Ôn Hiểu nói: “Đi dạo trung tâm thương mại của chú nhỏ đi.”
Chú nhỏ trong miệng của Ôn Hiểu chính là cậu nhỏ của ba người Đường Diệc, Hứa Ấu Lãng và Tống Dực.
Diệp Nhàn Dương chỉ biết nghiệp vụ của tập đoàn Thịnh thị rất lớn nhưng còn không biết rằng nhà bọn họ mở trung tâm thương mại.
Ôn Hiểu lái xe chở hai người bọn họ đi đến trung tâm thương mại do chú nhỏ mở.
Diệp Nhàn Dương liếc mắt nhìn bảng hiệu, thật ra cũng không có gì khác so với trung tâm thương mại bình thường. Chỉ là bên trong phần lớn bán đều là những món đồ xa xỉ đắt tiền, khách hàng đi tới đi lui đều mặc quần áo hàng hiệu và mang túi xách hàng hiệu. Ngay cả những chiếc xe trong bãi đỗ xe đều có giá bắt đầu từ 100 vạn trở lên.
Đời trước Diệp Nhàn Dương còn chưa bao giờ đi dạo cửa hàng sang trọng đâu.
Ôn Hiểu nói: “Chú nhỏ biết chúng ta muốn đi đến đây. Chú ấy nếu có thích món đồ gì thì cứ để cho chú ấy trả tiền.”
Diệp Nhàn Dương cảm thán nói: “Chú nhỏ đối với chị thật tốt.”
Ôn Hiểu phụt một tiếng nói: “Chị được thơm lây nhờ em đó.”
Diệp Nhàn Dương kinh ngạc nói: “Tại sao chị lại nói như vậy?”
Ôn Hiểu cười nói: “Chú ấy nói mỗi lần ăn cơm với em đều rời khỏi bàn ăn trước, hy vọng em không để ý.”
Trái tim của Diệp Nhàn Dương đập thình thịch, hỏi: “Chú ấy sẽ để ý đến điều này sao?”
Ôn Hiểu gật đầu nói: “Ừ, chú nhỏ rất chú trọng những chuyện này.”
Diệp Nhàn Dương mỉm cười, “Chú nhỏ là người rất tốt.”
Ôn Hiểu cười nói: “Chú ấy cũng không phải đối với mỗi người đều như vậy.”
Ba người đi dạo một vòng trong trung tâm thương mại, Diệp Nhàn Dương mua một bộ hoa tai và tự mình trả tiền.
Mới vừa đi ra khỏi trung tâm thương mại, Diệp Nhàn Dương đã bị một người đang đi đến đυ.ng trúng. Cái túi trong tay không cầm chắc nên đã rơi xuống đất.
Đôi hoa tai này có giá hơn năm chữ số, trái tim của Diệp Nhàn Dương đều muốn nát một nửa khi nó cứ như vậy mà rơi xuống mặt đất.
Khi cô đang khom lưng muốn nhặt lên thì đột nhiên nghe thấy cách đó không xa truyền đến một tiếng hét.
“Bắt ăn trộm!”
Động tác của Diệp Nhàn Dương ngừng lại, nhíu mày nhìn về phía phát ra âm thanh.
Một cô gái bị đẩy ngã trên mặt đất đang la hét một cách bất lực.
Xung quanh đều là một đám phu nhân và thiên kim tiểu thư mười ngón tay không dính nước xuân, căn bản chưa từng gặp qua loại chuyện này. Trong một lúc không biết phải làm sao nữa.
Khi bảo vệ nghe thấy tiếng động chạy ra từ trung tâm thương mại, ăn trộm đã chạy xen lẫn vào trong đám người.
Diệp Nhàn Dương nhìn thoáng qua về phía bên kia, ăn trộm lập tức xuyên qua đường cái. So với chuyện trực tiếp đuổi theo còn không bằng sớm một chút gọi điện thoại báo cho cảnh sát. Chắc nơi này sẽ có camera theo dõi đúng không?
Diệp Nhàn Dương lấy di động ra, vừa nhặt hoa tai vừa gọi điện thoại báo cho cảnh sát.
“Đó là nhẫn kết hôn của tôi, cầu xin mọi người! Cầu xin mọi người giúp tôi với!”
Cô gái khóc trông rất đau khổ, Diệp Nhàn Dương nhịn không được nhìn qua thì mới phát hiện đùi phải của cô gái là chân giả, đã rơi xuống trong quá trình đuổi theo.
“Đồ chó! Đứng lại!”
Diệp Nhàn Dương dồn khí đan điền, ném điện thoại vào trong lòng ngực của Ôn Hiểu, “Báo cảnh sát đi!”
Nói xong còn chưa cho hai người Ôn Hiểu thời gian phản ứng thì Diệp Nhàn Dương lao đi giống như một cơn lốc.
May mà hôm nay Diệp Nhàn Dương mặc quần soóc ngắn và giày thể thao, cô giống như một con báo con xuyên qua đám người đang ngơ ngẩn. Hai bảo vệ trẻ tuổi nhìn cô chạy lướt qua hai người bọn họ, trong một lúc đều trợn tròn mắt.
Diệp Nhàn Dương hoàn toàn bất chấp hình tượng, tốc độ rất nhanh hầu như chỉ còn lại một dư ảnh.
“Đứng lại!” Diệp Nhàn Dương vừa tức giận kêu vừa đuổi theo.
Trước kia Diệp Nhàn Dương vì bảo vệ bản thân nên cố ý học tán thủ*, luyện tập điền kinh. Tốc độ chạy của cô không phải người bình thường có thể keo kịp.
* Tán thủ là một môn võ chiến đấu tay không tự do, tập trung vào các kỹ thuật đối kháng tự do thực tế. Để trở thành một võ sĩ tán thủ giỏi, người ta cần phải thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa, thường được gọi là kungfu.
Ăn trộm bị tiếng kêu đầy giận dữ của cô làm cho sợ đến mức hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa đã ngã xuống trên lề đường.
Khi hắn phản ứng lại thì đã chui vào trong dòng đường xe cộ, những chiếc xe chạy tới chạy lui không thể không ngừng lại để tránh tạo thành tai nạn giao thông.
Diệp Nhàn Dương canh đúng thời gian, trực tiếp dẫm lên hòn đá ven đường nhảy lên trên mui xe của chiếc xe gần nhất. Cô nhanh chóng đuổi tới phía sau lưng người đàn ông và mạnh mẽ nhào lên ấn hắn xuống mặt đất.
Diệp Nhàn Dương biết sức mạnh của nam và nữ khác xa nhau cho nên cô dùng một chút kỹ xảo. Đầu gối chống lên trên ngực của hắn và đôi tay chặt chẽ khóa chặt cổ của hắn, đầu gối và khuỷu tay không thể tránh được mà cọ xát lên trên mặt đường. Đau đớn bén nhọn truyền đến nhưng cô lại không hề quan tâm, tức giận quát lên: “Trả lại đồ đây!”
Hai người Ôn Hiểu tới trễ, quần chúng đang vây xem đều nhìn thấy cảnh tượng mạo hiểm kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, khi ăn trộm bị Diệp Nhàn Dương bắt lại thì xung quanh vang lên tiếng hoan hô:
“Oa woa!”
“Làm rất tốt!”
“Chị gái rất xinh đẹp nha!”
“Chỉ có một mình tôi cảm thấy…… Cô ấy trông giống Diệp Nhàn Dương thồi sao?”
Ở trong tiếng hoan hô vang dội, nhân viên bảo vệ trung tâm thương mại nhanh chóng chạy tới giữ chặt tên ăn trộm mà Diệp Nhàn Dương đang đè lại.
Diệp Nhàn Dương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô đứng dậy, vừa tránh sang bên cạnh vừa kiểm tra miệng vết thương trên người.
Dưới tình huống khẩn cấp, Diệp Nhàn Dương không để ý đến vết thương của bản thân. Hiện tại đã thả lỏng, cô lại phát hiện khuỷu tay và hai bên đầu gối đều bị bấm tím với mức độ khác nhau. Cô chỉ cần hơi cử động một chút cũng cảm thấy cơn đau đớn kịch liệt truyền tới.
“Nhàn Dương! Em không sao chứ?” Vẻ mặt Ôn Hiểu lo lắng chạy tới bên cạnh Diệp Nhàn Dương.
Hứa Ấu Lãng nhìn miệng vết thương trên người cô, sắc mặt phức tạp.
“Người tới hỗ trợ, trói hắn đưa đến đồn Cảnh Sát.” Nhân viên bảo vệ kêu lên.
Hứa Ấu Lãng cách tương đối gần nên đi qua giúp đỡ giữ tên ăn trộm rồi trói hắn lại.
“Chảy máu.”
Ôn Hiểu cau mày thật chặt, lấy hai tờ khăn giấy từ trong túi ra, lau máu trên miệng vết thương cho Diệp Nhàn Dương.
“Xuýt!”
Miệng vết thương bị đυ.ng nhẹ lập tức truyền đến một cơn đau đớn. Hơn nữa, cô cảm giác cơn đau càng lúc càng mạnh.
Thấy thế, Ôn Hiểu đỡ Diệp Nhàn Dương ngồi xuống bên cạnh đường.
“Mang hòm thuốc tới đây! Mang hòm thuốc tới đây!”