Hôn Sau Mê Luyến

Chương 27

Khi cô tỉnh lại, người đã nằm ở trên giường bệnh viện, là bị y tá tiêm tỉnh.

Y tá đang tiêm truyền nước cho cô, Tần Thịnh đứng ở một bên, thấy Tang Nguyệt nhíu mày, mày nhăn còn sâu hơn cô, “Nhẹ lại một chút.”

Y tá biết thân phận của anh, khẩn trương nói: “Đã xong rồi.”

Y tá thật cẩn thận dán băng dính truyền dịch lên cho Tang Nguyệt, bác sĩ đứng ở bên cạnh kiểm tra rồi hạ tốc độ truyền dịch rồi dẫn theo y tá đi ra ngoài.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại có hai người là Tang Nguyệt và Tần Thịnh, Tần Thịnh vẫn luôn đứng ở mép giường, Tang Nguyệt đầu óc hôn hôn trầm trầm,thấy anh trông có vẻ căng thẳng, như là rất khẩn trương, trong lòng thấy ấm áp, “Em không sao đâu, chỉ là phát sốt thôi,anh đừng đứng, ngồi xuống đi.”

Tần Thịnh không lên tiếng, xoay người rót một ly nước ấm qua cho cô, cúi người đút cô uống gần hết nửa cốc nước.

“Có uống nước không?” Tần Thịnh hỏi.

Tang Nguyệt lắc đầu, “Không uống nữa.”

Tần Thịnh đem cốc nước để lên ngăn tủ, ngồi ở mép giường, nói với cô: “Ngủ đi,anh ở đây trông.”

Tang Nguyệt vẫn còn đau đầu, không cố chống cự nữa, nhắm mắt lại, không bao lâu đã ngủ say.

Khi tỉnh lại một lần nữa đã là rạng sáng hơn 1 giờ, đã truyền dịch xong nên y tá đến rút kim.

Bác sĩ qua đo nhiệt độ cơ thể cho cô, đã tạm thời hạ sốt, người cô ra đầy mồ hôi, trên người dính dính nhớp nhớp, bảo Tần Thịnh đưa mình về nhà.

Cô vừa ngồi dậy, lại bị Tần Thịnh đè bả vai lại, ép nằm lại,cô mờ mịt nhìn anh.

Tần Thịnh nói: “Đêm nay không ra viện.”

Tang Nguyệt: “Em đã hạ sốt rồi mà.”

Tần Thịnh: “Ở lại viện quan sát.”

Tang Nguyệt không đồng ý, “Làm gì có người bình thường nào bị sốt liền nằm viện,em đã khỏi rồi,em muốn về.”

Tần Thịnh nói sang chuyện khác, hỏi: “Đầu còn đau không?”

Tang Nguyệt lắc đầu, “Không đau.”

Ngữ khí Tần Thịnh đột nhiên có chút trầm xuống, “Biết mình sốt đến bao nhiêu độ không?”

Lúc bác sĩ đo nhiệt độ cô vẫn còn đang ngủ, không nghe thấy bác sĩ nói sốt cao bao nhiêu.

“Bao nhiêu độ?”

“39 độ 6.” Tần Thịnh thấy cô không còn khó chịu,liền tính sổ với cô, “Vì sao bị sốt mà không gọi cho anh,em có biết sốt cao rất nguy hiểm hay không,em ở một mình rất dễ xảy ra chuyện.”

Tang Nguyệt ngẩn ra, hốc mắt nóng lên.

Tần Thịnh thấy cô đỏ mắt, nháy mắt liền luống cuống, duỗi tay sờ trán cô, hỏi: “Đầu lại đau sao?”

Tang Nguyệt nhịn xuống yết hầu chua xót, nhỏ giọng nói: “Không đau.”

Cô giải thích, “Em cũng không biết em sẽ phát sốt,em mệt đến không có tí sức lực nào,em định chờ đến lúc đầu đỡ đau thì xuống tìm thuốc, không nghĩ tới lại ngủ mất, sau đó thì anh đã về.”

Tần Thịnh nghe thấy cô nghẹn ngào, nói xin lỗi cô “Anh xin lỗi, anh không phải đang muốn mắng em đâu.”

Tang Nguyệt: “Ân.”

Hai người một người nằm, một người đứng,yên lặng một lúc,anh mở miệng, “Lần sau phải gọi điện thoại cho anh trước tiên.”

Dừng một chút,anh lại bổ sung, “Anh là chồng em.”

Tang Nguyệt: “Được.”

Cô lúc ấy,hình như xác thật không nhớ tới có thể gọi điện cho anh, cũng không thấy bị sốt là chuyện nghiêm trọng gì, khi còn nhỏ,cô bị bệnh nằm viện,bảo mẫu chăm sóc cô gọi điện cho ba cô, ba cô đều nói,ông ấy đang bận,đừng để chút việc nhỏ này quấy rầy ông.

Đêm đó cuối cùng vẫn ở lại bệnh viện, Tần Thịnh ngồi ngủ bên giường bệnh, cả một đêm, Tang Nguyệt trong lúc ngủ mơ đều có thể cảm giác được một bàn tay ấm áp thỉnh thoảng vuốt ve trán mình.

Sang tới ngày hôm sau, sau khi Tang Nguyệt tỉnh ngủ, xác nhận không sốt nữa, mới được Tần Thịnh cho phép xuất viện, nhưng anh vẫn không cho phép cô đi làm, đây là lần đầu tiên anh can thiệp vào công việc của cô.

Lo lắng cô chưa khỏi hẳn,anh cũng không đến công ty,ở nhà cùng với cô.

Đẩy cửa ra, Tần Thịnh lấy dép lên của cô trong tủ giày ở huyền quan ra, đặt ở bên chân cô, sợ cô chóng mặt,ngay cả lúc cô khom người cởi giày cũng cẩn thận đỡ cô.

Tang Nguyệt bị bộ dáng này của anh làm cho dở khóc dở cười, “Em đã hết ốm rồi,anh không cần khẩn trương như vậy.”

Tần Thịnh không lên tiếng, vẫn đỡ cô như cũ.

Dì Điền biết cô bị bệnh, ở trong phòng bếp nấu nồi cháo với canh bổ,hỏi han quan tâm cô một lúc, dặn dò cô gần đây đang đổi mùa, dễ bị bệnh, ngàn vạn phải chú ý giữ gìn sức khoẻ.

Tang Nguyệt ngồi ở trên bàn cơm húp cháo, Tần Thịnh cùng dì Điền, hai người ở bên cạnh nhìn chằm chằm cô, làm cho Tang Nguyệt rất ngượng ngùng, cảm thấy mình mới chỉ bị sốt, liền giống như một món đồ sứ đắt tiền dễ vỡ.

Húp xong cháo, Tần Thịnh đỡ Tang Nguyệt đi lên tầng hai, đỡ cô nằm trên giường, cầm lấy máy tính, ngồi ở trên sôpha đầu giường làm việc.

Tang Nguyệt thấy anh bận, nói: “Đã có dì Điền ở nhà chăm sóc em rồi, anh đến công ty đi.”

Tần Thịnh nhàn nhạt nói: “Công ty không có chuyện gì.”

Thấy cô từ trên giường ngồi dậy,anh lập tức nói: “Nằm lại, đắp chăn đàng hoàng vào.”

Tang Nguyệt: “Cả người em đầy mồ hôi,em muốn tắm rửa một cái.”

Tần Thịnh lạnh giọng: “Em vừa mới khỏi,để sau hẵng tắm, nằm lại đi.”

Tang Nguyệt bất đắc dĩ, chỉ có thể nghe lời anh nằm ở trên giường, đeo tai nghe xem phim.

Tần Thịnh ngồi ở trên sô pha, một bên làm việc, một bên giám sát cô, không cho cô tùy tiện bò xuống giường, ngoại trừ đi vệ sinh là có thể được xuống giường,cô uống nước, ăn cái gì, đều là anh tự mình đi lấy.

Tang Nguyệt ở trên giường nhàm chán xem hai tập phim truyền hình, nghe thấy Tần Thịnh đang gọi điện thoại.

Cô tháo tai nghe ra, ngẩng đầu nhìn anh.

Tần Thịnh đang giao công việc cho Dương Duy, ánh mắt luôn chú ý tới cô, thấy cô đang nhìn mình, tưởng cô muốn lấy cái gì đó, đứng dậy đi đến đầu giường, ngón tay gõ gõ vào cái cốc ở trên tủ đầu giường, dùng ánh mắt dò hỏi

cô có phải muốn uống nước hay không.

Trong lòng Tang Nguyệt dâng lên một cảm giác không thể diễn tả,cô nhìn chằm chằm khuôn mặt anh, hoàn toàn không có cân nhắc gì, liền ngồi dậy, tiến đến hôn lên môi anh một cái.

Tần Thịnh ngẩn mặt ra, rũ mắt nhìn chằm chằm gương mặt Tang Nguyệt, khóe miệng không tự giác nhếch lên,trong mắt không giấu nổi ý cười, Dương Duy ở đầu kia nói cái gì,anh căn bản cũng không nghe rõ.

Tang Nguyệt phản ứng lại mình đang làm cái gì, cũng sửng sốt một chút,cô lùi về trong chăn, bị ánh mắt nhiễm ý cười của anh nhìn chằm chằm, ngực đập bịch bịch.

Cô kéo chăn trên người, đang định rúc mặt trốn vào trong, đã bị Tần Thịnh cười nắm lấy cằm, nâng mặt cô lên,bảo đầu kia di động đợi lát nữa lại nói, liền cúp máy luôn,ném điện thoại sang một bên, cúi người hôn lấy môi cô.

Nụ hôn này ôn nhu lưu luyến, đầu lưỡi Tần Thịnh thăm dò vào trong miệng Tang Nguyệt, câu lấy đầu lưỡi cô, mυ'ŧ vào.

Tiếng hít thở dày đặc giao hoà trong không khí, Tang Nguyệt ngửa đầu, bị hôn đến không thở nổi, Tần Thịnh từ trên cao nhìn xuống,dưới góc độ của anh,thu hết dáng vẻ thẹn thùng, trầm mê của cô vào đáy mắt.

Đôi mắt cô mê man, hơi thò đầu lưỡi ra, học theo anh, liếʍ láp đôi môi anh.

Tiếng Tần Thịnh hít thờ càng ngày càng trầm,

nụ hôn nóng bỏng dần dần dời về phía vầng trán, cái mũi, lỗ tai, cổ của cô,tựa như có dòng điện xẹt qua.

Tang Nguyệt ngồi không xong, ngã ngửa lên gối đầu, mái tóc hỗn độn rối tung ở sau người, cái trán thấm một tầng mồ hôi mỏng, mấy cọng tóc mái ướt sũng dính vào trán, anh ngẩng đầu, duỗi tay lau đi mồ hôi trên mặt cô, đáy mắt loé lên sự thương tiếc mà chính anh cũng không biết, “Có phải lại bị sốt rồi không?”

Cả người Tang Nguyệt nóng bỏng,cả mặt ửng hồng, chính mình cũng không biết là do đỏ mặt hay là lại lên cơn sốt.

“Đau đầu không?” giọng Tần Thịnh khàn khàn.

Tang Nguyệt lắc lắc đầu.

Tần Thịnh duỗi tay, cầm lấy súng đo nhiệt độ từ trên tủ đầu giường bắn lên cổ tay cô, 36 độ tám, không sốt,anh nhẹ nhàng thở ra, xoa xoa mái tóc cô, lại cúi đầu hôn một cái thật mạnh lên má cô, ngữ khí mang theo ý cười, “Vừa nãy là làm sao vậy,anh còn đang làm việc đấy.”

Tang Nguyệt cũng không rõ vừa nãy mình bị làm sao vậy, chỉ là đột nhiên muốn hôn anh, đối diện với đôi mắt nhuốm đầy ý cười của anh, má cô càng đỏ lên, duỗi tay áp lên mặt,bặm môi, không trả lời lại anh.

Tần Thịnh lại hôn một cái nữa lên chóp mũi cô, đứng lên, lấy cốc rót một cốc nước ấm cho cô, nhìn thời gian không sai biệt lắm,cho cô uống thuốc hạ sốt để tránh sốt tiếp.

Nhìn chằm chằm cô uống thuốc xong, Tần Thịnh nhận lấy cốc nước trong tay cô, nói: “Anh vào thư phòng mở cuộc họp qua video, có việc gì thì gọi anh.”

Tang Nguyệt ừ một tiếng, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh,làm nũng nói “Tần Thịnh,em có thể đi tắm rửa không,trên người em dính dớp khó chịu lắm.”

Tần Thịnh: “Dính nhớp là bởi vì ra mồ hôi nhiều, ra mồ hôi nhiều là bởi vì em phát sốt,em là người bệnh, không thể tắm rửa.”

Tang Nguyệt gục đầu, ánh mắt uỷ khuất nhìn anh.

Tần Thịnh xoa xoa cái ót cô, thỏa hiệp, “Em mới vừa uống thuốc, ngủ một giấc trước đi đã, tỉnh ngủ thì đi tắm.”

Tang Nguyệt gật đầu, “Vâng.”

Tần Thịnh xoay người, đi đến trước cửa phòng ngủ, lại không yên tâm quay đầu lại nhìn cô, hỏi: “Có đói bụng không?”

Tang Nguyệt lắc lắc đầu, chỉ vào vỏ chuối trong thùng rác, nói: “Em mới vừa ăn một quả chuối rồi.”

“Còn muốn ăn cái gì nữa không?” Tần Thịnh hỏi.

Tang Nguyệt chép chép miệng, cảm thấy trong miệng không có hương vị gì, giữa trưa đã húp cháo loãng rất nhạt miệng, muốn ăn món gì đậm đà.

“Muốn ăn lẩu.”

Tần Thịnh trầm mặc một lát, mở miệng, “Cái đấy vẫn là đừng nghĩ đến.”

Tang Nguyệt: “......”

Từ phòng ngủ đi ra, Tần Thịnh gọi qua cho Dương Duy.

Dương Duy nháy mắt đã bắt máy, “Alo, Tần tổng.”

Tần Thịnh: “Nói tiếp đi.”

Dương Duy nói tiếp đoạn mới vừa bị ngắt.

“Từ từ.” Tần Thịnh ngắt lời, “Không phải đoạn này.”

Dương Duy chần chờ một lát, lặp lại hai câu đã báo cáo trước đó, lại bị ngắt lời thêm lần nữa.

“Không phải đoạn này, trước nữa.”

Dương Duy bắt đầu hoài nghi ông chủ vừa nãy rốt cuộc có đang nghe mình nói chuyện hay không,nội dung đã báo cáo rồi lại phải nói lại lần nữa, Dương Duy bắt đầu luôn lại từ đầu.

Báo cáo xong nội dung công việc, qua điện thoại Dương Duy cũng có thể cảm giác được ông chủ đang vui phơi phới,nổi hứng trêu ông chủ, “Tần tổng, vừa nãy đã xảy ra chuyện gì nha, ngài đang tự dưng lại cúp máy.”

Trong giọng Tần Thịnh không che giấu được sự đắc ý, “Tang Nguyệt đang ở nhà.”

Một câu này đã chứng thực phỏng đoán của Dương Duy,bà chủ cũng ở nhà, ông chủ u mê sắc đẹp nên lơ là công việc.

Ngữ khí Tần Thịnh nghiêm túc lại, “Được rồi, chuẩn bị mở họp video đi.”

Dương Duy cũng quay lại nghiêm túc làm việc, “Được, Tần tổng.”

Đại khái là dưới tác dụng của thuốc, Tang Nguyệt nằm xuống không bao lâu mắt liền díp lại, Tần Thịnh ở thư phòng mở họp tầm 40 phút

quay về phòng ngủ cô vẫn còn đang ngủ.

Tần Thịnh cầm súng đo nhiệt độ đo lại cho cô, xác nhận không có sốt mới tay chân nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng ngủ về thư phòng, không quấy rầy cô.

Ngồi ở trước bàn làm việc, đôi mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính,trong đầu Tần Thịnh nhớ lại nụ hôn Tang Nguyệt mới vừa chủ động kia, khóe mắt nhịn không được cong lên.

Tang Nguyệt chủ động hôn anh, hẳn là...... Không chán ghét anh đi.

Tần Thịnh trầm tư một lát, duỗi tay kéo ngăn kéo bàn làm việc ra, từ bên trong lấy ra một quyển sách, lật trang sách, bên trong kẹp một tấm ảnh chụp.

Ảnh này là lúc anh về bên nhà ba mẹ, từ album lấy ra.

Ảnh chụp là năm anh lên mười,tham gia một sàn diễn người mẫu nhí cùng Quý Khuynh do mẹ anh chụp lại.

Khi đó,anh đứng chung một chỗ với Quý Tụng,ban đầu mẹ anh định chụp anh với Quý Tụng chung với nhau,lúc chụp thấy có một bé gái cực xinh đẹp đứng bên phải Quý Tụng nên liền gọi vào chụp chung.

Bé gái ấy chính là Tang Nguyệt.

Đó là lần đầu tiên anh gặp Tang Nguyệt, lúc ấy Quý Khuynh tham gia một buổi diễn,ngại đi một mình nên lôi kéo anh với Quý Tụng đi cùng.

Lúc ấy có tổng cộng hai mươi bạn nhỏ,ngoài Quý Tụng với Quý Khuynh,anh không quen biết một ai hết,trình tự lên sân khấu là do ban tổ chức quyết định,anh dựa theo yêu cầu của nhân viên công tác, đứng ở vị trí của mình,ban đầu đứng ở phía trước anh là Quý Tụng nhưng bởi vì có ít bé trai, nhân viên công tác dẫn Quý Tụng đi, dắt một bé gái tới.

Cô mặc một chiếc váy công chúa màu trắng, trên đầu đội một chiếc vương miện nhỏ, xinh đẹp như một cô công chúa nhỏ bước ra từ truyện cổ tích, trên người toả ra hương thơm ngào ngạt,anh nghe thấy nhân viên công tác gọi cô là Nguyệt Nguyệt.