Hai người đồng thời mở miệng nói mua nguyên thạch, sau đó cùng nhìn nguyên thạch chằm chằm, ngược lại lão Trương và người đàn ông trung niên thì liếc mắt nhìn nhau nhưng trong ánh mắt lại như tóe lửa sau đó cùng nở nụ cười đi tới trước mặt tiểu thương bán nguyên thạch, bắt đầu cò kè mặc cả. Có thương nhân như lão Trương ra tay nên hoàn toàn không cần Vân Cảnh và lão Triệu mở miệng, chỉ cần ở một bên đứng nhìn là được.
Nguyên thạch như thau rửa mặt mà Vân Cảnh nhìn trúng được tiểu thương ra giá một trăm vạn khiến lão Trương nghe thấy thì bật cười chế nhạo. Hắn vén tay áo, không đến nửa giờ đã lấy giá tám vạn để mua khiến Vân Cảnh và lão Triệu ở một bên trợn mắt há hốc mồm, vô cùng bội phục, còn đối thủ của lão Trương thì không có thuận lợi như vậy.
Nguyên thạch Vân Cảnh chọn trúng có biểu hiện khá tệ, mặc dù vỏ da mảnh, kết cấu chặt chẽ mịn nhẵn, ít vết nứt, khi hắt nước lên cũng hấp thu rất chậm chứng tỏ kết cấu bên trong cũng đồng nhất, tính chất không tệ nhưng ở mặt dưới khối nguyên thạch này lại có một số nơi có rêu.
Dù rêu chiếm diện tích không lớn nhưng nếu là người có chút hiểu nghề đều biết nó được gọi là ""rêu lông lợn"", có nghĩa là rêu giống như lông lợn ghim từng cái từng cái vào bên trong, thậm chí là toàn bộ, tính phá hoại cực lớn.
Có rêu lông lợn này xuất hiện cho dù nguyên này có tốt hơn nữa cũng không có người nào dám thử, vì nếu rêu và phỉ thúy lẫn vào nhau thì khối phỉ thúy này lập tức biến thành phế thạch, không thể kiếm tiền. Cũng chính bởi vì lý do này mà nguyên thạch vốn có giá một trăm vạn lại bị lão Trương ép giá xuống còn tám vạn hơn nữa sau khi mua xong lão Trương còn cảm thấy không thỏa mãn, chậc lưỡi nói: ""Do cháu tôi nhìn trúng muốn mua khối nguyên thạch này cho nên tôi mới bỏ tám vạn ra chứ bình thường năm vạn tôi còn chưa mua đấy.""
""Ông cứ nổ đi."" Lão Triệu nhìn người đàn ông trung niên còn đang cò kè mặc cả, hiển nhiên tâm tình rất tốt, cười nói nhỏ với lão Trương.
Nguyên thạch lớn như cái bàn mà Khương Hạo lựa chọn có phẩm chất không kém như của Vân Cảnh. Mặc dù nguyên thạch kia cũng có rêu nhưng lại là rêu khô và rêu đen. Chung quanh rêu khô có màu, bất kể là có hình dáng gì thì đều nhìn giống vết sẹo sau khi lành vết thương nung mủ, nhìn thì khó coi nhưng kì thực chỉ ở mặt ngoài, không có làm hỏng nguyên thạch. Còn rêu đen thì giống như những chấm đen, loại rêu này phải xem mức độ như thế nào bằng cách dựa vào mật độ các điểm đen để tiến hành phân tích. Rêu đen trên khối nguyên thạch lớn như cái bàn này nói dày đặc thì cũng không dày đặc nhưng nói rải rác thì cũng không coi là rải rác.
Giờ phút này đối thủ của lão Trương đang dựa vào đám rêu đen này để ép giá nhưng bản thân nguyên thạch này rất lớn, cho dù có trả giá thế nào thì cũng không thể trả xuống qua nhiều. Tiểu thương ra giá một trăm tám mươi vạn, cuối cùng bị cò kè mất một trăm mười lăm vạn, sau đó đồng ý bán ra với giá sáu lăm vạn. Được vậy cũng là do người đàn ông trung niên này rất có tài ăn nói.
Sau khi hai bên chọn nguyên thạch xong thì lập tức chuẩn bị giải thạch. lúc này hai bên chạm mặt nhau, khi biết được lão Trương mua một khối nguyên thạch với giá tám vạn thì sắc mặt người đàn ông trung niên lập tức thay đổi nhưng sau khi thấy nguyên thạch Vân Cảnh chọn thì lập tức bình tĩnh lại, thậm chí còn hơi vui mừng.
Vốn là thương nhân giảo hoạt, trước khi giải xong thì hắn sẽ không ngu đến mức giễu võ dương oai nhưng vẫn không kìm được mà chạy đến bên cạnh Khương Hạo, vui vẻ nói: ""Bọn họ chọn trúng đồ bỏ đi, mặc dù nguyên thạch của chúng ta có giá cao hơn nhưng chúng ta thắng chắc rồi.""
Khương Hạo vẫn luôn quan sát Vân Cảnh, sau khi nghe những lời này thì mới miễn cưỡng dời tầm mắt khỏi khối nguyên thạch như cái thau rửa mặt kia và nói: "Chưa chắc..""
""Rêu này chắc chắn ăn vào trong nguyên thạch, cho dù bên trong có phỉ thúy cực phẩm thì cũng sẽ bị rêu dính vào, hoàn toàn không đáng tiền."" Người đàn ông trung niên khẳng định nhưng khi nghĩ đến nguyên thạch mà hắn hết sức coi trong bị Khương Hạo bỏ qua lúc trước thì nhất thời có chút nhụt chí, không còn chắc chắn nữa mà thay vào đó là chút chần chờ: ""Chẳng lẽ... Rêu không ăn vào trong thật?""
Khương Hạo nói: ""Rêu chắc chắn vào trong, nếu người thường chọn trúng nguyên thạch này tôi sẽ cho rằng hắn thua chắc nhưng nếu là người tên Tiểu Cảnh này thì dù rêu có vào trong, lỡ trúng vị trí tốt thì.....""
""Vậy cũng không sao cả, có rêu ăn vào, cho dù cậu ta có cắt ra phỉ thúy thật thì cũng sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều. Nguyên thạch của chúng ta lại lớn hơn bọn họ rất nhiều, có dù lúc mua giá có cao một chút nhưng cũng không hề gì.""
Khương Hạo có chút chần chờ gật đầu. Giải thạch sư cũng bắt đầu cắt nguyên thạch.
Nguyên thạch của Vân Cảnh và Khương Hạo được đặt song song nhau, chỉ cần người có chút hiểu biết đều coi trọng nguyên thạch của Khương Hạo hơn, vì vậy giải thạch sư cũng chọn nguyên thạch của Khương Hạo giải trước.
Vì khối nguyên thạch khá lớn nên cắt không hề dễ dàng. Giải thạch là một kỹ thuật sống, người càng chuyên nghiệp thì lại càng cẩn thận, lỡ cắt hỏng phỉ thúy thì có hối hận cũng không kịp. Cũng chỉ có người có Tinh thần lực mạnh mẽ như Vân Cảnh mới có thể nắm rõ vị trí của phỉ thúy rồi trực tiếp cắt ngay chỗ đó.
Giải thạch sư cẩn thận quan sát hồi lâu, tìm đúng vị trí rồi mới bắt đầu cắt dao đầu tiên. Sau khi đặt máy xuống, tiến dao cắt vang lên khiến mọi người chú ý. Một phần nguyên thạch được cắt ra, mọi người tụm lại quan sát thì thấy màu sắc bên trong vẫn là màu trắng chạch như bên ngoài, không có phỉ thúy.
Trong nháy mắt mọi người thở dài một hơi sau đó ánh mắt lại rơi vào giải thạch sư lần nữa. Giải thạch sư cầm đèn cường quang cẩn thận quan sát, lần này giải thạch sư cho rằng có hai nơi có thể hạ dao nhưng cụ thể là cắt ở đâu thì cần phải hỏi ý kiến của chủ nhân. Cuối cùng dưới sự đề nghị của Khương Hạo, giải thạch sư hạ dao ở bên trái, lần này vẫn không thấy phỉ thúy.
Chớp mắt đã một tiếng trôi qua, nguyên thạch lớn như cái bàn đã bị cắt bớt không ít, hiện tại chỉ còn ngang ngửa cái thau rửa mặt giống của Vân Cảnh. Không khí cũng càng lúc càng khẩn trương, không chỉ có người đàn ông trung niên căng thẳng mà ngay cả lão Trương cũng không hề thả lỏng hơn đối phương là bao. Hắn nhìn chằm chằm vào máy cắt, chớp cũng không dám chớp.
Đúng lúc này, Khương Hạo đi lên trước nói với giải thạch sư mấy câu, sau khi trao đổi khoảng ba phút thì cuối cùng giải thạch sư giống như bị Khương Hạo thuyết phục, hắn lật nguyên thạch lên, cắt từng chút một, lúc này một màu xanh biếc đột nhiên hiện ra trước mắt mọi người làm cắp mặt của những người ở đó tỏa sáng.
""Trướng, trướng rồi!"" Người đàn ông trung niên ôm lấy Khương Hạo, hưng phấn hét lên.
Phẩm chất của khối nguyên thạch này tốt như vậy, cắt ra phỉ thúy là chuyện đã xác định nhưng nếu như dao đầu đã ra phỉ thúy thì có lẽ người đàn ông trung niên đã không hưng phấn như vậy. Nhưng sau khi trải qua một khoảng thời gian dài cắt thạch, rốt cuộc cũng thấy phỉ thúy, người đàn ông trung niên có chút ủ rũ giống như được tiêm thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tâm tình lại được nâng lên. Giải thạch sư cắt lâu như vậy mới ra được phỉ thúy, hắn cũng có thể thở phào nhẹ nhõm nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại tiếp tục theo dõi quá trình giải thạch. Phỉ thúy mới chỉ lộ ra một chút mà thôi, bên trong là dạng gì thì vẫn còn chưa rõ. Mỗi một dao được cắt xuống, phỉ thúy lại hiện rõ thêm một chút, nhưng có chút kỳ quái chính là màu xanh phỉ thúy nhàn nhạt, không phải là màu xanh mơn mởn thấm vào ruột gan như lúc đầu.
Giải thạch sư và Khương Hạo phản ứng đầu tiên, bật thốt lên: ""Kim ti chủng thuộc về phỉ thúy hạng trung cao, giá cả cũng tương đối cao, có những phỉ thúy kim ti chủng phẩm chất tương đối tốt thậm chí còn có giá cao hơn lục phỉ cùng cấp bậc. Giờ phút này sau khi xác nhận bên trong là kim ti chủng, không ít người trong lòng đã có chủ ý. Giải thạch sư lại càng nghiêm túc hơn, cẩn thận cắt từng dao mỏng để làm lộ ra toàn bộ phỉ thúy.
Hiển nhiên nguyên thạch mà Vân Cảnh và Khương Hạo cùng nhìn trúng thì chắc chắn phỉ thúy bên trong sẽ có phẩm chất không tệ, kim ti chủng trước mắt chính là minh chứng tốt nhất.
Dưới ánh đèn, những sợi mảnh nhạt màu như sợi tơ vàng phân bố rải rác bên trong phỉ thúy màu xanh biếc. Phỉ thúy bên trong nguyên thạch khá to, tơ vàng nhỏ mà dày, màu sắc tươi sáng, trong suốt, tính chất mịn nhẵn, thoạt nhìn hết sức vui tai vui mắt.
Cả khối phỉ thúy nứt rất ít, dự đoán sau khi bỏ hết tạp chất thì có thể làm thành bốn năm cái vòng tay, giá trị ước chừng ba trăm vạn, như vậy đối phương dùng sáu lăm vạn mua nguyên thạch là cực kỳ đáng giá.
Lúc định giá phỉ thúy, sau khi người đàn ông trung niên nhẩm tính xong phát hiện được lợi hơn phân nửa thì rất vui mừng hơn nữa khi nhìn lại nguyên thạch của Vân Cảnh càng nhìn càng thấy phẩm chất quá tệ. Ba trăm vạn trừ đi sáu lăm vạn mua nguyên thạch thì vẫn còn dư hai trăm ba lăm vạn, người đàn ông trung niên không tin nguyên thạch rách của Vân Cảnh có thể kiếm lời vượt qua hai trăm ba lăm vạn của hắn, cho nên làm người ấy mà, đừng có tham cái lợi nhỏ, thà đầu tư nhiều rồi nhận được lợi còn hơn cứ lo sợ, muốn làm đại sự nhất định phải bất chấp.
Trong lòng người đàn ông trung niên vui sướиɠ suy nghĩ như vậy, khi thấy giải thạch sư sắp cắt nguyên thạch của Vân Cảnh thì không nhịn được lại gần xem. Phẩm chất nguyên thạch của người đàn ông trung niên kia không tệ cho nên lúc giải thạch có không ít người vây xem. Đến lượt Vân Cảnh thì người xem rõ ràng giảm đi, không ít người vào tràng đổ thạch là để mua nguyên thạch, không thể nào cứ lãng phí thời gian xem người khác giải thạch được, đặc biệt là một nguyên thạch vừa nhìn đã thấy là không có hy vọng gì thì càng lãng phí thời gian.
Lão Trương thấy hết phản ứng của mọi người chung quanh. Nguyên thạch mà người đàn ông trung niên cắt ra có giá ba trăm vạn, đừng nói là hắn mà ngay cả lão Trương cũng cảm thấy mình nhất định phải thua nhưng khi thấy lão Triệu khí định thần nhàn thì lão Trương lập tức tỉnh táo lại, nín thở nhìn giải thạch sư phân tích xong sau đó bắt đầu cắt thạch.
Một dao, hai dao, ba dao... Thấy nguyên thạch to như cái thau rửa mặt sắp bị cắt còn bằng quả dưa hấu thì lão Trương lập tức toát mồ hôi hột còn lão Triệu thì vẫn không hề sợ hãi nhìn Vân Cảnh, chờ hành động tiếp theo của anh. Giải thạch sư cảm thấy hơi khó khăn, hắn nhìn nguyên thạch như trái dưa hấu này, cắt vào trong không phải là đá trắng thì là rêu, trước mắt thoạt nhìn không có hi vọng. Loại thời điểm này, giải thạch sư có kinh nghiệm sẽ hỏi thăm khách hàng thử xem tiếp theo nên làm thế nào cho tốt.
Vân Cảnh nhận ra sự chần chờ của giải thạch sư, anh đi lên phía trước nói: "Cứ cắt ra làm đôi đi."
"Cắt đôi, cậu chắn chắn chứ?" Giải thạch sư hỏi.
"Mặc dù phẩm chất của nguyên thạch này không tốt nhưng loại trò chơi như đổ thạch không cắt đến cuối cùng thì sẽ không ai biết rốt cuộc bên trong như thế nào. Hiện tại nguyên thạch đã rất nhỏ rồi, lỡ bên trong có phỉ thúy thì sẽ bị cắt thành hai nửa, giá trị sẽ bị giảm đi rất nhiều."
Vân Cảnh kiên định gật đầu, nói: "Cứ cắt đôi đi, nhớ kĩ là cắt đúng một nửa."
Giải thạch sư tỏ vẻ đã hiểu sau đó rất nghiêm túc cân nhắc kích thước của nguyên thạch, cuối cùng bỏ nguyên thạch vào mắt cắt. Nguyên thạch không lớn nên tốc độ cắt rất nhanh. Trái dưa hấu sắp bị cắt thành hai nửa, nếu như lần này còn cắt không ra được thì có nghĩa nguyên thạch này là phế thạch. Theo quy tắc của tràng đổ thạch, lúc cắt xong chủ của nguyên thạch sẽ là người xem đầu tiên. Nếu ra được phỉ thúy thì chủ nguyên thạch sẽ là người thấy sớm nhất.
Tim lão Trương như ngừng đập, hắn cảm thấy mình không cách nào chịu đựng được áp lực đáng sợ như vậy nên lắc đầu nhường cơ hội này cho Vân Cảnh. Vân Cảnh thì vẫn bình tĩnh đi lên trước, cầm nguyên thạch to bằng trái dưa hấu lên xem.
"Thế nào, có ra phỉ thúy không? Mau xem thử." Lão Triệu nôn nóng, thấy nguyên thạch vừa tới tay Vân Cảnh thì lập tức hỏi.
Vân Cảnh mỉm cười, mở hai nửa nguyên thạch ra, lúc này một luồng linh khí nồng đậm tràn ra từ nó, không chỉ có Vân Cảnh cảm thấy cả người thoải mái mà trứng mộng ma sau lưng cũng thoải mái nhảy lên hai cái, bày tỏ nó rất muốn luồng linh lực này.
Mọi người ghé đầu vào nhìn, đập vào mắt chính là một đám rêu đen, không có chút xanh nào, nhất thời không ít người phát ra tiếng thở dài, mất hứng lùi về. Lần này người đàn ông trung niên không nhịn được nữa, trên mặt lập tức nở nụ cười tươi như hoa, chắp tay chào lão Trương liên tục. Mặc dù hắn không nói gì khiến người ta tức giận nhưng tư thế lại rất rõ ràng.
Khương Hạo cũng nhìn chăm chú vào mặt cắt của nguyên thạch, mới đầu anh ta cũng nghĩ giống như mọi người, cho rằng bên trong toàn là rêu đen, đồng nghĩa với nguyên thạch này là phế thạch nhưng sau khi thấy Vân Cảnh mỉm cười, trong lòng Khương Hạo lập tức cảm thấy không ổn. Anh ta không nhịn được nhìn nguyên thạch lần nữa, lần này, sắc mặt Khương Hạo lập tức thay đổi: "Trướng, ra phỉ thúy rồi."
Nụ cười trên mặt người đàn ông trung niên cứng đờ, lập tức thu tay quay đầu nhìn Khương Hạo: "Cậu chắc chắn? Nhưng toàn bộ đều là rêu đen, không có một chút màu sắc nào, trắng, xanh, hồng, tím đều không có, tất cả đều là màu đen, như vậy mà cũng ra phỉ thúy?"
Cặp mắt Khương Hạo nhìn chằm chằm Vân Cảnh giống như không thể dời đi được, lúc trước khi kim ti chủng xuất hiện anh ta cũng không kích động như thế, hiển nhiên là cực kì yêu thích phỉ thúy trong tay Vân Cảnh, vượt qua hẳn phỉ thúy mà mình chọn trúng: "Là mặc phỉ, cậu ta cắt ra mặc phỉ."
Mặc phỉ, nghĩa như tên, là màu sắc đậm, thiên về xanh đen nhưng lại không mất đi sắc xanh của phỉ thúy, bình thường dưới ánh sáng hoặc là dưới ánh mặt trời,mặc phỉ sẽ có màu đen nhưng khi dùng đèn cường quang chiếu vào thì sẽ hiện ra sắc xanh biếc hoặc là xanh đậm. Đây chính là điểm đặc trưng của mặc phỉ, rõ ràng là một loại phỉ thúy nhưng có thể thể hiện hai loại màu sắc khác nhau, cũng chính vì vậy nên mấy năm gần đây mặc phỉ rất thịnh hành trên thị trường phỉ thúy. Đặc thù ẩn màu này là điểm đặc biệt mà các loại phỉ thúy khác không có, chính điều này đã khiến không ít người thích khiêm tốn đổ xô đi tìm kiếm.
Khương Hạo đã nói rõ nên Vân Cảnh cũng không che giấu nữa, anh cầm hai nửa nguyên thạch đi tới trước mặt giải thạch sư, nói suy nghĩ của mình cho hắn, yêu cầu hắn cắt thạch theo ý mình. Rõ ràng giải thạch sư hôm nay là một người có kinh nghiệm rất dầy dặn, vừa thấy Vân Cảnh nói cách cắt phỉ thúy thì lập tức hiểu Vân Cảnh cũng là người trong nghề nên hắn sẽ không vì Vân Cảnh còn nhỏ mà khinh thường anh, hơn nữa phỉ thúy là của Vân Cảnh, hắn chỉ cần nghe theo chủ là được, nếu cắt hư thì cũng là Vân Cảnh chịu, hắn cũng vui vẻ, thanh nhàn.
Sau khi Vân Cảnh nói xong, nguyên thạch từ từ được cắt ra, theo từng dao được cắt, lúc này những người vẫn chưa hiểu mới chợt nhân ra bên nguyên thạch này có mặc phỉ. Dù có nhưng không phải một khối hoàn chính mà phân bố giống như hạt dưa hấu ở trung tâm nguyên thạch còn rêu lông lợn mặc dù có lấn vào trong nhưng sau khi vào lại kì lạ tránh hết tất cả phỉ thúy, tất cả rêu đều tập trung ở lớp đá vô dụng kia.
Rêu đen và đá trắng hợp lại làm một nhưng dưới ánh sáng mặc phỉ vốn là màu đen, màu sắc khá giống nhau cho nên nhìn thoáng qua không ai phát hiện được bên trong có phỉ thúy.
Theo từng nhát cắt của giải thạch sư, mặc phỉ bên trong từ từ hiện ra. Mọi người kinh ngạc phát hiện mặc dù mỗi khối mặc phỉ đều không lớn nhưng lại vừa đủ để chế tạo khuyên tai, phẩm chất và tính chất đều rất tốt.
Sau khi hắt nước, mặc phỉ hiện rõ trước mặt mọi người, màu sắc trong suốt trơn bóng, dưới ánh đèn giống như một khối băng. Tính chất mịn, tròn đầy, chặt chẽ, độ trong suốt cao, mỗi một khối mặc phỉ đều không bị rêu đen hay sợi bông ảnh hưởng, vì vậy những khối mặc phỉ này không cần phải lọc bớt, tất cả đều được giữ hoàn chính như lúc đầu.
Bởi vì điều kiện tạo thành mặc phỉ khác với các loại phỉ thúy khác cho nên từ trước đến nay sản lượng không nhiều lắm. Loại có tính chất tốt như thế này lại càng hiếm có. Ở Myamar, quê hương của phỉ thúy, mặc phỉ được mệnh danh là "Bóng dáng của người đàn ông thành công" hoặc là "Bóng dáng tình nhân". Cái đầu tiên là vì đậm độ của mặc phỉ, rất thích hợp để phái nam đeo còn cái sau là là bởi vì mặc phỉ có màu sắc đậm nhưng vẫn là phỉ thúy, vẫn có vài phần trong trẻo, xinh đẹp giống như mái tóc đen nhánh của phái nữ cho nên mới được đặt tên như vậy.
Lần cắt ra mặc phỉ này của Vân Cảnh rất kịch tính nhưng kết quả rất hài lòng. Lúc này nhiều khối mặc phỉ được đặt gần nhau, hoàn toàn khác biệt so với phỉ thúy màu xanh bình thường nên trong thoáng chốc đã hấp dẫn không ít ánh mắt, rất nhiều người đều bị vẻ đẹp đặc biệt của mặc phỉ thu hút. Rất nhanh đã có người thay lão Trương tính toán giá trị của đống mặc phỉ này, không nhiều không ít, vừa tròn ba trăm vạn giống như kim ti chủng mà Khương Hạo cắt ra.
Phẩm chất của hai loại phỉ thúy này tương đương nhau. Phần lớn mặc phỉ của Vân Cảnh đều có phẩm chất tương đối, tính chất tốt như của Vân Cảnh rất hiếm thấy vì vậy theo lý mà nói thì giá sẽ đắt hơn kim ti chủng một chút nhưng kim ti chủng là một khối phỉ thúy hoàn chỉnh, có thể chế tạo điêu khắc thành nhiều thứ nên tính lựa chọn tăng lên không ít còn mặc phỉ của Vân Cảnh chỉ có làm thành mặt dây chuyền hoặc bông tai, sự giới hạn này khiến nó có giá ngang với kim ti chủng. Dĩ nhiên, cái này là căn cứ vào phỉ thúy vừa mới cắt ra, nếu như tìm được người điêu khắc tốt thì cuối cùng giá bán thế nào thì chỉ tới lúc đó mới biết được. Sau khi công bố giá mặc phỉ, người trung niên ngơ ngác nhìn kim ti chủng của mình một lúc lâu vẫn không phản ứng kịp.
Vào giờ phút này trong lòng hắn đang rất hối hận, tại sao lại mua nguyên thạch này với giá sáu lăm vạn, thà cứ đưa lão Trương sáu lăm vạn cho xong. Vất vả mới cắt ra được bảo bối mà phải đưa cho người khác. Trước kia khi hắn đổ thạch, nguyên thạch trăm vạn không phải chưa từng mua nhưng chưa bao giờ may mắn như vậy, cắt ra được kim ti chủng.
Khương Hạo rất nhanh đã bình tĩnh lại, ngược lại anh ta cầm được thì cũng buông được nói: "Tôi thua rồi."
Nói xong, trực tiếp đưa kim ti chủng cho Vân Cảnh. Vân Cảnh có chút kinh ngạc nhìn sự sảng khoái của Khương Hạo. Khương Hạo nhận ra được ánh mắt của Vân Cảnh, cười khổ nói: "Trên thực tế nếu định giá của mặc phỉ không bằng kim ti chủng thì trong lòng của tôi, mặc phỉ vẫn à phỉ thúy vương giả."
Mặc phỉ được tạo thành ở gần rất tâm trái đất, các đại sư phong thủy luôn luôn cho rằng nó có từ trường rất mạnh, bất luận là trấn trạch hay là mang theo bên mình tu luyện đều cực kì tốt, đối với những người như chúng tôi mà nói thì giá trị của mặc phỉ cao hơn bất kì loại phỉ thúy nào khác."
Vân Cảnh thấy Khương Hạo thẳng thắn nhận mình là người tu luyện thì càng thêm kinh ngạc. Khương Hạo thấy Vân Cảnh bất giờ như vậy thì cười ha hả: "Xin chào, tôi tên là Khương Hạo, là đại đệ tử của Thiên Loan Môn, đã nghe nói đến uy danh của Tiểu Cảnh từ lâu, hôm nay gặp quả nhiên tai nghe không bằng mắt thấy, trận đánh cuộc đổ thạch này tôi thua tâm phục khẩu phục."
"Thiên Loan Môn?"
Khương Hạo giơ tay lên, lấy tấm bảng gỗ trong người ra đưa cho Vân Cảnh nhìn. Vân Cảnh vừa nhìn đã lập tức nhận ra thân phận của người này. Tấm bảng gỗ này giống y hệt tấm bảng gỗ mà Trần Tùng đã thua cho anh. Vân Cảnh còn nhớ lúc đó Tấn Giang Thủy có nói Trần Tùng là đệ tử của một môn phái nên đưa tấm bảng gỗ cho Vân Cảnh cũng không phải là có ý tốt. Lúc ấy Vân Cảnh cho rằng mình không sai cho nên mới hút khô linh khí của tấm bảng gỗ ngay tại chỗ. Sau khi hành động như vậy Vân Cảnh cũng đã đoán được người của môn phái Trần Tùng sẽ tìm tới cửa nhưng không ngờ bây giờ mới gặp hơn nữa nhìn tác phong của người tên Khương Hạo này thì hình như không hề giống Trần Tùng.
Khương Hạo thấy Vân Cảnh trầm ngâm không nói lời nào thì nói: ""Chuyện Trần Tùng môn phái đã điều tra rõ ràng, tôi và sư phụ đều cho rằng Trần Tùng có lỗi trước, Tiểu Cảnh trừng phạt hắn là chuyện nên làm. Lần này tôi xuống núi tìm cậu hoàn toàn không có ác ý, có điều nơi này không phải là nới để nói chuyện, nếu Tiểu Cảnh tin tôi thì chúng ta có thể tìm một nơi từ từ tán gẫu.""
Vân Cảnh nhìn Khương Hạo, từ lúc người này xuất hiện đến bây giờ thì mỗi lời ăn tiếng nói, mỗi hành động đều khác Trần Tùng một trời một vực, rất có phong phạm danh môn. Lúc đầu nếu như không phải là Trần Tùng gây chuyện thì Vân Cảnh cũng không muốn trêu chọc đến môn phái như vậy. Giờ phút này nếu Khương Hạo đã có thành ý thì Vân Cảnh cũng không phải là người khắt khe, cho nên gật đầu đồng ý.
Nguyên thạch đã được định giá, lần này đánh cuộc này lão Trương thắng. Theo quy định mặc phỉ là của Vân Cảnh còn kim ti chủng thì của lão Trương. Chỉ trong một buổi chiều mà dùng tám vạn đổi ba trăm vạn hơn nữa còn thắng được mặt mũi khiến lão Trương mừng rỡ híp mắt, ôm kim ti chủng sống chết không chịu buông tay, cười thành một đóa hoa cúc.
Người đàn ông trung niên thấy cái đức hạnh này của lão Trương thì dù tức giận nhưng cũng chỉ có thể kìm nén bực bội. Hắn cũng hiểu lần thi đấu này là quang minh chính đại, đường đường chính chính, thua chính là thua, nếu cứ rề rà không chịu nhận thì rất khó coi vì vậy chỉ có thể ra vẻ tiêu sái, cười một tiếng rồi hất tay rời đi. Trước khi đi còn buồn bã nhìn Khương Hạo. Khương Hạo cười xin lỗi hắn, người đàn ông trung niên thấy vậy cũng không nói gì, bất đắc dĩ than thở rời đi. Quá trình Khương Hạo chọn nguyên thạch hắn cũng đã thấy, chuyện này không thể trách ai được, muốn trách chỉ có thể trách hắn không may mắn mà thôi.
Lão Trương, lão Triệu thấy Vân Cảnh và Khương Hạo có chuyện cần nói thì không ở lại tràng đổ thạch nữa, bốn người lên xe rời đi tìm một nơi yên tĩnh. Vân Cảnh và Khương Hạo ngồi nói chuyện còn lão Trương và lão Triệu cũng ngồi ở một bàn khác nói chuyện phiếm, không quấy rầy đến Vân Cảnh.
Mặc phỉKim ti chủng