Thập Niên 70 Trở Thành Chủ Tịch Hội Phụ Nữ

Chương 17

Bà lão này một chữ bẻ đôi cũng không biết, nhưng bà ta cứ chỉ tay vào mặt Ngọc Tú Lan chửi “Công tư không phân minh”.

Có vài người xã viên nghe được loáng thoáng vội vã chạy đến tụ tập ở trước cửa của Ủy ban đội, dỏng tai hóng hớt.

Ngọc Tú Lan đứng trước mặt nhiều người như thế, còn đứng ở trước cửa Ủy ban, đương nhiên không thể nhận cái tội này, chỉ có thể nghiêm túc hỏi lại, “Nhị thẩm, thẩm nói gì thế?”

Bà Triệu Nhị, cũng là người lớn tuổi nhất trong thôn Triệu, dựa vào thân phận trưởng bối mà đến cả thân phận đội trưởng đội sản xuất như Triệu Tân Sơn bà ta cũng dám mắng chửi, huống hồ Ngọc Tú Lan còn chẳng có danh vọng như ông ta, “Thế tôi hỏi cô, lẽ nào đội sản xuất này là do cô- Ngọc Tú Lan làm chủ hết hay sao? Khó khăn lắm mới trống một việc làm, dựa vào cái gì để cho Triệu Kha nhà cô đến đảm nhận?”

Ngọc Tú Lan nhẫn nhịn, giải thích: “Tôi có nói đội sản xuất là của tôi khi nào? Việc Triệu Kha nhận việc giảng dạy ở đội, tôi có nói trước với đội trưởng rồi.”

Triệu Tân Sơn gật đầu, “Triệu Kha cũng có tư cách để đảm nhận công việc này.”

Bà Triệu Nhị “Hứ” một cái, “Tư cách gì chứ? Chúng mày đúng là... đúng là....”

Bà ta còn muốn nói gì đó, nhưng lại nói không ra, liền quay đầu nhìn ra đằng sau.

Ngọc Tú Lan và Triệu Tân Sơn cũng theo tầm mắt của bà ta mà nhìn theo.

Ngoài cửa lớn của Ủy ban, có một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính đang gẩy gẩy gọng kính, cúi đầu, cảm thấy phiền chán với kiểu hành động không não này của bà lão.

Người đàn ông tên Hồ Hòa Chí, là cháu rể của bà Triệu Nhị, là thanh niên tri thức bị kêu gọi từ chiến dịch mùa xuân năm 70 từ Thượng Hải xuống thôn, cũng trong năm đó hắn đã kết hôn với người vợ tên Triệu Phương Phương đến giờ.

Bên cạnh hắn ta, là Triệu Phương Phương nhìn có vẻ rất vội vã, nhưng cô ta cũng không để ý những chuyện khác nữa, chỉ vội vã bước vô: “Bác cả, Tam thẩm, cũng không thể để mấy người có cuộc sống tốt, mà không cho những người khác trong thôn hưởng chút canh đi? Đội sản xuất của chúng ta không phải là một nồi cơm màu mỡ sao?”

Bà Triệu Nhị vừa nghe, liền nghĩ ra phải nói cái gì, “Chúng mày thì được mở đèn, còn tụi tao đến đốt nến cũng không được, tao phải ra chỗ đại đội, ra công xã tố cáo chúng mày.”

Triệu Tân Sơn ngay lập tức đen mặt.

Ngày thường Bà Triệu Nhị cũng chỉ gây chút náo loạn nhỏ, cho nên ông ta mới để Lý Hà Hoa đến trước mặt bà ta nhắc mấy câu “Vừa có một vị trí giáo viên tiểu học trống”, không nghĩ tới bà Triệu Nhị vì phần công việc này, mà ngày hôm nay cũng dám đe dọa ông ta.

Mấy bà cháu nhà họ cũng không suy nghĩ, nếu không phải có ông ta làm chức đội trưởng này, đối xử với nhà bọn họ tốt như vậy, ngược lại nếu ông ta không phải đội trưởng, mấy việc tốt như vậy còn tới lượt bọn họ sao?

Hai người này đúng thiển cận, nhưng cũng không thể nói thẳng điều này, nếu không lại có người ở đằng sau dạy hư bọn họ nữa.

Triệu Tân Sơn âm trầm nhìn về hướng Hồ Hòa Chí.

Hồ Hòa Chí ngay lập tức cứng đơ.

Hắn ta đã toát mồ hôi rồi, từ lúc đó, cũng không dám lộ cái mặt ra nữa.

Ngọc Tú Lan càng tức hơn nữa, “Bật đèn gì chứ, tôi là người như nào, chẳng lẽ những thành viên khác trong đội sản xuất còn không rõ sao, trước giờ tôi có chiếm lợi ích của ai chưa!”

Phía bên ngoài, mấy người xã viên khác không ngừng gật đầu.

“Đúng thế.”

“Nhân phẩm của chủ tịch Ngọc rất tốt.”

“Đầu mấy năm nay đúng là rất khó khăn, nhưng bà ấy cũng không chiếm hời của ai.”

Bà Triệu Nhị cùng cháu gái nghe được những lời này liền có chút sốt ruột, đang muốn nói chuyện, liền bị Ngọc Tú Loan cắt ngang.

“Muốn hỏi Triệu Kha có tư cách gì đúng không? “ Ngọc Tú Lan liền đứng thẳng lưng “Nhà chúng tôi 18 đời đều là bần nông, ông nội, ông ngoại, bà ngoại của nó đều là lính từng đánh trận, điều quan trọng nhất, nó còn là người đọc sách nhiều nhất của đội chúng ta.”

Những điều này, Triệu Tân Sơn cũng gật đầu thừa nhận: “Triệu Kha chính là học sinh cấp ba duy nhất của thôn chúng ta, chuyện con bé dạy cho mấy đứa nhỏ, tôi cũng yên tâm.”

Ngọc Tú Lan lúc này đã rất tức giận, “Tôi nói điều này có chút ngoa, nhưng cả cái đội sản xuất này, chẳng có ai có tư cách làm giáo viên hơn con bé nhà tôi.”

Bên ngoài, mấy người xã viên đều gật đầu.

“Triệu Kha từ nhỏ đã dẫn theo mấy đứa nhỏ chơi, mấy đứa nghịch ngợm ở trước mặt nó cũng rất thành thật, nó chắc chắn có thể dạy dỗ được mấy đứa nhỏ.”

“Đúng thế, Triệu Kha đúng là có năng lực, tôi cũng yên tâm cho nó dạy mấy đứa nhóc trong thôn chúng ta.”

“Tôi cũng yên tâm...”

Bà Triệu như bừng tỉnh, bắt lấy tay Hồ Hòa Chí, đẩy ra phía trước, hét ầm lên ở trước cổng “Ai bảo là người duy nhất? Cháu rể tôi cũng là học sinh cấp 3, hơn nữa còn là thanh niên tri thức hưởng ứng chế độ xuống thôn, sao lại không có tư cách, không có năng lực rồi?”

Triệu Tân Sơn cũng đáp trả lại: “Hồ Hòa Chí còn chưa có tốt nghiệp.”

Bà Triệu Nhị lập tức chỉ đích danh ra chửi, ngồi dưới đất ăn vạ, “Chỉ cho Triệu Kha làm! Tôi không phục! Không công bằng! Triệu Tân Sơn, nếu ông không chịu, tôi liền lên đại đội, đến công xã tìm công lý!”