ra chút đầu mối. Anh kẹp chặt đùi, né tránh đυ.ng chạm của Hứa Đình Chương, nhắm tịt mắt. "Xin lỗi... Tôi, tôi không muốn."

Lời anh nói như nước đổ lá khoai, Hứa Đình Chương một từ đều không nghe thấy. Hắn cao hứng kề sát ở phía sau Lục Kiến Huy, trán tựa lên bả vai của anh, chỉ là làm nũng dụi dụi bả vai, tỉ mỉ hỏi dò, "Như vậy thì quá tốt rồi. Sau này chúng ta ở chung một phòng, xế chiều đi chọn giường, tiện thể đổi luôn ga trải giường. Anh có phải là bận tâm vì nơi này trước đây có người khác ngủ lại? Thật xin lỗi, nếu không thì chúng ta đổi cách bài trí phòng đi? Hay là dọn qua một chỗ khác?" Hắn bị sung sướиɠ làm choáng váng đầu óc, nghĩ tới tất cả đều là một đống lớn ngổn ngang, sau một hồi tính toán sương sương, hắn còn bổ sung thêm, "Nếu như anh cảm thấy cần thiết, chúng ta có thể sắp xếp mấy bàn tiệc rượu, nha, mười mấy bàn cũng được." Đường đường chính chính tuyên bố với thiên hạ chuyện hai người bọn họ cùng giường. Hứa Đình Chương nghiêm túc nghĩ ngợi một chút, phát hiện ra hắn rất yêu thích ý tưởng này, dán nhãn mác của mình lên người anh vợ, anh liền không có cách nào chạy.

Ở trong thôn, chỉ có kết hôn mới đãi tiệc. Lục Kiến Huy vùi mặt vào gối nghĩ, chắc là nơi này tập tục không giống nhau, đổi giường mới cũng phải đãi tiệc. Anh lại càng chôn mặt vào gối, không chịu ngước lên nhìn người, như là muốn hòa chung làm một với bông nhồi. m thanh trầm muộn nghèn nghẹn truyền tới qua lớp bông, kiên trì từ chối tất cả, "Hứa tiên sinh, tôi hi vọng có thể kết thúc chuyện này... Tôi cũng không muốn cùng cậu ở chung một phòng."

Không khách khí mà từ chối hắn như vậy, Hứa Đình Chương thu lại nét cười bên môi, cử động thân mật quấy rối cũng dừng lại. Hắn tỉnh táo lại một chút, nghĩ đến việc anh vợ là người đàng hoàng, không có cảm giác an toàn, có thể là người này muốn bảo đảm. "Được rồi, tôi sẽ về nhà đúng giờ."

Lục Kiến Huy kéo chăn đắp lên vai, cuộn mình như một con ốc sên, chôn đầu thấp hơn, hai cái vòi vô hình như cảm thấy không khí nguy hiểm nhưng vẫn nhẹ nhàng nói, "Xin lỗi..."

Tất cả thỏa hiệp đưa ra đều bị từ chối, Hứa Đình Chương giấu tiếng thở dài. Đều đã cho hắn làm qua, giờ còn tỏ ra cố chấp, lão dâʍ ѵậŧ này tám phần mười chắc chắn là đã mê mẩn côn ŧᏂịŧ của mình.

Một chốc sau, Hứa Đình Chương lại lên tiếng. "Tôi sẽ không cùng Hứa Càng cãi nhau nữa, mọi việc đều sẽ nhường cho nhóc con, cũng sẽ ăn rau xanh." Hắn thả mồi nhử cuối cùng, không nghĩ tới việc con cá không mắc câu. Lục Kiến Huy vẫn là không lên tiếng, chỉ lắc đầu, dáng vẻ một bộ làm sao cũng không chịu nghe lời. Nóng giận trong người lại bùng lên, hàm răng nghiến chặt, gương mặt tuấn mỹ trở nên hung ác, hắn đột nhiên ấn đầu anh vào gối, kéo mạnh hông anh, để cái mông căng mẩy chổng lên trên, lộ ra hai cánh mông dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ bao nhiêu lần giao hoan đêm qua. Hắn tập trung vào côn ŧᏂịŧ nhỏ đang cúi đầu ủ rũ cùng với mật động dâʍ đãиɠ phía dưới.

"Ôn tồn nói chuyện cùng anh, anh không nghe, anh liền thích tôi mạnh bạo hả?" Lửa giận làm hắn không thể kiềm chế được mà kéo mở hai chân của anh. Hứa Đình Chương dùng gậy thịt tráng kiện nhét vào thư huyệt căng đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, ngông cuồng luận eo, bắt đầu kịch liệt thông mở động thịt khép chặt. "Anh là lão dâʍ ѵậŧ, còn làm giá à? Anh câu dẫn tôi rồi bây giờ muốn được thả? Chơi nát khe thịt của anh, ông đây muốn thao anh liền thao anh, mở ra hai chân là có thể thao khe thịt dâʍ đãиɠ của anh! Tôi lời ngon tiếng ngọt với anh, anh lại còn dám từ chối. Anh không bị đàn ông thao thì ngứa huyệt phải không?! Anh đồng ý cũng được, không muốn cũng được, ông đây muốn thao anh, anh phải ngoan ngoãn cởϊ qυầи, hiểu chưa?!"