Nuông Chiều Cô Vợ Nhỏ Ngọt Ngào

Chương 5

“A… Chặt vãi, nhiều nước thật…”

Tần Tự Ninh không dám đυ. quá sâu mà chỉ đâm qυყ đầυ vào, nhẹ nhàng dò xét ở miệng l*и.

Nhưng cái l*и này quá chặt, lỗ l*и như cái miệng nhỏ, lúc đầu khó vào, nhưng sau khi đi vào thì cắn chặt qυყ đầυ của ©ôи ŧɧịt̠ anh không nhả, thịt l*и mềm mại bên trong bóp ép qυყ đầυ nhạy cảm, sướиɠ tới nỗi Tần Tự Ninh run lên.

Anh chưa động chạm được nhiều, chỉ có cảm giác bên trong vừa nóng vừa trơn mềm, tầng tầng lớp lớp thịt mềm như muốn hút anh vào sâu hơn.

Tần Tự Ninh vuốt ve bắp đùi xinh đẹp của cô bé, cúi đầu nhìn dươиɠ ѵậŧ đỏ tím dữ tợn của mình, qυყ đầυ vùi trong lỗ l*и xinh đẹp, hai mép l*и phình ra vô ích, môi l*и như cái bánh bao kẹp ©ôи ŧɧịt̠ của anh, nước l*и trong suốt bị anh đâm chọc chảy ra, khiến chỗ giao thoa của hai người ướt nhoe nhoét, nhìn vô cùng đĩ đượi.

Tần Tự Ninh thỏa mãn trong lòng, ban ngày đã kiềm chế đến phát sợ, cuối cùng bây giờ cũng được đυ. vào, mặc dù không cắm vào hết, nhưng bây giờ da thịt dán vào nhau, ©ôи ŧɧịt̠ lớn của anh đâm vào cơ thể em vợ, sớm muộn gì em vợ cũng trở thành người của anh.

Nghĩ đến lần gặp mặt trước đó, cô bé này còn là một đứa trẻ ngốc nghếch, bây giờ đã lớn như vậy, l*и nhỏ vừa chặt vừa nóng, vừa biết phun nước vừa biết bú ©υ của anh.

“L*и nhỏ của Hàm Hàm tuyệt quá đi mất, mυ'ŧ ©ôи ŧɧịt̠ anh rể sướиɠ thật sự, lần sau anh rể sẽ đυ. nát l*и em…”

Tần Tự Ninh thoải mái lắc eo, đâm vào rút ra trong cái l*и nhỏ chặt, vốn em vợ đã ra nhiều nước nên anh rút hơn nửa qυყ đầυ ra, lại cắm vào, đâm chọc vài lần lại càng sâu hơn, nhưng khi cắm sâu vào trong lại không đi được nữa, loáng thoáng đâm phải một lớp màng ngăn cản.

Chỉ có thể đυ. đến đây, nếu không sẽ đánh thức cô mất.

Ánh sáng mờ tối của phòng khách chiếu lên ghế sa lon, thiếu nữ không hay biết gì nằm trên ghế sa lon, mái tóc dài xõa ra đung đưa theo nhịp nhấp hông của người đàn ông, chiếc váy ngủ màu trắng của cô bị vén lên tận xương quai xanh, hai bầu vυ' căng tròn lắc lư lên xuống, đôi chân nhỏ gác lên vai người đàn ông, nơi riêng tư của con gái giữa hai chân cắm một cây dươиɠ ѵậŧ to dài dữ tợn,

Côи ŧɧịt̠ khủng màu đỏ tím đâm chọc l*и cô vang lên tiếng lép nhép, miệng l*и và hộŧ ɭε nhạy cảm của cô bé bị cây hàng nóng bỏng của người đàn ông cọ xát, cho dù đang trong giấc mộng, cô bé vẫn bị làm đến nỗi cả người đỏ ửng nóng bừng, trong miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ “A… ưm… a…”.

“Côи ŧɧịt̠ lớn của anh đυ. em sướиɠ đến sắp chết rồi phải không?” Tần Tự Ninh lắc mạnh eo, c̠ôи ŧɧịt̠ dài và to của anh bị nước da^ʍ của cô gái dính lên sáng bóng, anh cúi đầu xuống bú cái vυ' to của Tống Hàm, dùng ngón trỏ vuốt ve gò má tràn đầy gợϊ ȶìиᏂ của cô: “Sớm muộn gì cũng đυ. nát em, khiến em phải dạng háng cầu xin anh rể đυ. em!”

“A… a… ưm…”

Trên trán Tống Hàm cũng toát ra những giọt mồ hôi nho nhỏ, vách thịt phía trong co rút, cảm giác sung sướиɠ lan ra khắp tứ chi, cô liên tục rêи ɾỉ, hai tay túm lấy cánh tay Tần Tự Ninh, cái chân nhỏ trượt từ trên bả vai người đàn ông xuống, một dòng nước nóng bỏng tuôn trào trong lúc lỗ l*и đang co rút, tưới lên qυყ đầυ ©ôи ŧɧịt̠ của người đàn ông.

“Hừ… a… Hàm Hàm, anh rể sắp bị em kẹp bắn rồi.”

Tần Tự Ninh ôm bắp đùi cô bé, nhanh chóng đâm rút mấy chục lần, gầm nhẹ ra tiếng, lỗ ©ôи ŧɧịt̠ mở to, bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong l*и nhỏ.

Bắn tinh xong, Tần Tự Ninh rút dươиɠ ѵậŧ ra, cái miệng l*и vốn nhỏ hẹp của Tống Hàm bị anh đυ. mở thành một cái lỗ nhỏ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng ngà rỉ ra từ l*и nhỏ, hòa lẫn với nước da^ʍ chảy ra khi động tình của cô bé, nhìn vô cùng dâʍ đãиɠ.

Tần Tự Ninh nhịn không được, lại cắm ©ôи ŧɧịt̠ vào, chậm rãi cầm tay nhỏ của em vợ, da thịt chạm nhau một lát, rồi cúi người xuống, hôn lên khuôn miệng nhỏ nhắn của cô.

Miệng em vợ vô cùng ngọt, chiếc lưỡi to của anh thăm dò vào trong, quấn lấy lưỡi cô bé không nhả, vốn là không nhịn được muốn cắm l*и non của cô, kết quả đâm chọc vài cái ham muốn lại nhen nhóm, chỉ đành đυ. cô bé một lần nữa.

Trong phòng khách, cô bé mềm mại bị người đàn ông giữ chặt, bị anh tùy ý gian da^ʍ bỉ ổi, hai thân thể mập mờ đưa đẩy liên tục, toàn bộ phòng khách đều lan tràn mùi của sự dâʍ ɖu͙©, ghế sa lon không gánh được sức nặng nên kêu lên kẽo kẹt.

Một lúc lâu sau, âm thanh da thịt cọ xát và tiếng “lép nhép” của chất lỏng mới ngừng lại.

Tần Tự Ninh lau người cho Tống Hàm xong thì hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, xoa bóp bầu vυ' mềm mại, yêu thích không rời tay được mà hôn cô hết một lượt từ trên xuống dưới rồi mới bế cô về phòng.