Màu tóc của Trình Vũ đen sẫm, nhưng sẽ hơi nhạt khi bị nắng chiếu vào, mái tóc thường vén lên khi vận động lúc này lại thả xuống, làm khuôn mặt cậu ít đi một phần rạng rỡ. Giờ phút này ánh mắt của cậu chỉ toàn du͙© vọиɠ, tầm mắt đảo quanh cơ thể Nguyễn Nhuyễn, đặc biệt dừng lại rất lâu trước cặρ √υ' của cô. Lúc mở miệng lần nữa, giọng nói của cậu đã hơi nghèn nghẹn.
“Thích chết đi được. Trước khi vào học anh đã nhìn ảnh chụp ở WC bắn hai phát.” Lúc đó, Trình Vũ một tay cầm điện thoại một tay cầm lấy thằng nhỏ của mình, tuốt lên xuống ước chừng hai mươi phút mới làm du͙© vọиɠ vơi đi, suýt thì đến muộn.
“Vậy sao? Xem ra lớp phó chưa phát tiết hết.” Nguyễn Nhuyễn hơi nâng đầu gối phải lên, cọ đùi qua lại ở đũng quần của Trình Vũ, nở nụ cười sáng sủa: “Nếu không thì sao côn ŧᏂịŧ của anh vẫn còn cứng đến vậy.”
“Đối với cưng, muốn không hưng phấn cũng khó.”
“Vậy cần em giúp không? Nhiệm vụ của lớp trưởng là phải phục vụ các bạn, cho dù có là lớp phó cũng không ngoại lệ. Từ trước đến nay em đều đối xử bình đẳng.”
Vật sưng to giữa háng bị người cố tình trêu chọc, Trình Vũ khẽ rên một tiếng, bụng buộc chặt. Cậu nhìn yêu tinh trước mắt đang liên tục dụ dỗ mình, vòng eo ở nơi tay thậm chí còn vặn vẹo qua lại làm du͙© vọиɠ của cậu càng thêm mãnh liệt.
Trình Vũ giơ tay khẽ nâng cằm cô lên: “Tiểu dâʍ đãиɠ, cũng dám mặc đồ lót tình thú đến trường. Mới sáng sớm đã phát tình, chắc bướm da^ʍ đã ướt đẫm rồi.”
Sáng sớm nay Trình Vũ được thầy giáo mời đến văn phòng phân phó một ít việc của lớp học. Vốn dĩ cậu còn chưa tỉnh ngủ, chỉ có thể giả vờ nghiêm túc nghe thầy chủ nhiệm nói chuyện trong khi cả người thì mệt rã rời.
Khi suy nghĩ của Trình Vũ đang lửng lơ chín tầng mây, thì điện thoại vang lên hai tiếng. Cậu thừa dịp thầy không để ý móc điện thoại ra xem, lại không ngờ vừa mở phần mềm chat liền nhìn thấy hình ảnh làm người phải xịt máu mũi.
Chỉ thấy một cô gái cởi váy đến đầu gối, vén đồng phục trắng lên. Ai có thể ngờ đến cô lại mặc nội y ren tình thú sau bộ đồng phục.
Vải dệt ít ỏi đến đáng thương không thể che đậy dáng người quyến rũ của cô. Cặρ √υ' đầy đặn nõn nà làm người không thể dời mắt, nhìn kỹ thì còn có thể thấy hai quả mâm xôi qua lớp vải ren. Mà qυầи ɭóŧ thì chỉ là hai mảnh vải cột vào nhau, làm cho hai chân thon dài của cô càng thêm trắng nõn. Bởi vì cô chụp từ dưới lên, thân thể của cô hoàn toàn trần trụi trong ảnh chụp.
Động tác rõ ràng vô cùng dâʍ đãиɠ, nhưng Nguyễn Nhuyễn lại cố ý giương đôi mắt vô tội, khẽ cắn môi đỏ nhìn về phía màn ảnh, dụ dỗ người khác, khiến người ta muốn điên cuồng ức hϊếp cô.
Vừa thấy ảnh chụp, Trình Vũ lập tức muốn rời khỏi văn phòng, lao đến phòng học lột sạch Nguyễn Nhuyễn ra, ấn cô ở dưới thân điên cuồng cᏂị©Ꮒ.
Chỉ có điều lúc sau còn phải đi học, để cô gái này đắc ý một buổi sáng, luôn dùng ánh mắt dụ dỗ, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Trình Vũ trong giờ học. Vất vả lắm mới đến giữa trưa, cậu sẽ không để cô tiếp tục kiêu ngạo.
Nguyễn Nhuyễn dẩu môi, như có như không cọ thân thể vào người Trình Vũ, chạm vào con thú sắp thoát khỏi l*иg giam ở phần thân dưới, đáy mắt chứa đựng sự hưng phấn nhưng lời nói thì lại vô cùng kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
“Em chờ anh đến tìm em mãi, không ngờ lớp phó vô dụng như vậy, làm em đợi cả buổi sáng.”
“Vừa rồi khi đứng lên ra khỏi phòng học, dâʍ ŧᏂủy̠ suýt thì rơi xuống ghế bị các bạn phát hiện.”